Chương 103: Sự thật trong quá khứ

Mục

Từ Túc đột nhiên phản ứng, thật ra bản thân anh cũng không biết tại sao

được sống lại, thậm chí còn không nhớ rõ những chi tiết trước khi sống

lại, cũng không biết sau khi nhà họ Thời sụp đổ thì anh đã làm gì.

Rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu?

Mục Từ Túc không nắm chắc trong lòng, nhưng bây giờ không phải là lúc để

nhớ lại chuyện này, cái chết trùng hợp của Thời Cẩm chứng minh nhà họ

Mạnh chắc chắn có vấn đề.

Nhưng bọn anh vẫn không có manh mối tất yếu.

Cuối cùng vẫn là có liên quan đến bản thân anh, Mục Từ Túc cố nén nghi ngờ,

tập trung suy tính những chuyện liên quan đến Thời Cẩm.

Những bức ảnh chụp chung với Thời Cẩm hồi đại học lần lượt được mở ra, Mục Từ Túc lật xem từng tấm ảnh thật lâu, sau đó mới nhớ ra anh đã từng thấy

bao thuốc lá đó ở đâu.

Anh lập tức gọi điện cho thầy trước, nhưng không ngờ thầy thường ngày mở

máy suốt hai bốn giờ, nhưng lần này tại sao gọi mãi mà không được.

"Tìm sư huynh! Thầy có chuyện rồi!"

"Sao anh biết?" Phó Chiêu Hoa vội vàng kéo người lại.

Nhưng Mục Từ Túc giờ không còn tâm trạng lo chuyện khác, anh vội vã đứng lên cầm áo khoác chạy ra cửa.

Phó Chiêu Hoa vén chăn xuống giường, cậu không mang dép mà chạy chân trần

tới giữ Mục Từ Túc lại "Sao anh biết thầy xảy ra chuyện?"

Mục Từ Túc quay đầu nhìn cậu, sắc mặt anh vô cùng tái nhợt "Anh nhớ ra mình đã thấy bao thuốc lá kia ở đâu, bữa đó là sinh nhật của thầy, vợ thầy

kêu bọn anh qua nhà ăn cơm, Thời Cẩm cứ nằng nặc đòi đi theo anh chứ nếu không thì anh cũng chỉ muốn đi một mình."

"Lúc ấy Thời Cẩm có đem quà theo, hiếm thấy không phải là món quà xa xỉ gì, mà chỉ là một bao thuốc lá."

"Thời Cẩm nói là một người bạn tặng cho, mặc dù chỉ là nhãn hiệu phổ thông

nhưng được bao thuốc lá này là được đặc chế, thầy còn khen trông nó rất

trang nhã."

Mục Từ Túc

hít sâu một hơi, giống như là muốn bản thân tỉnh táo lại "Con người của

Thời Cẩm luôn thích chừa cho mình một con đường lui, anh sợ chỗ của thầy chính là đường lui mà hắn đã bố trí sẵn ngay từ đầu."

Không biết có phải đã chạm vào nơi kí ức sâu nhất không mà Mục Từ Túc cảm

thấy đau đầu dữ dội. Nhưng anh có thói quen chịu đựng nên một chút khó

chịu và khủng hoảng đó tức khắc bị anh ép xuống.

Đầu óc của anh nhanh chóng hoạt động, bây giờ đi đến nhà thầy trước, xem vợ thầy có an toàn không, sau đó liên lạc với các sư huynh, không phải là

kêu bọn họ trợ giúp điều tra mà là dặn bọn họ mau chóng tự bảo vệ bản

thân.

Nếu thật sự Thời

Cẩm có tâm tư để lại một đường lui, vậy thì dựa theo thủ đoạn của nhà họ Mạnh, chắc chắn sẽ không tha cho bọn họ.

Và còn cả Mục Chi Đồng nữa!

"Bây giờ Mục Chi Đồng đang ở đâu? Mục Uyên ở viện mồ côi vẫn ổn chứ?" Mục Từ Túc cực kỳ tỉnh táo chải chuốt lại tất cả những người có liên quan đến

vụ án và phân tích những đối tượng mà nhà họ Mạnh rất có thể sẽ nhắm

vào.

Vị cảnh sát hình sự kia cũng nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề, lập tức gọi điện báo cáo về trụ sở.

Vì vậy, sự trùng hợp này cuối cùng đã mở ra một lỗ hổng trong trí nhớ của

Mục Từ Túc, hơn nữa sau khi bên phía nhà giam điều tra ra trong cơm canh của Mục Chi Đồng có chất độc, liền lập tức phát lệnh điều tra nhà họ

Mạnh!

Nhưng người duy

nhất khiến mọi người phải lo lắng là thầy, Mục Từ Túc đã không liên lạc

được với thầy hơn một tiếng đồng hồ rồi, hoàn toàn không có chút tin tức nào về thầy.

Mà lời kể của vợ thầy càng khiến Mục Từ Túc lo lắng thêm.

"Thầy các con nhận điện thoại xong rồi đi ra ngoài, trước khi đi ông ấy ngồi

thừ trên ghế một lúc rất lâu, sau đó cầm một vật giống như bao thuốc lá

đi ra ngoài."

Quả nhiên là vì món đồ mà Thời Cẩm để lại nên nhà họ Mạnh rốt cuộc cũng nhắm vào thầy.

Tiếp theo việc giải cứu người là do cảnh sát phụ trách, bây giờ việc Mục Từ

Túc có thể làm là chờ đợi. Đồng thời thông qua những manh mối có sẵn

trong tay suy luận phân tích thêm nhiều manh mối khác.

Mặc dù sắc mặt của anh vẫn tái nhợt nhưng suy nghĩ của Mục Từ Túc đã thông

suốt hơn rất nhiều. Phó Chiêu Hoa vươn tay ôm lấy anh.

"Anh ơi, bình tĩnh lại chút."

"Anh không sao." Mục Từ Túc cảm thấy khó hiểu với sự an ủi của Phó Chiêu

Hoa. Nhưng ngay sau đó, anh cúi đầu xuống thì nhìn bàn tay của mình bị

Phó Chiêu Hoa nắm đang run rẩy mất tự chủ.

"..." Trong thoáng chốc Mục Từ Túc không biết nên giải thích thế nào.

Phó Chiêu Hoa càng dùng sức ôm anh vào lòng "Anh ơi, không phải lỗi tại

anh, anh đừng ép mình như vậy. Nghe em nói, chính người nhà họ Mạnh đã

bắt thầy đi, chính Thời Cẩm đã để bằng chứng lại nhà thầy. Anh quen biết Thời Cẩm lâu như vậy hẳn là đã biết. Mà cho dù anh không dẫn Thời Cẩm

đi theo thì hắn cũng sẽ có cách đưa bao thuốc lá đến chỗ thầy. Còn về

phần nguyên nhân tại sao hắn lại chọn thầy thì lại càng không liên quan

gì đến anh."

"Anh hãy suy nghĩ cho kỹ, nếu quả thật vụ án lớn như vậy thì toàn bộ Yến Kinh này,

người có gan chọc thủng nó lúc ấy cũng chỉ có một mình thầy!"

"Đây không phải lỗi của anh, cho tới bây giờ cũng không phải, anh đừng ép

buộc bản thân như vậy. Anh cmn không phải chúa cứu thế gì cả. Ai quy

định anh nhất định phải phấn đấu quên mình để cứu người khác chứ!"

"Chẳng qua là bởi vì lão già đạo mạo nghiêm trang kia đã cứu anh hai lần sao?"

"Anh, anh thông minh như vậy, bộ anh thật sự chưa từng nghĩ tại sao sau khi kết thúc vụ án, ông ta vẫn luôn dắt anh theo?"

"Anh biết rõ ông ta đã cứu biết bao đứa trẻ dưới danh nghĩa viện trợ pháp

lý, nhưng cuối cùng chỉ có anh đã hoàn toàn trưởng thành theo ý muốn của ông ta."

"Anh đều biết

tất cả, nhưng tại sao không giải thoát cho chính mình? Ơn cứu mạng cũng

chỉ có thế, đời trước anh còn chưa trả đủ sao?"

"Em nói gì?" Phó Chiêu Hoa nói những lời này rất nhanh, Mục Từ Túc nghe được câu mấu chốt không khỏi khϊếp sợ nhìn cậu.

Phó Chiêu Hoa biết mình lỡ lời liền im bặt.

"Em... Rốt cuộc là ai?" Mục Từ Túc nhìn thẳng vào mặt Phó Chiêu Hoa, đột nhiên phảng phất cảm thấy mình như mới gặp cậu lần đầu.

Và lớp sương mù tích tụ trong đầu anh cũng vì câu nói này mà dần dần tản ra.

Mục Từ Túc cảm thấy có thể ở đời trước anh đã quen biết Phó Chiêu Hoa. Nếu

Phó Chiêu Hoa thật sự nói đúng thì theo một ý nghĩa nào đó anh đã cứu

cậu một mạng.

Cánh cửa kí ức bị khóa chặt cuối cùng cũng mở ra, Mục Từ Túc đã nhớ lại tất cả những chuyện xảy ra trước khi anh chết.

Mục Từ Túc chết là vì tự sát, sau khi thầy qua đời, anh tự sát.

Đời trước, nhà họ Thời sụp đổ, Mục Từ Túc đi cùng vài sư huynh trở về Yến

Kinh, coi như người về chốn xưa. Cuối cùng chỉ còn một mình thầy ở nước

ngoài.

Nhưng ngay khi Mục Từ Túc mua vé máy bay định ra nước ngoài đón thầy về thì lại hay tin thầy đã đột ngột qua đời vì bệnh tim.

Cuộc đoàn tụ được hứa hẹn cuối cùng lại biến thành đám tang.

Mục Từ Túc nhớ rõ từng chi tiết một trong lễ tang, bao gồm cả nguyên nhân anh tự sát.

Anh đã gặp một người sau buổi tang lễ, trông lớn tuổi hơn anh và đã nói với anh những điều liên quan đến chuyện trước khi thầy qua đời.

"Ông ấy luôn nói không thể bỏ mặc cậu học trò nhỏ là cậu. Lúc trước cậu bị

Thời Cẩm chèn ép, ông ấy ở đây cũng phải tốn không ít tâm sức. Bằng

không, đã bị tước giấy phép hành nghề và dù có được ngoại lệ thì cậu

cũng khó có thể trở lại làm việc tiếp."

"Ông ấy lao tâm lao lực cũng chỉ vì cậu, chỉ hy vọng cậu có thể thừa kế Trung tâm viện trợ pháp luật của ông ấy."

"Nhưng thật đáng tiếc! Cuối cùng lại thất bại trắng tay, chỉ có thể nói uổng công nuôi dưỡng cậu."

"Ý anh là, thầy không muốn gặp tôi?" Lúc đó Mục Từ Túc đang suy sụp tinh

thần vì quá đau lòng, những lời nói này lại chọc trúng nỗi đau lớn nhất

trong tim anh nên khiến anh nhất thời không muốn sống nữa, càng trở

thành cây kim trong lòng anh.

Mà câu trả lời tiếp theo của người đàn ông càng đẩy Mục Từ Túc về phía vực sâu không đáy "Cậu đúng là làm cho người ta thất vọng, ông ấy không

phải là không muốn gặp cậu, mà vốn là bị cậu hại chết. Cậu trả thù nhà

họ Thời nhưng lại để lọt mất một con cá. Trong nước bọn chúng không động được cậu, nhưng ở nước ngoài lại có thể trắng trợn tổn thương người

quan trọng nhất của cậu."

"Cậu nói xem, cậu sống trên đời này còn có ý nghĩa gì?"

Người đàn ông nói xong liền quay người rời đi, còn Mục Từ Túc sau khi trở về thì vẫn không thể nào quên những lời nói đó.

Nhưng sau khi về nước, Mục Từ Túc lại sống một cuộc sống thuận lợi suôn sẻ giống như kết cục tốt đẹp của chuyện cổ tích.

Tiền tài, danh tiếng đều nằm trọn trong tay, nhưng càng như vậy anh lại càng cảm thấy trống rỗng, hơn nữa mấy vị sư huynh rõ ràng đã an toàn trở lại Yến Kinh nhưng lại rối rít rút khỏi giới luật sư, như vậy càng khiến

anh cảm thấy cô đơn.

Hai

năm sau, Mục Từ Túc trở thành luật sư nổi tiếng nhất nước, nhưng bên

cạnh anh lại không còn ai, không có bạn bè, không có người thân, ngoại

trừ hệ thống vả mặt luôn bên cạnh anh không rời.

Đúng vậy, hệ thống vả mặt này là nguyên nhân chủ yếu khiến Mục Từ Túc cuối cùng quyết định kết liễu cuộc đời của mình.

Lúc đó điểm tích phân của Mục Từ Túc vô cùng cao, gần như anh có thể chạm

vào một số quy tắc. Nhưng hệ thống vả mặt luôn giấu giếm những quy tắc

này và không muốn anh phát hiện ra.

Càng giấu càng lộ, cộng thêm tính tò mò của Mục Từ Túc. Cuối cùng anh tìm

được sơ hở của hệ thống vả mặt và thấy được cái gọi là quy tắc.

Hóa ra hệ thống và kí chủ phụ thuộc lẫn nhau. Nhưng cũng không phải là cố

định. Quan trọng là nó khác với những gì anh đã từng nghĩ trước đây.

Hệ thống không phải là sản phẩm khoa học kĩ thuật, bản thân nó cũng là một thể xác có linh hồn. Mà hệ thống nhỏ này của Mục Từ Túc nhắc tới cũng

thật tình cờ, đều ở cùng một vị diện với anh, hay nói là "người quen" mà anh biết.

Tiểu thiếu gia nhà họ Phó, Phó Chiêu Hoa.

Chẳng qua là bây giờ Phó Chiêu Hoa đang nằm trong bệnh viện, sống bằng máy thở và dịch dinh dưỡng.

Mà dựa vào quy tắc, nếu Mục Từ Túc nguyện ý, anh có thể san sẻ sinh mệnh

của mình với Phó Chiêu Hoa, như vậy là Phó Chiêu Hoa có thể tỉnh lại.

Nhưng cái giá là anh sẽ mất đi hệ thống và tất cả ngón tay vàng mà hệ

thống cho anh.

Dựa vào

nhân phẩm của Mục Từ Túc, nếu Phó Chiêu Hoa nói ra thì anh chắc chắn sẽ

làm theo. Nhưng Phó Chiêu Hoa lại kiên quyết che giấu sự thật, chấp nhận để bản thân không tỉnh lại nữa.

"Tại sao?" Mục Từ Túc hỏi cậu, nhưng câu trả lời của Phó Chiêu Hoa lại làm Mục Từ Túc vô cùng khó chịu.

"Bởi vì anh chỉ còn lại ba mươi năm tuổi thọ, em không muốn anh chết."

Mặc dù Phó Chiêu Hoa không nỡ anh, nhưng còn người nhà của cậu thì sao? Cho dù nhà họ Phó có tiền có thế nhưng lại canh cánh trong lòng một đứa con trai nhỏ, liệu họ có thể thật sự trải qua cuộc sống hạnh phúc không lo

âu?

Cuối cùng Mục Từ Túc vẫn là ngả bài, sau đó nhờ hệ thống Phó Chiêu Hoa dẫn anh đến thăm thân thể của cậu ở bệnh viện.

Đúng lúc hôm đó mẹ của Phó Chiêu Hoa cũng có mặt, mặc dù đã có tuổi nhưng bà vẫn ưu nhã sang trọng, người phụ nữ mạnh mẽ dành nửa cuộc đời gánh vác

nhà họ Phó này cuối cùng cũng chỉ là một người mẹ đau lòng rơi lệ bên

giường bệnh của đứa con trai út.

"Cậu nhìn đi, người nhà của cậu đều đang chờ cậu về." Câu nói này của Mục Từ Túc rốt cuộc cũng làm Phó Chiêu Hoa im lặng.

Chuyện tiếp theo diễn ra một cách tự nhiên, Mục Từ Túc và Phó Chiêu Hoa thành công giải trừ khế ước.

Phó Chiêu Hoa tỉnh lại thì thấy bản thân đã nằm trên giường bệnh, bên

giường là người nhà tới thăm nom cậu, chỉ là không có Mục Từ Túc.

Sau khi kết thúc quá trình phục hồi chức năng và đến khi Phó Chiêu Hoa có

thể độc lập hoạt động và thuận lợi trò chuyện với người nhà của mình,

cậu mới biết được một tin, vào ngày hôm đó khi cậu tỉnh lại, Mục Từ Túc

đã chết.