Ở nông thôn, bò là loài gia súc đáng quý, trong nhà có một con bò chứng tỏ điều kiện không tồi, có thêm một con ngựa khẳng định đó là một gia đình sung túc. Trong lễ thành thân của Trương Dương Phàm và Giang Bạch Trữ, họ Trương quả thực cưỡi một con ngựa, tuy nhiên chỉ là ngựa đi mượn. Trương gia có thể coi là gia đình giàu có nơi thôn Hoa Bình này, nhưng ngay cả bọn họ cũng không có ngựa, bởi vậy có thể nói ngựa vô cùng quý giá.
Có điều Trương gia có một con bò.
Chỉ cần nhớ lại vẻ mặt đắc ý của Giang Bạch Trữ, La Phi liền cảm thấy khó chịu. Không phải chỉ là một con bò thôi sao?
Y cũng muốn mua một con! Phải mua một con bò to hơn Trương gia! Y không phải loại người thích so bì với mọi người, nhưng y phải đè bẹp một kẻ địch duy nhất! Họ Trương và họ Bạch hại y bị người khác chỉ trỏ, nói thế nào y cũng phải giành lại công bằng cho bản thân!
La Phi đứng trước cửa Tịch gia: "Tịch Yến Thanh, có ở nhà không?"
Tịch Yến Thanh nói: "Có, cửa không khóa, cậu cứ vào đi."
La Phi đẩy cửa, quả nhiên không khóa, chẳng qua cánh cửa Tịch gia khá nặng cho nên y đẩy lần đầu không thấy xê dịch.
Bầu trời tối đen, lúc này Tịch Yến Thanh đã thắp đèn. Thời điểm bước vào, y thấy Tịch Yến Thanh cầm một cây kim nhỏ ngồi trước đèn, vụng về khâu vá gì đó.
"Có chuyện gì à?" Tịch Yến Thanh ngẩng đầu.
"Anh đang làm gì vậy?" La Phi tùy tiện ngồi xuống một bên: "May quần áo à?"
"Ừm, hôm nay lúc làm việc bị rách, phải vá lại." Vết rách nằm ngay đầu gối, bình thường thì không sao, chỉ cần ngồi xổm xuống nó sẽ càng toạc rộng hơn.
"Haizzz, tôi hỏi anh cái này, bao tiền một con bò anh có biết không?" La Phi vừa nói vừa nhìn Tịch Yến Thanh vật lộn với kim chỉ.
"Khoảng năm lượng bạc, bò cày loại thông thường."
"Năm lượng?" Thật sự... không phải chứ! Đắt đến vậy sao? Nhà bọn họ sáu người, mỗi năm chỉ chi tiêu khoảng năm lượng, nếu không phát sinh khoản gì khác, ăn uống tằn tiện chút thì ba lượng là đủ! Năm lượng!? Vậy chẳng phải cả năm không ăn không uống gì sao!?
"Nếu mua bê con thì rẻ hơn một chút, loại tốt khoảng bốn lượng, loại trung bình thì ba lượng. Nhưng nếu là con cái thì đắt hơn, bò vàng cũng đắt. Cậu hỏi cái này làm gì?"
"Tôi muốn mua một con. Hầy anh biết không, cái tên Giang Bạch Trữ mà đào góc tường nhà tôi ấy, vừa rồi sang nhà Hàn thúc mượn xe bò tôi chạm mặt gã, nhà gã có một con bò. Thế là gã vênh váo lắm, quả thực khiến người ta ngứa mắt!" La Phi dừng một chút rồi nói tiếp: "Nhưng năm lượng bạc quả thực rất đắt." Mang y đi bán chưa chắc đã được năm lượng bạc, đây quả một bộ phim kinh dị! Một con bò mà đắt đến vậy, chẳng trách không phải nhà nào cũng mua được.
"Kiếm tiền rồi sẽ mua được, chúng ta còn trẻ, có thể tích lũy dần dần. Dù sao đầu óc chúng ta cũng nhiều kiến thức hơn những người thời này, phải tìm cách tận dụng và phát huy."
"Anh thì ngon rồi, còn tôi biết phát huy chỗ nào?" Y cũng biết phải tìm cách kiếm tiền, nhưng kiếm ở đâu đâu đây? Nơi này cũng chẳng ai thuê quảng cáo hay tuyển diễn viên.
Nghĩ tới nghĩ lui chỉ có cách lên núi khai hoang, tăng sản lượng lương thực cho gia đình. Nhưng dựa vào thân thể mảnh mai này của y, phỏng chừng đến sang năm cũng không làm xong một mẫu đất, khổ không để đâu cho hết!
Người ta xuyên qua đều có bàn tay vàng, đến lượt y chỉ có hai bàn tay trắng? Có vô lý không cơ chứ!
Tịch Yến Thanh thấy La Phi trầm tư suy nghĩ thì bật cười: "Muốn mua bò thế cơ à?"
"Hả?" La Phi quay đầu nhìn Tịch Yến Thanh: "Anh không muốn sao? Nếu thực sự phải lao động chân tay, có bò cày sẽ tốt hơn. Hơn nữa nếu không mua bò, những việc cần dùng sức đều phải tự làm, nghĩ thôi đã thấy đau lưng mỏi gối tê tay!" Cho dù y xuyên vào cơ thể một tiểu ca không tính là cường tráng, nhưng việc cần làm vẫn phải làm, sao có thể nằm há miệng chờ sung. Cho nên nhất định phải mua một con bò!
"Cậu biết nấu cơm không?" Tịch Yến Thanh hỏi: "Nếu cậu biết nấu cơm, sau này cứ để tôi lo việc đồng áng."
"... Biết úp mì có được tính không?" La Phi hỏi.
"Cậu nhìn quanh đây có chỗ nào bán mì ăn liền không?" Tịch Yến Thanh thở dài một hơi: "Xem ra sắp tới đây sẽ không được ăn uống tử tế rồi."
"Hứ, nói cứ như có rất nhiều nguyên liệu để nấu ăn ấy. Mỗi ngày ở đây không húp cháo thì là gặm bánh bao, không phải bánh rán thì là cháo bột ngô, mồm miệng nhạt thếch rồi, cũng không biết đến bao giờ mới được ăn thịt." La Phi liếʍ mép, nhớ đến mỹ vị kiếp trước lại ứa nước bọt. Lúc còn đi học y rất hay bỏ thừa cơm, ngẫm lại quả là lãng phí.
"Thực ra chúng ta vẫn coi là may mắn, nếu xảy ra tai ương chỉ sợ người chết đói đầy đường, ít nhất trước mắt chúng ta cũng được ăn no." Tịch Yến Thanh nói xong thì bực bội ném quần sang một bên, không vá nữa! Khâu đến mờ mắt mà vẫn chưa xong--- vốn tưởng đã hoàn thiện, kết quả giũ ra mới phát hiện ống quần trước sau đã bị đính vào nhau! Bây giờ chẳng thể xỏ chân vào nữa.
"Chẹp chẹp chẹp, sinh viên chất lượng cao của Học viện Nông nghiệp đây hả? Anh mua giấy trúng tuyển đúng không?" La Phi rung đùi: "Có cần tôi giúp không?"
"Cậu biết may vá à?"
"Phải biết chứ. Bà ngoại tôi là nghệ nhân dân gian nổi tiếng mà, bà có tay nghề thêu hoa cực đỉnh, bà luôn bắt mẹ tôi học theo nhưng mẹ tôi không có hứng thú. Ngược lại là tôi, từ nhỏ đã yêu thích thêu thùa may vá, lúc trước tôi định hướng theo ngành Thiết kế thời trang một phần là chịu ảnh hưởng từ bà ngoại." La Phi xòe tay: "Đưa quần đây."
Tịch Yến Thanh thấy La Phi không giống như đang khoác lác nên quyết định đưa quần cho y. La Phi gỡ hết những đường khâu xiêu vẹo của Tịch Yến Thanh, sau đó xâu kim vô cùng lành nghề, thắt nút chỉ, bắt đầu nghiêm túc sửa quần. Động tác tay của y rất uyển chuyển, cũng rất thuần thục, ngón tay thon dài trắng nõn cầm kim chỉ, khâu từng mũi chính xác, chỉ lát sau đã vá kín vết rách, hơn nữa so với đường khâu lộn xộn của Tịch Yến Thanh, đường khâu của y phẳng phiu và bền chặt. Tuy rằng vẫn nhìn thấy miếng vá nhưng cũng không lộ quá rõ.
"Đỉnh!" Tịch Yến Thanh nhận quần, có chút khâm phục nói.
"Còn phải nói à, cũng không ngẫm xem tôi là cháu ngoại của ai. Không phải nói khoác với anh đâu, thời sinh viên mấy đứa bạn cùng khoa của tôi rất thích mua sắm quần áo, sau đó mang về cắt sửa biến tấu... Ơ đệt đúng rồi! Tôi biết thêu thùa mà!" La Phi như phát hiện ra châu lục mới, y đứng bật dậy hào hứng nhìn Tịch Yến Thanh, không kìm nén được mà đi tới đi lui: "Tôi có thể thêu hà bao mang đi bán! Sao tôi lại quên mất chuyện này nhỉ?"
"Ở nơi này định thêu hà bao bán cho ai?" Tịch Yến Thanh nhỏ giọng lẩm bẩm.
"Anh nói gì cơ?"
"Không có gì, cũng được đấy." Thôi cứ để y hào hứng thêm chốc lát.
"Không nói chuyện với anh nữa, tôi phải về lập kế hoạch đây, thêu mặt hàng gì mới có thể bán chạy, sau đó nhanh chóng mua một con bò!" La Phi nói hết câu cũng ra đến cửa, hưng phấn đến nỗi bước chân bay bổng.
"Đợi một lát! Muộn rồi, để tôi đưa cậu về!"
Tịch Yến Thanh đóng cổng cài then cẩn thận, rảo bước đuổi theo La Phi, La Phi cũng không từ chối.
Thật khéo, La Phi vừa về đến nhà, Lý Nguyệt Hoa và La Như cũng đang khâu vá gì đó. Nói đúng hơn là La Như làm, Lý Nguyệt Hoa chỉ bảo, nhưng vị tiểu muội kia rất nhanh đã tỏ ra chán nản.
"Ôi nương ơi, con khâu xấu quá! Không khâu nữa đâu!"
"Không được!" Lý Nguyệt Hoa dứt khoát nói: "Con nói xem, là tiểu cô nương trong nhà nhưng khâu vá thua cả nhị ca, người ngoài nghe được khẳng định sẽ chê cười! Con phải luyện thật tốt cho ta, làm nhiều sẽ quen tay. Nếu không đến lúc thành thân phải mặc bộ xiêm y như vạt áo của lão khất cái, có đẹp mặt không?"
"Con cũng đâu muốn như vậy, nhưng con khâu vẹo quá, biết làm thế nào đây? Chắc là lúc sinh nhị ca, nương đã truyền hết tinh hoa kỹ xảo cho huynh ấy rồi, đến lượt con thì chẳng con gì!" La Như bĩu môi hậm hực, nghe có tiếng người bước tới, nhận ra La Phi thì lập tức nũng nịu: "Nhị ca nhị ca, huynh về đúng lúc lắm, mau giúp muội với!"
"Được rồi!" Tâm tình La Phi rất tốt, đừng nói là khâu vá, thậm chí lúc này nếu có người bảo y may một bộ y phục mới, có lẽ y cũng gật đầu.
"Được cái gì mà được! Giá y phải do chính mình may mới thuận lợi! Nhị Bảo, con không được giúp Tam Bảo!" Lý Nguyệt Hoa nghiêm khắc răn dạy con gái: "Hôm nay phải khâu xong cái tay áo mới được phép đi ngủ, biết chưa?"
"Biết rồi thưa nương." La Như bĩu dài đến nỗi có thể treo lọ xì dầu lên, cô nhóc tủi thân nhìn La Phi.
"Thế này đi Tam Bảo, muội cứ may xong xiêm y, huynh sẽ thêu hoa đẹp nhất cho muội! Muốn thêu hoa gì cũng được!"
"Thật không nhị ca? Lúc trước huynh còn nói không có thời gian mà."
"Lúc trước khác, bây giờ khác. Muội yên tâm, nhị ca nói được nhất định làm được."
"Được! Vậy muội sẽ may thật nhanh!" La Như cúi đầu, tiếp tục vật lộn với bộ giá y.
Lý Nguyệt Hoa liếc mắt thấy con gái vùi đầu may vá, bà lập tức vẫy tay về phía Tịch Yến Thanh: "Tịch Dục, tới đây, ta và bá bá con đang chọn ngày lành. Hôm nay ta lại chọn được mấy ngày, hơn nữa lần trước ta đã hỏi thăm, đây là tất cả ngày đẹp của ba tháng tới đây, con xem hôm nào thích hợp?"
La Phi nghe vậy thì nháy mắt lia lịa về phía Tịch Yến Thanh: không được chọn ngày gần quá!
Tịch Yến Thanh đành nói với Lý Nguyệt Hoa: "Bá mẫu, theo ý con, không bằng đợi thời tiết ấm lên một chút đi. Nhị Bảo nói với con giá y của em ấy không dày lắm, thành thân lúc này sẽ hơi lạnh. Con không nỡ để em ấy chịu lạnh, cho nên người xem..."
La Phi trợn mắt, được đấy Tịch Yến Thanh, đầu óc nhanh nhạy lắm!
Vì thế y rất yên tâm về phòng, lục lọi tìm đồ thêu, tính toán xem có thể may một thứ gì đó nho nhỏ hay không.
Lại không biết khi y vừa biến mất, Tịch Yến Thanh đã thở dài, hạ giọng tỏ vẻ bất đắc dĩ nói: "Bá phụ, bá mẫu, con thực lòng muốn thành thân càng sớm càng tốt, hai người cũng biết, con đơn độc bên ngoài nhiều năm nhưng vẫn một lòng đối với Nhị Bảo. Chỉ là em ấy không đồng ý, ép con phải kéo dài thời gian thêm một chút, hai người xem có thể nghĩ cách gì đó..."
"Cái này có gì khó?" Lý Nguyệt Hoa đáp lời vô cùng sảng khoái: "Cứ để bá mẫu lo!"
"Yêu tâm, nếu thực sự không được, ta cho nó ăn đòn một trận nữa, kiểu gì cũng thuận theo." La Thiên nói: "Tiểu tử thối ấy, có phúc mà không biết hưởng, đúng là thiếu roi!"
"Đừng đừng đừng, nếu người đánh em ấy con cũng đau lòng. Ngoài ra ngày mai con muốn lên trấn sắm sửa ít đồ đạc, muốn Cát ca đi cùng thẩm định, huynh ấy có tiện không? Con muốn rủ huynh ấy đi cùng."
"Đương nhiên là tiện. Nhưng con định mua sắm thứ gì? Nếu không để bá bá đi cùng con sẽ tốt hơn." Lý Nguyệt Hoa nói.
"Không cần không cần, để Cát ca đi cùng con là được ạ. Chủ yếu là muốn đi quanh trấn xem mấy cửa hàng bán gia cụ, sau đó về nhà đóng cho Nhị Bảo mấy món đẹp đẹp."
"Đứa nhỏ này thật là có lòng." Lý Nguyệt Hoa rất hài lòng, nhỏ giọng nói: "Yên tâm đi, bá mẫu giúp con chọn ngày gần nhất!"
Tịch Yến Thanh thở dài về phía Lý Nguyệt Hoa, sau đó vén rèm vào phòng xem La Phi đang làm gì.
La Phi lôi ra bọc kim chỉ, nhìn màu sắc mấy cuộn chỉ và ba mảnh vải cũ kỹ bên trong thì cảm thấy cực kỳ phiền muộn. Thế này... biết bắt tay làm từ đâu đây!
Tịch Yến Thanh đằng hắng: "Nhị Bảo, về trước nhé."
La Phi cũng không ngẩng đầu: "Ừ về đi về đi."
Một lát sau, y ngửa mặt xoa bóp cổ, thấy Tịch Yến Thanh vẫn chưa ra về thì hơi ngạc nhiên: "Anh sao thế? Có việc gì sao?"
Tịch Yến Thanh hỏi một câu vu vơ: "Cậu nói xem bò vàng đẹp hay bò sữa đẹp?"
La Phi cân nhắc trong chốc lát rồi nói: "Bò vàng."
Tịch Yến Thanh gật gù: "Ừm, tôi cũng thấy vậy."
Nói xong mới buông mành rời đi.