Có thể nói, tại nơi không thể thoải mái bộc lộ nội tâm như nơi này, yêu thích một người nào đó là một việc không hề dễ dàng. Thành thân hoặc những lễ tiết khác lại dễ nói, chỉ cần cha mẹ đôi bên đồng ý, hai nhân vật chính cũng không phản đối là được. Nhưng giữa nam và nữ nếu muốn trở thành bạn bè quả là khó hơn lên trời, còn nếu trở thành một đôi tình nhân thì cả thôn làng đều biến thành giám sát viên kỷ luật, chỉ cần không giữ ý một chút liền bị chụp cái mũ “không đứng đắn”.
Lạc Dũng là người biết suy nghĩ, đương nhiên hắn không hy vọng La Như phải mang tiếng xấu. Vốn bà mối Vương kia là kẻ nhỏ mọn, từ miệng mụ ta mà người quanh thôn bàn tán về La Như rất nhiều, kẻ độc miệng đồn nàng là đứa vạm vỡ lại hung dữ, hơn nữa còn rất tự kiêu vân vân,… Lạc Dũng càng không thể đổ thêm dầu vào lửa.
Bởi vậy hắn luôn hành động cẩn trọng, không dám gặp La Như một mình. Nhưng cứ như vậy lại càng khiến hắn mòn mỏi trông ngóng. Đây là một loại tâm lý phổ biến, chính là kiểu càng cấm đoán càng khao khát, trong lòng Lạc Dũng cứ luôn khắc khoải mong chờ.
Lạc Dũng cũng tự thấy bản thân kỳ quái, rõ ràng ban đầu hắn không định dây dưa với muội tử của huynh đệ, bởi rất dễ làm sứt mẻ tình anh em. Nhưng không biết bắt đầu từ bao giờ, sau vài lần vô tình bắt gặp La Như, lúc này hắn càng nhìn càng thấy nàng thuận mắt, giống như một ngày không gặp sẽ cảm thấy trống vắng trong tim.
Công bằng mà nói bộ dạng La Như không thể coi là xinh đẹp, đa số nam nhân gặp nàng lần đầu sẽ không sinh ra khao khát che chở, mà sẽ lo sợ bị ăn đánh.
Nhưng con người La Như lương thiện, hơn nữa còn làm lụng giỏi giang, lại có tài nấu nướng.
Thử hỏi trên đời này ai không muốn cưới một người vợ tâm địa tốt và nấu ăn ngon?
Quan trọng nhất chính là, Lạc Dũng phát hiện khi có người nói xấu La Như, hắn cảm thấy cực kỳ ngứa tai! Đây là loại tâm tình gì?
La Phi nói đây chính là tình yêu, người khác không được phép ức hϊếp bạn, càng không được phép ức hϊếp người bạn thích!
Lạc Dũng thấy La Phi nói rất có lý, hơn nữa còn rất đúng với hoàn cảnh của hắn bây giờ. Nhưng vấn đề ở đây là, La Như không rõ tâm ý của hắn. Hắn sắp sầu chết rồi, lúc đi đánh giặc cũng không bức bối thế này, chỉ là hắn vẫn chưa đủ dũng cảm tỏ tình với La Như.
Có lẽ hắn cứ tìm một bà mối trực tiếp tới La gia cầu hôn?
Nhưng lỡ La Như không hài lòng, vì chuyện này mà càng mất thiện cảm với hắn thì sao? Chuyện với Giang Bạch Ninh lần trước đã khiến quan hệ giữa hai người trở nên căng thẳng, gần đây không biết vì sao nàng nhìn hắn càng không thuận mắt, nếu lại thêm một bước đi sai lầm, Lạc Dũng sợ đời này hắn sẽ thực sự vô duyên với La Như.
Phải nhờ hai vợ chồng Tịch ca bày kế mới được!
Nếu Tịch Yến Thanh cảm thấy Lạc Dũng là người chịu khó, trọng tình trọng nghĩa, thì đối với Lạc Dũng, Tịch ca của hắn là người sống tình cảm và rất thông minh. Còn La Phi sao, trong mắt Lạc Dũng La Phi là một tiểu hồ ly láu cá, nhiều trò tinh nghịch.
Hỏi hai người này quả là nước đi đúng đắn!
Vì thế lúc này La Phi chuẩn bị nấu cơm trưa, Lạc Dũng lò dò xuất hiện.
Hắn cũng không đến tay không mà xách theo hai bìa đậu phụ. Trên trấn, đậu phụ không phải món ăn hiếm lạ, nhưng dưới nông thôn không phải ngày nào cũng có. Lạc Dũng để ý hai vợ chồng Tịch ca rất thích món đậu phụ rán, cho nên hắn chọn mua thứ này làm quà hối lộ. Nghe nói trước kia chính La Như là người dạy La Phi cách rán đậu, La Như nấu món này rất ngon, nhưng Lạc Dũng còn chưa có cơ hội nếm thử tay nghề của nàng.
“Ôi chao đến thì cứ đến còn bày vẽ mua đồ, chẳng nhẽ ngươi đến tay không ta sẽ cấm ngươi ăn?” La Phi cười nói: “Ngươi cũng lắm chuyện quá, Lạc Dũng à.”
“Tề ca huynh đừng chê cười ta. Ài, thực ra ta muốn nhờ huynh và Tịch ca chút chuyện.” Lạc Dũng còn chưa nói xong hai lỗ tai đã đỏ bừng.
“Chuyện gì thế?” Tịch Yến Thanh nhấc bút ngừng động tác vẽ trên giấy, hắn ngẩng đầu nhìn tên Lạc Dũng hiếm khi tỏ ra thẹn thùng kia.
“Chính là… chính là…” Lạc Dũng trên sa trường một đao chém địch rất dứt khoát, lúc này nói chuyện lại cà lăm ấp úng: “Chính là…”
“Sao nào?” La Phi nói: “Nếu ngươi cứ chần chừ, nói xong chúng ta cũng không giúp đâu.”
“Ai u chính là, hai người nói xem… nếu ta tìm bà mối tới La gia cầu hôn, Tam cô nương có khi nào sẽ tức giận không?” Lạc Dũng nói một hơi, sau đó bỗng cảm thấy nhẹ nhõm: “Tịch ca, tề ca, ta… ta không giấu hai người nữa, ta rất mến Tam cô nương!”
“Ngươi đã nói đến thế rồi, còn gì phải giấu diếm nữa?” Tịch Yến Thanh cười cười, lắc đầu tiếp tục vẽ tranh: “Có lẽ nó sẽ nổi nóng đấy, nhưng ngươi chỉ cần thành tâm thành ý, Tam Bảo sẽ không thực sự tức giận đâu.”
“Có nghĩa là sao?” Vì sao lại nổi nóng nhưng không thực sự tức giận?
“Chính là giận ngươi nhưng cũng không thực sự giận ngươi, có thể nổi nóng ngoài mặt, nhưng trong lòng không bực bội quá lâu.” La Phi nói: “Ý ngươi là vậy sao Thanh ca?”
“Ừm. Chủ yếu phải xem biểu hiện của Lạc Dũng.” Tịch Yến Thanh nói: “Ta khuyên ngươi tốt nhất đừng làm trò nữa. Giống như hôm trước, ngươi đi mười tám chuyến mới gánh đầy lu nước, mấy chuyện như vậy không nên làm nhiều hoặc dứt khoát đừng làm, Tam Bảo cũng không phải đứa ngốc, ngươi cho là nó không nhận ra bất thường sao? Đến lúc nó sẽ chẳng khiến ngươi làm gì nữa.”
“Nếu nó không nhờ vả ngươi nữa vậy chứng tỏ nó ghét bỏ ngươi quá vô dụng.” La Phi nói: “Nó rất mạnh mẽ ngươi biết không? Các cô nương kỳ thực đều hy vọng được người khác che chở, nó phải tỏ ra mạnh mẽ là vì không ai có khả năng che chở cho nó.” Tựa như mẹ y trước kia, phải lăn lộn kiếm sống đâu có dễ dàng! Cha y chê bà là người quá cứng rắn, còn lừa bà đi tìm tiểu tam, nhưng khi gặp chú Dư bà bỗng trở nên mềm mại hơn rất nhiều! Bởi vậy chỉ có thể nói, là cha y quá vô dụng!
“Ta phải làm thế nào đây?” Khó khăn lắm mới gặp được một lần, lại phải tìm cơ hội thể hiện bản thân? Lạc Dũng cảm thấy như bị đánh đố.
“Ta lấy cho ngươi một ví dụ khác nhé. Chính là khi Tam Bảo nhà ta làm gì, ngươi phải làm giỏi hơn nó, nhanh hơn nó. Khi nó gặp khó khăn ngươi phải dũng cảm đứng ra thay nó xử lý, nhưng đừng quá lộ liễu, hiểu không?” La Phi nói: “Loài người sống rất cảm tính, một người có đối xử thực lòng với mình hay không, trong lòng chúng ta đều tự rõ. Nhưng nếu ngươi tỏ ra quá lộ liễu, vậy có vẻ không đủ chân thành.”
“Lạc Dũng, ngươi cứ làm theo tề ca ngươi nói. Nhớ hồi đó tề ca ngươi hận không thể làm thịt ta, hiện tại ngươi nhìn xem, y đối xử với ta tốt đến nhường nào?” Tịch Yến Thanh nói xong thì chỉ vào tờ giấy: “Tức phụ nhi, ngươi xem tranh ta vẽ thế nào?”
“Đây là cái gì?” Lạc Dũng cảm thấy hình vẽ trên giấy như sơ đồ máy móc gì đó.
“Đây là đồ chơi cho tiểu hài tử nhà ta.” Tịch Yến Thanh nghĩ đã sắp đến mùa đông, ngoài đồng không còn việc gì, hắn liền tranh thủ vẽ bản thảo mấy món đồ chơi bằng gỗ, còn dự định đẽo một bộ xếp gỗ cho đứa nhỏ chưa chào đời. Dù sao bên nhà Trần Hoa Chương có rất nhiều gỗ vụn không cần thiết, để lâu cũng chỉ ném đi, không bằng đưa hắn bản vẽ rồi nhờ đóng mấy món đồ chơi nho nhỏ, mục đích chính để con hổ con và con lừa con chơi trong nhà, nếu được nhiều người để ý còn có thể mang đi bán.
“Tịch ca à trong đầu huynh thực sự quá nhiều ý tưởng.” Lạc Dũng thấy bức tranh này chỉ là bản vẽ phác, nhưng nhìn thoáng qua là có thể hình dung được, quả thực rất thú vị. Những hình vẽ sơ thảo này còn phải trau chuốt thêm vài lần, một số món đồ cần phải đẽo gọt rất kỹ mới ra thành phẩm.
“Lát nữa ăn xong để ta vẽ lại chi tiết cho ngươi, giờ ta phải đi nấu cơm đã.” La Phi nói: “Để ta trổ tài vào bếp hôm nay!” Món thịt sốt chua ngọt lần trước còn chưa có cơ hội làm, có điều không phải vì y muốn dành cơ hội sáng tạo cho La Như và Lạc Dũng, mà vì chỗ thịt Lạc Dũng mua đều là thịt ba chỉ, không thích hợp để làm món thịt chua ngọt. Hôm qua Tịch Yến Thanh tự mình lên trấn một chuyến tìm mua sườn sụn, làm món sốt chua ngọt rất hợp.
Nếu là trước kia La Phi cũng không nghĩ chính mình có thể làm món này, nhưng hiện tại khả năng nấu nướng của y đã lên tay, ngay cả kỹ năng dùng dao gà mờ trước kia cũng tiến bộ hơn rất nhiều, tuy vẫn hơi chậm nhưng có thể thái rất mỏng. Thịt đã thái xong, y rắc chút muối xóc đều, sau đó lăn qua bột khoai tây rồi thả từng miếng vào chảo dầu sôi.
Dầu hạt cải nơi này đều là các nhà tự ép, nhưng những món xào rán vẫn là thứ gì đó rất xa xi. La Phi không dám dùng quá nhiều dầu, cho nên rán thịt lâu hơn một chút. Y phải chia thành ba mẻ mới rán xong chỗ thịt tẩm bột, để món ăn thêm giòn y phải rán lại một lượt nữa. Sau khi vớt thịt ra y bắt đầu chế nước sốt, thêm bột cho hỗn hợp đặc quánh rồi thả thịt vào.
Căn phòng thơm lừng mùi thịt sốt!
Trước kia Tịch Yến Thanh rất thích ăn món này, ngửi thấy mùi thơm chua chua ngọt ngọt khiến hắn bỗng có chút hoài niệm. Nhưng miếng thịt đầu tiên mà hắn gắp lên, sau khi thổi nguội lại đưa tới miệng La Phi, nhường y ăn trước!
La Phi cắn một miếng, nước sốt chua ngọt tràn ngập khoang miệng, bên ngoài giòn rụm, bên trong vẫn ngọt mềm vị thịt: “Ôi, thực sự quá ngon!”
Ngon muốn khóc!
Tuy chưa thể so với tài nghệ của bà ngoại, nhưng lần đầu tiên thử sức cũng có thể coi là thành công!
Lạc Dũng đã sớm quen với cảnh ngọt ngào của hai vợ chồng Tịch La, nhưng mỗi lần bắt gặp bọn họ tình nùng ý mật hắn lại cảm thấy ngứa ngáy trong lòng. Đặc biệt là gần đây, trong lòng hắn sinh ra một loại cảm giác khác xưa, chính là sự hâm mộ! À không, là hâm mộ muốn chết!
Không khí ngọt ngào rất dễ lây lan, đó là vì sao có người nói, khi bạn bè của bạn có cuộc sống hôn nhân viên mãn, bạn cũng sẽ chịu ảnh hưởng rất mạnh, bạn cũng muốn cố gắng giống như bọn họ, bởi vì loài người là sinh vật có khả năng nhận thức, trong tiềm thức của bọn họ luôn hướng đến những thứ có lợi cho chính mình.
“Tề ca, món này cũng do Tam cô nương chỉ cho huynh sao?” Nếu là thật vậy thì nàng ấy quá lợi hại! Hắn cảm thấy món thịt này rất tuyệt!
“Không phải, món này do ta tự sáng tạo.” Không thể trách La Phi da mặt dày, y cũng không biết người phát minh ra món thịt sốt chua ngọt là ai mà!
“Vậy Tam cô nương từng ăn thử chưa?” Món ăn ngon thế này, chưa nếm qua thì quả là đáng tiếc!
“Nó sao, chưa từng, hay là ngươi mang một ít cho nó?” La Phi nói: “Vừa vặn lúc này nhà ta đang đông đủ, đến lúc đó bọn họ ăn đồ ngươi tặng, đương nhiên sẽ nói tốt giúp ngươi.”
“Nhưng món này là tề ca làm, ta dùng nó là quà tặng có phải không thành tâm không?” Lạc Dũng cảm thấy như vậy là ăn hôi thành quả lao động của người khác, có chút đáng xấu hổ.
“Chậc, ngươi không nói, ta không nói, Tịch ca không nói, vậy thì ai biết? Hơn nữa dầu hạt cải này cũng là ngươi ép, mau đi đi!” La Phi múc cho Lạc Dũng một đĩa nhỏ, đủ cho mỗi người ăn hai, ba miếng.
“Khoan đã.” Tịch Yến Thanh buông giấy đứng lên: “Lấy đĩa khác đi, chiếc đĩa này vừa nhìn là biết của nhà mình.”
“Đúng vậy nha, vẫn là Thanh ca suy nghĩ xa!” La Phi nghĩ một lúc, vừa vặn trong nhà còn túi giấy đựng điểm tâm lần trước, trên túi giấy còn thấm chút mỡ của món điểm tâm, món thịt sẽ không bị dính bên trong. Hơn nữa bên ngoài không có chữ hay dấu gì, hahaha!
“Mang sang ngươi đừng nói gì nhiều, cứ nói tặng Tam Bảo và cả nhà ăn thử, nhớ là phải nhắc đến Tam Bảo trước tiên.” Tịch Yến Thanh nói: “Nếu có ai hỏi ngươi cứ bảo do bằng hữu phương xa gửi tặng.”
Lạc Dũng cho rằng hai người cẩn thận quá mức, nhưng vì bọn họ đang nhiệt tình giúp hắn, cho nên hắn cứ liều mạng thôi!
Ra sa trường gϊếŧ địch còn không sợ, sợ gì một chuyến đi tặng đồ ăn!
Không phải chỉ là La Thiên ở nhà thôi sao? Có gì đáng sợ! Có bản lĩnh phải làm ông ấy thu nhận tế tử!
Lạc Dũng tự lấy dũng khí cho bản thân, cầm gói thịt đi tới La gia!
Quả thực lúc này La gia đang chuẩn bị ăn cơm, thấy bên ngoài có tiếng Lạc Dũng, La Cát đứng dậy: “Để con ra xem.”
Hôm nay La Nghị được nghỉ học, nó cười cười: “Chắc lại tặng đồ ăn cho tỷ tỷ.”
Mấy lần trước đều như vậy! Tặng quả phỉ, hạch đào, hạt thông,… sau đó là kẹo, điểm tâm các loại, thậm chí còn tặng cá!
La Như đang cắn bánh bao, nó trừng mắt lườm La Nghị một cái: “Đang ăn mà cũng bép xép!”
La Nghị vẫn cười: “Có gì sai sao?”
Thời điểm La Cát vào nhà quả nhiên trên tay cầm một gói thức ăn, mùi thơm chua ngọt tỏa ra kí©h thí©ɧ vị giác vô cùng.
Lần này ngay cả La Như cũng nhịn không được mà nhìn lâu hơn một chút. Món gì vậy? Chưa từng ngửi thấy mùi này!
“Lạc Dũng nói đây là món thịt sốt chua ngọt, hắn tặng Tam Bảo và cả nhà ăn thử. Chúng ta được hưởng ké lộc ăn của Tam Bảo rồi.” La Cát thường xuyên lao động cùng Tịch Yến Thanh, đương nhiên có cơ hội tiếp xúc nhiều với Lạc Dũng. Hắn cảm thấy Lạc Dũng là một người đàng hoàng, làm lụng giỏi và rất trượng nghĩa. Hiện nay nhóm La Cát, Hàn Dương, Tịch Yến Thanh, Trần Hoa Chương đều có quan hệ tốt với Lạc Dũng.
“Chà, quả là rất ngon.” La Thiên ăn thử một miếng rồi gật gù tán thưởng. Bình thường ông rất ít khi khen ngợi.
“Trước kia lúc nhị ca chưa xuất giá, nhà ta thường hưởng sái của huynh ấy. Nào là cá, nào là trái cây rừng,… bây giờ nhị ca xuất giá rồi thì có lộc ăn của tỷ tỷ. Thật là cả nhà được nhờ!” La Nghị gắp cho Lý Nguyệt Hoa một miếng thịt, lại gắp cho La Như một miếng rồi nói: “Tỷ cũng ăn đi này.”
“Nương, chúng ta cũng nên có gì đó đáp lễ chứ?” La Cát cảm thấy phải có qua có lại mới toại lòng nhau, đây là thành ý của Lạc Dũng, hắn khẳng định không có ý ép La gia phải đáp lễ, nhưng La Cát cảm thấy gia đình mình không thể cứ ăn chùa của người khác như vậy.
“Gói mấy cái bánh bột nếp mà Tam Bảo làm ấy.” La Thiên nói.
Gạo nếp thời này không quá phổ biến, các nhà khác chủ yếu trồng lúa nước và lúa mạch, ngoài ra còn có đậu tương, ngô,… chủ yếu phải xem trời có mưa nhiều hay không. Đám trẻ La gia thích đồ nếp nên hàng năm bọn họ đều trồng một ít lúa nếp, kỳ thực có tiền sẽ mua được, quan trọng là thành ý.
La Như im lặng ăn miếng thịt trong bát, sau đó vươn tay lấy túi giấy trên tay La Cát đi gói bánh nếp. Xong xuôi nó lại đưa gói bánh cho La Nghị.
La Nghị hiểu ý tỷ tỷ nhà mình, nó cầm gói bánh nếp ra cổng: “Lạc đại ca, đây là bánh nếp tỷ tỷ tự tay làm, không có gì nhiều đâu, huynh ăn thử đi.”
Lạc Dũng vẫn đứng ở cổng, bởi vì trước khi vào nhà La Cát dặn hắn chờ một chút có việc muốn trao đổi. Không ngờ La Nghị lại xuất hiện với gói bánh nếp trên tay, hơn nữa còn là bánh La Như tự tay làm.
Món ăn do La Như làm đều là vật báu đối với Lạc Dũng! Bởi người ta nói tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, bánh nướng do người thương làm chính là bánh nạm vàng!
Lạc Dũng cẩn thận nhận gói bánh nếp: “Đại ca nói có chuyện muốn bàn bạc, ta ở đây chờ thêm chốc lát.”
La Nghị cười cười: “Đại ca chỉ muốn gói đồ đáp lễ cho huynh thôi, hẳn là không có chuyện gì đâu. Hay là Lạc ca vào nhà ngồi một lát?”
Lạc Dũng nghĩ thầm, cô nương nhà người ta còn chưa xuất giá, hắn không thể tùy tiện vào ngồi. Hắn khoát tay: “Vậy Tứ Bảo thay ta cảm ơn Tam cô nương nhé, ta về trước đây.”
La Nghị hô to: “Lạc ca đi thông thả nhé!”
Lạc Dũng cầm gói bánh nếp quay về Tịch gia, sau đó chia cho Tịch Yến Thanh và La Phi cùng ăn. Có điều gói bánh chỉ đủ mỗi người một cái, muốn nhiều hơn cũng không có.
La Phi ăn bánh do La Như làm: “Ài, đúng rồi Lạc Dũng, lúc ngươi quay về có ai nhìn thấy không? Nhà ta có phát hiện ngươi đi về hướng Tịch gia không? Sợ bọn họ đoán ra món thịt này là ta làm, vậy thì không hay cho lắm.”
Lạc Dũng nói: “Hẳn là không có đâu, ta đi thẳng không quay đầu nhìn lại mà.”
Tịch Yến Thanh lại vô cùng bình tĩnh: “Thấy cũng không sao. Lạc Dũng mang đồ ăn đến đây, người trong nhà sẽ cho rằng hắn có đồ ăn đều nhớ đến chúng ta, sẽ càng có hảo cảm với hắn hơn.”
Hảo cảm cái rắm!
Lạc Dũng cảm giác bản thân không hề tốt bụng chút nào!
Nhưng La Nghị bên này vừa vào buồng đã kể hết sự tình, La Thiên nghe xong rất hài lòng: “Lạc Dũng là tiểu tử có tâm địa tốt, các con thấy đấy, có đồ ăn không giấu cho riêng mình, ngược lại mang chia cho Yến Thanh và Nhị Bảo, chắc hẳn đang chia nhau ăn bên Tịch gia.”
La Nghị gật đầu: “Cha nói có lý lắm.”
La Như: “… Thật sao cha?”
Vì sao nó cảm thấy có gì đó không đúng? Giống như là Lạc Dũng cầm bánh nếp đến nhà nhị ca nó cọ cơm thì đúng hơn!
Làm việc gì cũng chậm rì rì!
Sau này Lạc Dũng rất hối hận, ngẫm lại lúc ấy quá ngốc, gánh một lu nước mà đi đi lại lại mấy chuyến, giống những gì La Phi và Tịch Yến Thanh nói, Tam Bảo hẳn là cảm thấy hắn rất vô dụng! Ngay cả việc gánh nước cũng không làm được sao có thể khiến người ta tin tưởng phó thác cuộc đời? Nghĩ đã thấy vô vọng!
Chỉ là lúc này không kịp sửa sai nữa rồi, đã qua mùa gặt, thóc lúa đều thu hoạch xong, hắn đã hết cơ hội thể hiện bản thân! Bây giờ công việc duy nhất đó là gom phân, nông dân thường gom phân sau đó rắc tro ủ làm phân xanh để sang năm mang ra bón ruộng. Nhưng chẳng lẽ hắn đi gom phân mang tới La gia? E là sẽ bị ăn đánh mất.
Thấy Lạc Dũng âu sầu ảo não, Tịch Yến Thanh cười nói: “Thôi, ngươi đừng lo lắng nhiều. Hai ngày nữa nếu thời tiết đẹp chúng ta lên núi chặt gỗ. Sang năm ngươi có định cất nhà không?”
Tịch gia chưa chắc sẽ xây nhà mới, nhưng Lạc Dũng khẳng định sẽ đi theo kế hoạch ban đầu, dù sao hắn cũng không thể ở nhờ nhà Lương đại phu mãi. Cho nên đốn gỗ là việc cấp thiết ngay lúc này.
Thông thường hộ nông đều tự chặt gỗ xây nhà, nhưng gỗ mới chặt không thể sử dụng ngay lập tức, một là phải hong khô, hoặc là ngâm nước cho thôi nhựa và tạp chất. Đương nhiên nếu không kịp chờ có thể chặt gỗ mới đổi gỗ đã khô, nhưng như vậy phải mất thêm chút tiền cho đối phương, dù sao người ta đã bỏ công sức xử lý gỗ, ngoài ra còn tốn kém thời gian.
Tịch Yến Thanh dự định chặt gỗ trước, sau đó sẽ mang đi đổi.
Tự mình chặt gỗ đi đổi tốt hơn bỏ tiền mua toàn bộ, hiện tại bọn họ có thể tiết kiệm khoản nào hay khoản đó. Lạc Dũng cũng nhất trí với kế hoạch này.
Vì thế vài ngày sau, tranh thủ trời trong lặng gió, mặt trời ấm áp, một nhóm người rủ nhau lên núi.
La Phi cũng muốn đi xem, nhưng hiện tại thân thể của y không thích hợp để leo núi, cho nên y đành ở nhà ăn ngủ.
Hàn Húc sang chơi cùng y, trước khi lên núi Trần Hoa Chương đã đưa y tới Tịch gia bầu bạn cùng La Phi, Trần Hoa Chương không yên tâm để Hàn Húc ở nhà một mình, mà Tịch Yến Thanh cũng lo khi không có ai ở cạnh La Phi.
Vì thế hai vị tiểu ca lúc này đang cặm cụi vẽ tranh.
La Phi vẽ một cái địu trẻ con, chính là loại dây đeo thời hiện đại có thể địu em bé cả phía trước lẫn phía sau, y còn dự định thêu một số hoa văn bên trên. Hiện tại làm thứ này vẫn hơi sớm, nhưng để hoàn thành bản thiết kế trên giấy y cũng cần chút thời gian, hơn nữa theo lời Hàn Húc nói, giai đoạn sau của thời kỳ mang thai, cơ thể sẽ rất nặng nề, không tiện hoạt động, cho nên muốn làm gì phải tranh thủ từ sớm.
La Phi cũng biết điều này, cho nên y đã tính toán thời gian để làm quần áo sơ sinh và quai địu. Ngoài ra còn có tã bỉm vân vân,… y cũng đã bắt tay chuẩn bị.
“Ngươi muốn đeo cún con sau lưng sao?” Hàn Húc thấy La Phi vẽ hình một con chó trên dây đeo.
“Sang năm là năm Tuất mà, vẽ cún con là đúng rồi.” Ban đâu La Phi muốn vẽ một con hổ con, nhưng biết đâu lại là một con lừa con thì sao? Vẫn là vẽ cún con, chắc chắn không thể lệch.
“Vậy ta cũng vẽ cún con.” Hàn Húc làm động tác mô phỏng: “Ài, ngươi biết gì chưa? Tối hôm kia Trương Dương Phàm đã trở về.”
“Chưa nghe tin, có điều nghe ngươi nói vậy ta liền biết gã đã thi trượt!” La Phi cẩn thận vẽ từng nét mực trên giấy.
“Sao ngươi đoán ra?”
“Quá dễ nhận ra không phải sao? Loại người như gã nếu đỗ đạt khẳng định sẽ rình rang trở về giữa ban ngày, hận không thể bắc loa truyền tin cho cả thôn! Hơn nữa Tần Quế Chi sẽ chạy khắp ngõ kể lể, sao có thể im ắng không động tĩnh như thế?”
“Ngươi quả là tinh tường. Trương Dương Phàm thi trượt, cụp đuôi về trong đêm. Nếu không phải sáng nay nương ta ra ngoài lấy củi nghe thấy tiếng nói chuyện, có lẽ thôn này không ai biết gã đã về.” Hàn Húc nghĩ nghĩ rồi hả hê nói: “Cho mụ Tần vênh váo này!”
“Vậy cũng vẫn khá hơn nhà chúng ta, ít nhất người ta vẫn được miễn tô ruộng.” La Phi nói: “Nhà ta phải nộp tám đấu gạo, một đấu đậu tương, nghĩ mà xót!”
“Còn phải bàn sao, nghe nói ngày mai bọn họ đi thu rồi.” Hàn Húc thở dài: “Nhà ta khá hơn chút, mộc tượng huynh từ trước đến nay không dựa vào làm ruộng, cho nên không mất quá nhiều địa tô. Nhà nương ta phải nộp nhiều lắm, hàng năm cứ đến mùa này bọn ta đều mong quan gia đừng tới. Tẩu tử ta còn đùa, ước gì mỗi kì thu tô quan gia đều quên mất thôn mình.”
“Hahahaha, sao có thể vậy?” La Phi cảm thấy Mộc Linh là người rất vui tính. Có điều cũng không trách bọn họ ước vậy, vất vả một năm trồng trọt, tiền bán lương thực chẳng được bao nhiêu. Ví dụ như nhà bọn họ, bốn mẫu ruộng nước hai mẫu ruộng cạn, để lại lương thực đủ cho hai người ăn, số còn lại đem bán chỉ thu được một lượng bạc, thậm chí còn thiếu vài văn lẻ.
Tuy Tịch Yến Thanh giữ lại nhiều thóc vì biết y thích ăn cơm, nhưng tiền bán lúa quả thực không thấm vào đâu. Tính ra, một gia đình hai người chi tiêu tiết kiệm thì đủ, nhưng rơi vào trường hợp bọn họ, ôi chao có lẽ chẳng đủ sống qua nửa năm. Càng đừng nói hiện tại Tịch Yến Thanh cực kì chiều y, hắn chỉ muốn bữa nào cũng cho y ăn cơm ăn thịt, mà cún con sắp chào đời rồi, không ổn, phải nghĩ thêm cách kiếm tiền!
“Đúng rồi Nhị Bảo, Lạc Dũng huynh đệ có phải nhìn trúng Tam Bảo rồi?”
“Cũng gần như thế, sao vậy?”
“Lúc trước mộc tượng huynh nói có tiểu tử theo hắn học nghề mộc, nhân phẩm rất tốt, hắn muốn làm mối cho Tam Bảo, ta nói việc này phải hỏi ngươi trước. Ta nghe nương ta kể, mấy lần trước đều bắt gặp Lạc Dũng huynh đệ mang cá rồi sản vật trên rừng tới nhà nương ngươi. Ngươi nói ngươi thành thân rồi, La gia chỉ còn mỗi Tam Bảo, ai chẳng biết Lạc Dũng huynh đệ muốn tặng lễ vật cho ai.”
“Lạc Dũng cũng có thành ý, có điều hắn và Tam Bảo xảy ra chút hiểu lầm, có lẽ cần thêm thời gian.” La Phi buông bút: “Ôi ta không vẽ nữa đâu, xương sống, thắt lưng, cổ đều mỏi nhừ, hai ta làm món gì ăn đi.”
“Ta không ăn thịt đâu, ngươi cứ ăn đồ của ngươi đi, ta có gói theo bánh.” Thấy trong bát La Phi có thịt Hàn Húc lập tức chạy ra xa. Vậy là hai bọn họ mỗi người một góc buồng, tự ăn bữa trưa của mình.
Khi Tịch Yến Thanh và Trần Hoa Chương quay về, La Phi và Hàn Húc vẫn đang chia buồng. La Phi sợ nóng, y ngồi xổm bên buồng nhỏ, Hàn Húc sợ lạnh, mà buồng to thì ấm áp hơn. Hai bọn họ phải hét lên để nói chuyện, Tịch Yến Thanh thấy cảnh này thì bật cười.
“Hai ngươi đang diễn tiết mục ngàn dặm truyền âm đấy à?” Tịch Yến Thanh lau mặt rửa chân tay: “Sao không vào buồng to ngồi?” Hắn hỏi La Phi.
“Y chê trên người ta có mùi thịt.” La Phi chỉ Hàn Húc, sau đó giơ ống tay áo ngửi ngửi: “Rõ ràng mùi rất thơm mà.”
“Ngươi thấy thơm, ta thấy ngấy muốn nôn.” Hàn Húc hỏi Trần Hoa Chương: “Hôm nay lên núi thuận lợi chứ?”
“Khá ổn.”
“Vậy sao mọi người về sớm vậy?” Hàn Húc có chút kỳ quái, thông thường hắn phải chập tối mới về, nhưng hôm nay mới qua ngọ chưa tới một canh giờ. Cho dù khởi hành sớm cũng không thể ra về sớm như vậy.
“Bắt được một con lợn rừng.” Trần Hoa Chương nói: “Sợ gấu ngửi thấy mùi máu tươi trên người nên xuống núi luôn.”
“Lợn rừng???” Lỗ tai La Phi lập tức dựng lên: “Có ăn được không?”
“Tức phụ nhi à, kiềm chế chút.” Tịch Yến Thanh nói: “Không ăn được ta mang về cho ngươi làm gì.”
“To lắm, lúc ấy chúng ta bị dọa nhảy dựng. Cũng may Tịch đệ phản ứng nhanh, dùng búa đập nó ngất xỉu.” Ngẫm lại Hàn Dương vẫn thấy ngạc nhiên, thân thủ của Tịch Yến Thanh quả là đáng khâm phục, lợn rừng không thể so sánh với lợn nuôi, tính công kích của chúng rất mạnh.
“Lát nữa ta nấu nước, trước khi trời tối chúng ta tranh thủ làm lông rồi xẻ thịt chia nhau.” Tịch Yến Thanh nói: “Lạc Dũng, ngươi giúp ta lấy thêm củi vào bếp, ta đi mài dao.”
“Ọe!” Hàn Húc vừa bước ra ngoài liền nhìn thấy một con lợn rừng, nó đen thui xù xì nằm dưới đất, vết cắt trên cổ còn chảy máu ròng ròng. Y lập tức chạy trốn!
“Nhà ta không xí phần nữa.” Trần Hoa Chương dở khóc dở cười: “Ta sợ ta lấy thịt lợn, Hàn Húc sẽ lấy thịt ta mất. Để ta đi xem y thế nào.”
Hàn Húc ngồi xổm bên hàng rào nôn đến xanh mặt. Trần Hoa Chương thấy không ổn thì quay lại thu dọn công cụ: “Tịch đệ, Lạc Dũng huynh đệ, hai vị đại ca, ta xin phép ra về, tức phụ nhi nhà ta không ngửi được mùi thịt.”
La Phi vốn không có phản ứng nôn nghén, y không lý giải được nỗi khổ của Hàn Húc, nhưng nhìn sắc mặt tái nhợt của bạn thân y biết Hàn Húc đang rất khó chịu. Đám người còn lại cũng tận mắt nhìn thấy phản ứng của Hàn Húc, khoát tay nói: “Vậy ngươi mau đưa y về đi, phần thịt của ngươi chúng ta đưa Hàn Dương mang về, bao giờ ăn ngươi qua Hàn gia lấy nhé.”
Trần Hoa Chương đáp ứng rồi nhanh chóng đưa Hàn Húc rời khỏi Tịch gia.
Tình huống của Hàn Húc trái ngược hẳn với La Phi, chỉ cần nhìn thấy thịt La Phi liền cảm thấy háo hức! Y đi vòng quanh con lợn rừng: “Ta muốn làm thịt khô!”
Tịch Yến Thanh dịu dàng vỗ nhẹ hai cái lên bụng La Phi: “Được, lát nữa có lẽ phải nhờ nương và mấy người Hàn thẩm tới hỗ trợ.” Mổ lợn và xẻ thịt bọn họ có thể làm được, nhưng để phân loại khúc nào dùng để làm gì, khúc nào có thể mang đi cất trữ thì các bà các mẹ mới là người lành nghề: “Đợi mổ xong xuôi ngươi hỏi xem phần thịt nào thích hợp làm thịt khô.”
Hiện tại trời bắt đầu chuyển lạnh, làm chút thịt khô ăn dần cũng khá hợp lý.
La Phi “ừm” một tiếng, chuyển ghế nhỏ tới bên cạnh con lợn rồi ngồi xuống, hai mắt sáng ngời nhìn chằm chằm phần sườn lợn, không buồn quan tâm đến Tịch Yến Thanh.
Tịch Yến Thanh: “…”
Thế này là sao? Hiện giờ sức hấp dẫn của hắn còn thua cả một con lợn rừng?