Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cầu Xin Anh Từ Hôn Đi

Chương 47: Có lẽ là một con hổ con

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Lương đại phu, ông nói thật sao?” Lý Nguyệt Hoa mừng muốn khóc tại chỗ: “Nhị Bảo nhà ta đậu thai rồi?”

“Chẳng lẽ là giả? Chuyện này ta có thể nói bừa sao?” Lương bá nhấn vào huyệt nhân trung của La Phi, thấy y dần hồi tỉnh mới nói: “Nào, Tịch tiểu tử cháu đừng ôm như vậy, cháu cõng Nhị Bảo sau lưng đi, đừng để nó nhiễm lạnh.”

“À vâng vâng.” Tịch Yến Thanh lập tức nghe lệnh, dưới sự giúp đỡ của La Cát dìu La Phi lên lưng: “Tức phụ nhi, cảm thấy thế nào rồi? Có chỗ nào khó chịu không?”

“Mệt.” La Phi hơi mơ màng, nhìn xung quanh một vòng: “Ta làm sao vậy?”

“Chúng ta sắp có đứa nhỏ rồi.” Tịch Yến Thanh nói: “Về nhà ta sẽ kể cho ngươi, ngươi cứ nghỉ ngơi đi.” Tịch Yến Thanh nhìn về phía Lương đại phu: “Lương bá, phiền người đi theo cháu một chuyến được không, cháu không yên tâm lắm.” Nghĩ đến chuyện thân mật sáng nay, Tịch Yến Thanh bỗng rùng mình sợ hãi.

“Được rồi.” Lương đại phu nói: “Cháu cũng đừng lo lắng thái quá, vừa rồi ta bắt mạch thấy không có trở ngại gì, chỉ là gần đây thân thể có chút suy nhược, ta kê ít thuốc dưỡng thai, sắc uống hai ngày sẽ khá lên. Cứ như vậy là được.” Lương đại phu nói với La Cát: “La Đại Bảo, cháu đi theo ta về nhà. Thân già ốm yếu này không được linh hoạt như người trẻ tuổi các cháu, cháu về lấy dược cho đệ đệ.”

“Được rồi Lương đại phu.” La Cát vỗ vai Hàn Dương: “Ta đi ra đây một lát, đưa xong thuốc sẽ quay lại.”

“Đi đi nhanh lên, ở đây không gấp.” Hàn Dương cười nói: “Tịch đệ, chúc mừng tin vui!”

“Đúng vậy Tịch tiểu tử, chúc mừng chúc mừng.” Thôn dân xung quanh cũng xúm vào chúc phúc.

“Cảm ơn, cảm ơn mọi người!” Tuy Tịch Yến Thanh có chút bất ngờ nhưng dù sao đây cũng là chuyện đáng để chúc mừng. Nghĩ đến việc mình sắp được làm cha, khóe miệng Tịch Yến Thanh không tự chủ mà kéo cao hết cỡ, ngay cả ánh mắt nhìn Tần Quế Chi cũng ôn hòa hơn vài phần: “Cũng cảm ơn Tần thẩm nhé, miệng của thẩm linh quá, vừa nói Nhị Bảo nhà ta có giỏi thì sinh một mụn con, y thực sự liền có rồi!”

“Ngươi! Ngươi đừng vội đắc ý! Chưa chắc đã là chuyện gì hay ho đâu!” Tần Quế Chi sắp tức chết rồi, gương mặt mụ thoắt hồng thoắt xanh. Dựa vào cái gì??? Dựa vào cái gì cơ chứ??? Mụ gây sức ép không cho con trai mình cười tên hồ ly tinh La Phi, hy vọng con trai mụ sẽ sớm được làm cha, mụ cũng sớm có tôn tử để bế, nhưng lúc này đây… ngay cả con dâu mụ cũng không có, mà tên hồ ly tinh này đã sắp làm cha!

“Chúng ta cứ đắc ý đấy, bà quản được không? Cũng không biết nhà ai đoạn tử tuyệt tôn!” Lý Nguyệt Hoa hả hê vô cùng!

“Hôm qua nằm mơ hái một quả đào rất to.” Trong lòng La Phi có hàng đàn thảo nê mã chạy qua, nhưng trên mặt y cũng không giấu nổi niềm vui sướиɠ: “Thanh ca, anh có vui không?”

“Đương nhiên là vui!” Tịch Yến Thanh thấy La Phi đã thanh tỉnh, hoảng loạn trong lòng cũng vơi bớt, hắn xốc La Phi ngồi cho vững: “Sau này không cho em làm việc gì nữa, em mệt thì phải ngủ thật nhiều, muốn ăn gì cứ nói với tôi.”

“Em muốn ăn thịt.” La Phi liếʍ môi: “Bảo sao gần đây cứ ngủ rũ, em còn tưởng là giao mùa.”

“Tôi cũng nghĩ như vậy, cho nên vừa rồi thực sự bị dọa sợ.” Tịch Yến Thanh thở phào một hơi: “Còn chỗ nào khó chịu không?”

“Không ạ.” La Phi ghé trên lưng Tịch Yến Thanh, cọ cọ mặt vào hõm vai hắn.

“Nhị Bảo à, nương còn đang dở tay, con và Yến Thanh cứ về trước nhé.” Lý Nguyệt Hoa nói: “Chốc nữa nương sẽ sang thăm con, cứ về nghỉ ngơi đi, biết không?”

“Con biết rồi nương, người yên tâm đi.” La Phi quay đầu làm mặt quỷ về phía Tần Quế Chi— lêu lêu, bị vả mặt rát không!?

Tần Quế Chi hận không thể bóp chết La Phi ngay lập tức, trong lòng mụ là đố kị và ghen tuông. Nghĩ đến việc trước đây mụ ra sức ngăn cản La Phi và Trương Dương Phàm, đến cuối cùng La Phi lại là người mang thai trước, mụ hậm hực muốn ói ra máu! Mụ trừng mắt nhìn về phía gia đình Trương Thắng, nghĩ thầm nếu không phải Trương Thắng phá đám, không chừng Giang Bạch Ninh sẽ không làm ra chuyện vô liêm sỉ như vậy, mụ cũng sẽ không mất đi mụn cháu nội của mình!

Những kẻ ngang ngược thường không bao giờ nhận sai, cho dù phạm sai lầm bọn họ cũng sẽ tìm cách đổ lỗi cho người khác. Tần Quế Chi mắng Giang Bạch Ninh, mắng Trương Thắng, mắng La Phi vài lần trong lòng, cuối cùng mới hậm hực tiếp tục tuốt lúa.

Đợi con trai mụ đỗ đạt quay về làm quan, xem mấy kẻ này còn dám vô lễ không! Sau này mụ thề sẽ dẫm nát mấy kẻ này dưới gót hài!

Lại nói bên này, Tịch Yến Thanh cõng La Phi đi một đoạn thì chia đôi ngả với La Cát và Lương đại phu, La Phi vừa thấy không có người ngoài, nhất thời xù lông: “Thanh ca, đm em có nghe nhầm không? Em, em, em… có thai rồi!!??”

Tịch Yến Thanh cho rằng La Phi chưa thể tiếp nhận chuyện này, trong lòng hắn lộp bộp một tiếng: “Ừm, thực xin lỗi bảo bối, có thể là… có thể là tôi mất kiềm chế một lần nào đó. Vốn tưởng không có vấn đề gì, không ngờ lại… Có phải là em rất mất hứng không?”

La Phi trầm mặc hồi lâu: “Cũng… cũng không phải mất hứng, chỉ là em cảm thấy mình còn chưa sẵn sàng, cho nên hơi sốc. Em vẫn đinh ninh anh chưa đưa em con lừa con và con hổ con, lần này bị đánh úp bất ngờ quá. Vừa rồi ngoài ruộng em còn tưởng mình đang nằm mơ hoặc là quay phim gì đó.” Cũng không thể trách y phản ứng quá trì độn.

Căn bản là vì y chưa nghĩ đến phương diện này. Y nhớ rõ đời trước mẹ thường kể, khi mang thai y bà bị nôn nghén rất nhiều, cả ngày đều nôn, nôn mãi đến khi cái thai sáu tháng mới ngừng nghén. Bởi vậy La Phi cho rằng nôn mửa là phản ứng khi mang thai, trên TV cũng diễn như vậy không phải sao? Ai ngờ y lại chẳng có dấu hiệu gì: “Thanh ca, anh cấu em một cái đi.”

“Đừng lộn xộn…” Tịch Yến Thanh dở khóc dở cười.

“Vậy em tự cấu.” La Phi thò tay nhéo đùi mình một cái: “Shhh! Đúng là không phải mơ. Chúng ta có lừa con và hổ con rồi!”

“Ừm tôi sắp làm cha rồi, cảm giác này có chút kì diệu.” Tịch Yến Thanh nghĩ thế nào cũng thấy vui.

“Còn kì diệu cái gì, sẽ áp lực hơn đấy.”

“Em chưa nghe người ta nói, áp lực sẽ biến thành động lực sao? Loại áp lực này gấp thêm một trăm lần tôi cũng không ngán.”

“Là em thấy áp lực.” La Phi do dự một lát, sau đó thẳng thắn nói: “Em sợ mình chưa biết cách nuôi con, nếu em chăm sóc nó không tốt thì sao?”

“Không sao cả, có gì không hiểu thì hỏi cha mẹ. Hơn nữa tôi cảm thấy dưỡng dục đời sau là bản năng của nhân loại, sinh ra rồi sẽ biết cách nuôi.”

“Ừm… Cũng may sáng nay anh nhẹ nhàng, nếu anh làm mạnh như mọi lần thì phiền rồi đấy.”

“Phì!” Tịch Yến Thanh không nhịn được cười: “Xem ra em rất hài lòng với những gì tôi thể hiện đúng không?” Dữ dội và mạnh bạo!

“Sao thế? Nói thật lòng cũng không được sao?” La Phi đỏ mặt, vội thò tay nhéo tai Tịch Yến Thanh.

“Được được được, em là tổ tông của tôi!” Tịch Yến Thanh không hề cảm thấy đau, hắn vòng tay ra sau vỗ mông La Phi: “Mở cửa nào.”

Bước vào viện Tịch Yến Thanh vẫn không thả La Phi xuống. La Phi đại khái có thể hiểu được, một đứa trẻ lớn lên trong cô nhi viện như Tịch Yến Thanh sẽ cảm thấy thế nào khi chính mình sắp làm bố. Sinh linh bé bỏng ấy sẽ là người đầu tiên trên thế giới này có quan hệ huyết thống với hắn, đây là một chuyện kì diệu cỡ nào, là một sự ràng buộc không cách nào gỡ bỏ.

La Phi dùng tay đẩy cửa, sau đó lại khép cửa giúp Tịch Yến Thanh. Y được chồng cõng vào tận buồng đặt lên giường.

Tịch Yến Thanh trải chăn giúp La Phi để y nằm nghỉ ngơi, sau đó hắn đứng lặng bên giường hồi lâu, chăm chú quan sát và ngắm nghía.

Chỉ một khoảnh khắc ấy, kỳ thực La Phi vẫn muốn nói y còn chưa sẵn sàng làm cha, nhưng chạm vào ánh mắt kia của Tịch Yến Thanh, cõi lòng y bỗng mềm nhũn.

Y nâng cánh tay nhìn vết bớt hoa mai, phát hiện nó vẫn nhạt màu như thế, không biết vì sao Lương đại phu lại khẳng định y đã có thai. Tiểu ca nhà người khác hễ mang bầu, vết bớt trên tay đều có biến đổi, còn y chẳng thấy bất cứ dấu hiệu nào. Y chỉ buồn ngủ, thèm ăn, nhưng y cũng không ngờ điều này lại liên quan đến đứa nhỏ trong bụng. Có điều nếu đã có thì có đi, tuy rằng y không hề thấy nửa điểm kích động hay hưng phấn trên người Tịch Yến Thanh, nhưng y cảm giác được hắn đang rất hạnh phúc.

Hạnh phúc là quan trọng nhất.

La Phi dần chìm vào giấc ngủ trong ánh mắt ấm áp của Tịch Yến Thanh, gần đây y thực sự rất thèm ngủ. Lúc trước tưởng vì thời tiết, y còn cố gắng không để mình ngủ quá nhiều, hiện tại đã tìm ra nguyên nhân thực sự, y không cần cưỡng ép bản thân mình nữa. Vì sức khỏe của em bé, y phải lắng nghe những tín hiệu của cơ thể, lúc này đương nhiên không thể phạm những sai lầm ngớ ngẩn.

Tịch Yến Thanh thấy La Phi đã ngủ thì cẩn thận đắp lại chăn cho y, tranh thủ La Cát còn chưa tới hắn đi cọ nồi sạch sẽ chuẩn bị sắc thuốc.

“Lương đại phu cắt ba ngày dược, nhưng không phải uống như khi đệ bị thương đâu, thuốc này sắc xong để nguội, nửa canh giờ sau khi ăn mới được uống. Lương bá còn nhờ ta chuyển lời cho đệ, tới đây đừng để Nhị Bảo mệt mỏi quá độ.”

“Đại ca yên tâm, ta nhất định sẽ chăm sóc y thật tốt.” Tịch Yến Thanh nghĩ phải thu xếp lên trấn mua thịt cho La Phi, hắn tiễn La Cát ra cổng: “Huynh mau quay lại ruộng đi, ngoài ấy còn chưa xong việc đâu, chắc cha nương cũng đang ngóng tin Nhị Bảo lắm.”

“Được rồi, vậy lát nữa ta lại đến thăm.” La Cát cười cười: “Nương quả thực sẽ vui lắm, ta đi đây!”

Tịch Yến Thanh phất tay, hắn nhìn về phía buồng ngủ trong nhà, trái tim mãn nguyện vô cùng.

Ngoài bãi tuốt lúa, mọi người quả nhiên rất mong tin tức của Nhị Bảo, vừa nghe La Cát nói tất cả đều mạnh khỏe thì ồ lên nhẹ nhõm. Trong thôn đâu phải ngày nào cũng có em bé chào đời, trừ mấy nhà kì cục, còn lại ai cũng mừng thay cho Tịch gia, không khí lao động càng thêm sôi nổi.

La Phi ngủ một ngày trời, tỉnh dậy thì ăn tối và uống thuốc, đột nhiên y buông bát thuốc hô lên: “Thôi xong rồi! Lần này thảm rồi!”

Tịch Yến Thanh bị dọa nhảy dựng: “Sao vậy bảo bối?”

“Thế là phải nhịn à? Không được này nọ nữa à!” La Phi nói bằng ngữ khí nghiêm trọng: “Có mỗi một hoạt động giải trí về đêm mà!”

“Em còn nói đến chuyện này nữa à? Tôi nhớ lại hồi sáng nay mà sợ run người.” Tịch Yến Thanh nghe La Phi nói vậy cũng cảm thấy hơi tiếc, hắn và La Phi còn đang trong giai đoạn nhu cầu cao. Nhưng lừa con và hổ con đã đến, đương nhiên bọn họ phải chú ý một chút: “Cũng không phải nhịn hoàn toàn đâu, chỉ là chúng ta chịu đựng một chút.” Hắn dừng lại rồi nói tiếp: “Thỉnh thoảng tôi sẽ mời em ăn bánh cuộn to, hoặc là cắn em.”

“Bánh cuộn to cái đầu nhà anh ấy!” La Phi cười mắng một câu: “Lưu manh!”

“Không đùa giỡn lưu manh với vợ thì không phải một người chồng tốt.” Tịch Yến Thanh thấy sắc trời đã muộn: “Em có muốn tắm rửa không?”

“Để lát nữa đi, có lẽ mẹ sẽ qua bây giờ.” La Phi nói: “Tính sau cũng được, anh ngồi nghỉ đi, sáng nay dậy sớm như vậy, đến giờ còn chưa được ngơi tay.”

“Em có tin ngay lúc này tôi có thể cõng em chạy ba vòng quanh thôn không?” Tịch Yến Thanh nói: “Yên tâm đi, tôi không thấy phiền chút nào.”

La Phi nhìn gương mặt tươi cười của Tịch Yến Thanh, đột nhiên y cảm thấy vô cùng yên tâm. Đúng vậy, y có gì phải lo lắng, Tịch Yến Thanh vẫn luôn là người đáng tin cậy mà. Hơn nữa đây là một chuyện đáng mừng, sẽ không có ai dị nghị mà chỉ dành những lời chúc phúc thôi.

Sau khi xong việc ngoài đồng, Lý Nguyệt Hoa về nhà thay bộ đồ sạch sẽ, lại bỏ sáu mươi sáu văn tiền vào bao lì xì. Không chỉ bà mà toàn bộ thành viên La gia đều kéo đến, bao gồm cả La Nghị vừa tan học trên trấn.

Cả nhà trò chuyện rôm rả cùng La Phi, Lý Nguyệt Hoa thì luôn miệng nhắc nhở những điều cần lưu ý khi có em bé.

“Sau này mấy việc nặng nhọc đừng tham làm, ba tháng đầu con phải nghỉ ngơi thật nhiều nghe không?” Lý Nguyệt Hoa đưa phong bao tiền cho La Phi: “Không có gì nhiều đâu, đây là tục lệ lấy may thôi. Nương cầu mong con và đứa nhỏ thuận lợi bình an.”

“Yến Thanh à, sau này trọng trách nặng nề rồi, nếu có việc gì cần giúp cứ tìm cha nương và đại ca con, chúng ta đều ở đây với hai con.” La Thiên nói: “Cha cũng chúc mừng con, từ nay Tịch gia có hậu nhân nối dõi tông đường rồi.”

“Cảm ơn cha, người yên tâm, con nhất định không để Nhị Bảo phải vất vả.”

“Nhị ca, về sau huynh thèm ăn gì cứ nói với muội, muội đến nấu cho huynh ăn.” La Như cười nói: “Muội sắp làm cô cô rồi.”

“Ừm vậy nhị ca sẽ không khách khí đâu.” La Phi bắt đầu mơ mộng đến thịt kho tàu, thịt sốt chua ngọt, khâu nhục… Y đoán trong bụng là một con hổ con, bởi vì nó rất thèm ăn thịt. Nếu là con lừa con khẳng định sẽ không như vậy!

La Phi cảm thấy y chưa bao giờ thèm ăn đến như vậy, dường như y lúc nào cũng buồn mồm, điều này thực sự khiến y khó nói nên lời.

Người La gia ngồi chơi khoảng hai khắc liền ra về, La Phi uống nốt canh gà từ buổi sáng, ăn ba chiếc bánh bao cho bữa khuya, lúc này bụng y đã tròn xoe. Nhưng y vẫn có cảm giác chưa đã thèm.

Tịch Yến Thanh nhìn bộ dạng này của y thì biết vợ mình đang nghén, nhưng hắn chỉ im lặng không nói gì.

Ngày hôm sau Tịch Yến Thanh thức dậy từ rất sớm. Hắn tận lực không làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của La Phi, nhẹ chân nhẹ tay mà làm hết công việc trong nhà, sau đó chỉ dặn La Phi mình ra ngoài một chuyến rồi mở cổng đi tìm Lạc Dũng. Tịch Yến Thanh đưa chút tiền cho hắn, có lời nhờ: “Ta đang nhiều việc quá, không thể thu xếp nổi, hơn nữa tình huống hiện tại của tề ca có chút nhạy cảm, ta không yên tâm đi quá xa. Huynh đệ ngươi giúp ta đi một chuyến lên trấn mua thịt bò và thịt lợn, mua thêm chút mứt quả, ô mai làm điểm tâm nữa.”

Lạc Dũng cất tiền cẩn thận: “Yên tâm Tịch ca, chiều nay ta sẽ mang đồ về cho huynh.”

Tịch Yến Thanh lại đi tìm Lương đại phu: “Lương bá, Nhị Bảo nhà cháu có cần kiêng ăn gì không?”

Lương đại phu nói: “Không cần đâu, chỉ cần ăn đồ sạch sẽ, ăn nhiều càng tốt, đừng để bị đói.”

Tịch Yến Thanh nhớ kỹ những điều này, trên đường về hắn ghé mua một bìa đậu phụ cho La Phi. Những món khác hắn không biết làm, nhưng nhìn La Phi rán đậu vài lần hắn cũng học được.

Sáng ngủ dậy La Phi được ăn cơm, lại có thêm món đậu phụ rán, nhất thời y cảm thấy cuộc sống quá mức xa xỉ. Chỉ là lần đầu mang thai mà thôi, Tịch Yến Thanh sắp mang y lên bàn thờ cung phụng rồi!

“Thanh ca, không cần nặng nề quá đâu, cứ ăn như trước kia là được rồi.” La Phi đã xong bữa: “Bây giờ em chỉ có thể làm việc nhẹ nhàng, mấy việc khác thì thôi, đành nhờ anh vất vả một thời gian. Nhưng nấu cơm em vẫn có thể làm được, về sau cứ để em lo liệu.”

“Nắp nồi nặng như vậy, tôi không yên tâm lắm. Nếu không thế này, về sau trong lúc nấu cơm, phải nâng vật gì nặng em cứ gọi tôi.” Tịch Yến Thanh nói: “Bởi vì tôi cũng không biết nấu món gì ra hồn, sợ em ăn không ngon, nếu không tôi cũng chẳng để em phải động tay.”

“Thôi được rồi, về sau em sẽ gọi anh nhấc nắp nồi hộ được chưa!” La Phi nói xong thì duỗi eo vươn vai: “Lát nữa anh còn phải đi tuốt lúa mà.”

“Ừm, giữa trưa tôi sẽ về. Em làm gì cũng phải chú ý nhé, có Chu đại nương ngay bên cạnh, buồn chán thì tâm sự với bà, đừng làm gì quá sức để thân thể mệt mỏi.”

“Em biết rồi, anh cứ bận việc đi, đừng lo lắng quá.” La Phi đi quanh nhà ngó nghiêng: “Đậu Đen, Đậu Tương, Đậu Hoa! Đâu hết rồi, lại đây nào…”

“Gâu gâu gâu!” Ba con cún đã lớn hơn rất nhiều, chúng càng ngày càng quấn quýt La Phi, lúc này vừa nghe tiếng y gọi liền ùa tới.

“Đi, chúng ta tiễn đương gia ra đồng.” La Phi bước ra cổng, ba con Đậu lẽo đẽo theo sau, ba cái đuôi vẫy rối rít, ba cái đầu nhỏ nghển lên nhìn theo bóng Tịch Yến Thanh.

Kỳ thực Tịch Yến Thanh không muốn rời nhà chút nào. Hắn chỉ muốn ở bên La Phi và tiểu bảo bảo chưa ra đời, nhưng hắn phải lao động, hơn nữa về sau hắn phải nỗ lực gấp bội. Vốn hắn đã lên kế hoạch sang năm mới chào đón tiểu bảo bảo, nhưng nhóc con đã tới trước dự kiến, cuộc sống của hắn và La Phi đương nhiên sẽ có xáo trộn.

Nếu là trước đây, lúc này La Phi sẽ giặt quần áo, nhưng hiện tại quần áo đều đã giặt xong, cũng không còn chuyện gì để y động tay. Việc nặng nhọc không thể làm, vậy chỉ có thể thêu đồ.

La Phi lấy ra khung thêu bắt đầu thêu hài, thêu một hồi mệt mỏi y lại ra vườn nhặt cành cây, viết chữ và vẽ vời gì đó trên mặt đất.

Hôm qua Chu đại nương cũng ra ruộng tuốt lúa, bà biết tin La Phi đã mang bầu, lúc này nhìn thấy y ngoài sân thì cười nói: “Nhị Bảo, bây giờ mới thôi không tham công tiếc việc nữa hả.”

Ban đầu Chu đại nương lo La Phi có đứa nhỏ sẽ mệt mỏi, cho nên thấy y luôn chân luôn tay bà sẽ nhắc y nghỉ ngơi nhiều. Lần này thấy La Phi đã thực sự nghe lời, bà không khỏi bật cười thành tiếng: “Ta nói rồi, Tịch tiểu tử là đứa thương vợ. Đứa nhỏ cháu cũng có phúc đấy, cháu nói xem có nam nhân nhà ai dậy sớm ninh canh gà cho vợ không?”

La Phi đứng phơi nắng một chút, ánh mắt híp lại, y cười rạng rỡ: “Cháu uống hết canh rồi.”

Chu đại nương cười: “Uống hết là tốt, ăn nhiều một chút mới có sức nuôi đứa nhỏ trong bụng. Đáng tiếc công công bà bà của cháu đều không còn, nếu biết Tịch tiểu tử sắp làm cha bọn họ khẳng định sẽ rất hạnh phúc.”

La Phi không biết nên tiếp lời ra sao, lúc này tầm mắt y lơ đãng nhìn tới cây đào trong viện.

Trong giấc mơ y đã hái xuống một quả đào, chẳng lẽ bọn họ trúng thưởng từ lần ngoài sân ấy?

Nghĩ kỹ lại, hình như lần đó Tịch Yến Thanh không rút ra…

Hừ!

Buổi chiều Hàn Húc ghé thăm, thấy ánh mắt La Phi có chút cổ quái thì không khỏi tò mò: “Nhị Bảo, ngươi nhìn ta như vậy làm gì?”

“Ngươi có biết làm sao mà có đứa nhỏ trong bụng ta không?” La Phi hỏi.

“Cái này cũng phải hỏi sao? Đương nhiên là… ngươi và Tịch ca kết hợp tạo ra?” Chẳng lẽ lại nứt ra từ kẽ đá?

“Đều bởi vì ngươi!” La Phi chỉ mặt Hàn Húc: “Đêm đó ta và Tịch ca đến nhà tìm ngươi, vốn muốn hỏi một chút về chuyện đóng xe bò, ai ngờ ngươi và mộc tượng huynh nhà ngươi lại ừ ừ à à rõ to, làm hại bọn ta không dám gõ cửa! Đứng nghe một hồi cả ta và đại lão hổ đều ngứa ngáy, về nhà là quấn lấy nhau!”

“Ngươi… La Nhị Bảo!” Hàn Húc vội ngó nghiêng bốn phía, thấy không có người mới thở phù một tiếng: “Xấu hổ chết đi mất! Việc này mà ngươi cũng nói được!” Sao y biết đêm đó có khách đến chơi cơ chứ?

“Cũng may xung quanh nhà ngươi không có hàng xóm. Hahaha, uổng cho cái tên Hàn Húc, chẳng có chút kín đáo* nào.”

*Hàn Húc đồng âm với [hánxù] có nghĩa là kín đáo

“La Nhị Bảo!” Hàn Húc xấu hổ đỏ bừng mặt: “Không bắt người cảm tạ thì thôi, ngươi còn chê cười ta.”

“Ta cảm tạ ngươi làm gì!?” La Phi mặt không đỏ tim không đập, nói: “Ta và Thanh ca còn chưa hưởng thụ đủ thế giới hai người đâu. Ài, bây giờ phải nhịn thú vui ban đêm rồi…”

“Tổ tông! Ta thực sự phục ngươi rồi, nói chuyện có thể giữ kẽ chút không? Nếu để người ngoài nghe thấy nhất định sẽ nói ngươi không đoan trang.” Hàn Húc phát hiện bằng hữu của y ngày càng mặt dày: “Ài ngươi, ngươi cứ nhìn ra chuồng gà làm gì?” Thấy La Phi lơ đãng thiếu tập trung, Hàn Húc hiếu kỳ hỏi.

“Ta đang xem vì sao hai ngày nay chúng không lớn lên? Ài, lớn nhanh lên chút, cái đùi mới có nhiều thịt!”

“Ngươi thích ăn thịt gà? Ta thì ngược lại, từ lúc có tiểu mộc tượng ta chỉ thèm ăn bánh bột ngô cỡ lớn.”

“Bánh bột ngô cỡ lớn?” La Phi trợn mắt nhìn Hàn Húc: “Có thể sang lên chút được không?”

“Sang lên? Là sao?”

“Chính là… Thôi bỏ đi, bánh bột ngô cỡ lớn cũng rất ngon.” Ít nhất nó có lợi ích về mặt kinh tế. Không giống như y lúc nào cũng thèm thịt, ôi, cảm tưởng bạc trong túi đang mọc cánh bay đi, nghĩ đến đây La Phi có chút đau lòng.

La Phi đứng bên chuồng gà nhìn chòng chọc con gà trống lớn nhất đàn đến mức nó dựng cả lông.

Cũng may không lâu sau Tịch Yến Thanh đã trở về, còn có Lạc Dũng đi bên cạnh.

Thấy La Phi đứng thòm thèm cạnh chuồng gà, Tịch Yến Thanh buồn cười hỏi: “Tức phụ nhi, lại thèm thịt gà à?”

La Phi nghiêng đầu: “Không đâu, ta ra xem hôm nay chúng có lớn lên tí nào không?”

Tịch Yến Thanh nhấc thịt bò thịt lợn trên tay: “Nhìn xem, đây là cái gì?”

La Phi nuốt nước miếng ừng ực: “Ngươi lên trấn sao?”

“Không, ta không đi được nên nhờ Lạc Dũng hộ một chuyến, còn có điểm tâm và mứt hoa quả này.” Thấy Hàn Húc đang ngồi chơi, Tịch Yến Thanh mời: “Hàn Húc đến lâu chưa? Vừa kịp lúc, lát nữa ngươi ở lại ăn cùng nhé.”

“Ta không ăn đâu Tịch ca, ta ngửi mùi thịt là buồn nôn, sợ phải qua đợt này mới có lộc ăn.” Hàn Húc rất thành thật, hiện tại hễ ngửi mùi thịt y liền thấy nôn nao, trong bụng cuồn cuộn dịch chua, bởi vậy rất khó chịu.

“Vậy ngươi cầm chút điểm tâm và mứt về ăn.” La Phi chia cho Hàn Húc một gói: “Đi về cẩn thận nhé.”

“Ta biết rồi.”

La Phi nhận hai xâu thịt, bộ dạng như sói đói vài năm chưa được ăn thịt: “Hôm nay ta sẽ trổ tài! Lạc Dũng huynh đệ ngươi ở lại nhé, ăn luôn cùng bọn ta.”

Y sẽ nấu món thịt sốt chua ngọt!

Món này là sở trường của bà ngoại La trước kia, y từng được nhìn vài lần, hiện tại có thể dựa vào trí nhớ kết hợp với kỹ năng nấu nướng mới rèn luyện, hẳn là có thể làm được!

Lạc Dũng không được ăn trưa, lúc này hắn cũng đói mềm. Nhưng nghĩ đến việc ở lại đây ăn ké, La Phi phải vất vả phục vụ thêm một miệng ăn, Lạc Dũng đang định lên tiếng từ chối. Thật trùng hợp, hôm nay Tịch gia rất náo nhiệt, Hàn Húc vừa rời đi La Như đã có mặt. Nhất thời Lạc Dũng như bị đổ keo dưới chân!

La Như nghĩ nhị ca nhà mình có em bé, nó muốn làm chút đồ ăn cho nhị ca. Nó bèn bóc tất cả chỗ hạt thông và quả phỉ mà Lạc Dũng tặng, rang lên rồi ngào với đường thành một món ăn vặt giúp nhị ca đỡ nghén. Lại không ngờ Lạc Dũng cũng có mặt!

La Phi thấy Lạc Dũng chần chừ không chịu bước thì lập tức hiểu ý hắn, y ôm bụng nói: “Ôi Tịch ca, ta khó chịu quá, mau đỡ ta vào buồng.”

Tịch Yến Thanh vội chạy tới đỡ La Phi: “Chỗ nào khó chịu? Có cần gọi Lương đại phu không?”

La Phi nháy mắt với Tịch Yến Thanh ra hiệu mình không sao cả, sau đó nói: “Tam Bảo à, nhị ca mỏi nhừ eo, hay là muội giúp ta nấu cơm chiều nhé?”

La Như là cô nương nhạy bén nhưng đương nhiên khó mà theo kịp trình độ của ảnh đế Tiểu La, vì thế nó lập tức nhận lời: “Vậy nhị ca cứ vào buồng nghỉ ngơi đi, để muội làm cơm xong rồi về.”

Lạc Dũng chỉ chờ câu này, hắn nhanh chóng nhận nhiệm vụ: “Để ta đi gánh nước. Tịch ca huynh cứ nghỉ ngơi một lúc đi.”

Nghĩ đến việc gần đây Tịch Yến Thanh phải lo toan đủ thứ việc, hẳn là rất mệt mỏi, La Như cũng không hoài nghi điều gì. Ai ngờ nó bận rộn một hồi lại phát hiện có điểm không thích hợp.

Cái tên Lạc Dũng này, sao mỗi lần đi vào chỉ gánh nửa thùng nước? Rõ ràng chỉ cần đi hai, ba lượt là gánh đầy lu nước, nhưng người này lại chạy ra chạy vào đến mười chuyến!

La Như nào biết Lạc Dũng chỉ muốn nhìn ai đó lâu thêm một chút, nhưng nếu cứ đứng lì trong bếp thì hơi ngượng ngùng, cho nên mỗi lần gánh nước vào bếp hắn chỉ lấy nửa thùng, đi nhiều chuyến hơn, ngắm nhiều lần hơn!
« Chương TrướcChương Tiếp »