Chương 11

Trên đời này có rất nhiều chữ tình

Vậy “tình yêu” liệu có phải là điều quan trọng nhất?



Dĩnh Phong mở cửa gara, ánh sáng đập vào mắt khiến thị giác của hắn nhòe đi trong tích tắc. Hôm nay ở bãi mấy thằng bạn đồng nghiệp đã mời hắn rất nhiều rượu để chúc mừng Hải Như xuất viện. Tội lỗi là ở chỗ hắn đã cố uống rất nhiều, uống cho say khước chỉ để quên hình bóng một người không phải Hải Như.

Hắn sà vào bồn rửa mặt, tát lấy tát để nước vào người. Hắn ngẩn mặt, đôi mắt đỏ ngầu phản chiếu trong gương khiến hắn bất giác lùi lại.

Quên một người có thật là khó đến vậy không?

Hắn túm lấy khăn mặt, lảo đảo đi ra, bất giác va phải Hải Như

-Anh lại uống rượu à? Đừng nói là viện cớ mừng em xuất viện đó nha –Như lườm hắn

-Chỉ uống một chút thôi mà –Hắn cười hiền –Sao mặt em xanh vậy? Em thấy không khỏe à?

-Không. Chỉ là… lúc nãy đi đổ rác em nhìn thấy một cô gái bị ngất bên ngoài –Như nói –Cô ta mặc áo bệnh nhân, trong người lại không có giấy tờ gì nên em phải kéo cô ta vào nhà. Em đang phân vân không biết có nên báo cảnh sát không

-Sao lại kéo cô ta vào? Em phải cẩn thận chứ. Người lảng vảng ở khu này không phải gái làng chơi thì cũng là dạng không đàng hoàng –Hắn đáp –Để anh vào xem cô ta thế nào.

Bước chân hắn chỉ vừa định nhấc lên thì đã dừng hẳn lại, hắn sượng trân nhìn cô gái “lạ”, lúc này đã tỉnh và cũng đang trố mắt nhìn hắn.

-Dĩnh Phong ca?

-Iris.

Cổ họng hắn nóng ran, nỗi hân hoan vì được nhìn thấy Iris bất giác biến mất. Hắn liếc sang Hải Như lúc này cũng đang chăm chú nhìn. Tự dưng hắn ước gì mình có thể bốc hơi ngay lập tức.



-Vậy ra… Iris là học trò của anh?

Hải Như kết luận sau câu chuyện mà hắn vừa kể, hiển nhiên hắn nói sự thật trong suốt phần đầu câu chuyện… trừ đoạn cuối. Người Iris run bần bật, mắt nó có vẻ đỏ hơn bình thường nhưng nó không nói gì.

-Ừm –Hắn gật, đoạn quay sang Iris –Bé con à, lúc nãy Gia Hy có gọi cho anh để tìm em. Đừng nghịch nữa, Gia Hy lo lắm.

Tất nhiên hắn nói dối, Gia Hy chưa từng gọi cho hắn. Iris dần ngước mặt lên, mắt đã chuyển sang màu đỏ. Tim Dĩnh Phong bắt đầu đập thình thịch, lần này không phải vì Iris mà vì hắn đang lo sợ thật sự. Hắn cố không liếc sang Hải Như. Cô hẳn cũng đang rất ngạc nhiên. Nếu Hải Như hỏi hắn sẽ trả lời thế nào? Hắn không quen nói dối Như, thể nào hắn cũng lộ ra mất. Rồi Hải Như sẽ thế nào đây.

Đôi mắt hắn nhìn đau đáu vào Iris, mồ hôi vã ra. Nước mắt Iris bắt đầu tuôn xuống, nó đã không kềm được cảm xúc của mình. Nó ôm lấy Dĩnh Phong, người hắn cứng đờ ra.

-Dĩnh Phong ca. Em thật sự không chịu nổi chị Gia Hy nữa. Em đến sống với anh có được không?

Nước mắt Iris rơi xuống vai hắn. Hắn biết nó đang khóc thật, từng giọt từng giọt khiến mũi hắn cay xè đi. Nếu có thể, hắn thà buông xuôi tất cả để khóc cùng nó. Tay hắn bất giác vuốt lên lưng nó.

Cảm giác này…

Hắn ước gì có thể tồn tại mãi mãi…

.

Nhưng rồi cuối cùng hắn cũng gỡ tay nó ra. Từ tốn, hắn lau đi nước trên mặt nó. Hắn vỗ đầu nó, khẽ cười:

-Ngốc ạ, Gia Hy chỉ là lo lắng cho em thôi. Đi, anh đưa em về.

Nó cúi mặt, không đáp.

.

Khoảng khắc đó…

Qủa tim của nó và hắn đều nhói đau.



Dĩnh Phong chở Iris về nhà. Việc nó không nói gì khiến hắn thầm cảm kích. Hắn vốn không quen nói dối, nhưng nếu vì bản thân mình mà khiến người khác phải nói dối thì còn tệ hơn.

Hắn đưa nó vào nhà, thắp sáng căn biệt thự vốn bị nhấn chìm trong bóng tối rồi nhét vào tay nó một cốc nước để nó trấn tĩnh lại.

Vậy thôi sao?

Nước mắt nó không ngừng rơi. Hắn vờ như không nhìn thấy. Hắn quay đi, giọng run run:

-Anh đã gọi cho Gia Hy. Cô ấy và Văn Tường sẽ về ngay thôi. Mọi thứ sẽ ổn.

Sẽ ổn…

Thật không?

Hắn muốn bỏ chạy. Hắn sợ, rất sợ việc nán lại đó thêm chút nữa thôi sẽ khiến nước trên mi hắn chực tràn ra. Nhưng đồng thời hắn lại cảm thấy mình hèn nhát. Một thằng như hắn lại không có gan đối diện với 2 người con gái sao?

Iris đã thôi khóc, Nó bước đến và ôm lấy hắn từ phía sau. Phải rất cố gắng nó mới tránh được tiếng nấc dài. Hắn nghe giọng nó thỏ thẻ:

-Dĩnh Phong ca, anh nói cho Iris biết đây chỉ là một giấc mơ đi. Chỉ cần em mở mắt ra là mọi thứ sẽ trở lại như cũ. Phải không anh?

Hắn thở dài, quay lại đối mặt với nó. Đôi mi sưng húp của nó khiến tim hắn quặn đau. Hắn nói từng tiếng một:

-Iris à. Hải Như thật sự là bạn gái của anh.

Iris lùi lại một bước. Dù đã chuẩn bị trước nhưng những lời này thốt ra từ chính miệng Dĩnh Phong vẫn khiến nó đau gấp bội phần. Nó cười cười, đôi mắt trơ đi, cố tìm chút hy vọng.

-Vậy… anh có yêu chị ấy không?

Mắt hắn nhòe đi. Hắn xoay người, tránh mặt đối mặt với ánh mắt đó. Một lần nữa hắn sợ. Nỗi đau đè nén khiến hắn không thở nổi nữa.

-Em biết, anh không yêu chị ấy đúng không? –Iris nói, nụ cười trên môi nó thoáng chốc trở nên ngây dại

Hắn nuốt nước mắt. Không thể để mọi sự thế này, hắn phải làm cái gì đó.

-Nếu anh lo sợ chị Gia Hy và Văn Tường ca, không sao cả -Iris tiếp, nó nắm chặt tay hắn –Chúng ta sẽ cùng nhau bỏ trốn. Em không sợ gì cả, em chỉ cần anh bên cạnh…

-Cô điên đủ chưa?

Hắn bất thần vùng ra khỏi tay Iris khiến nó mất đà ngã xuống. Trong một thoáng, hắn định đỡ nó lên nhưng rồi hắn dừng lại được. Hắn quát vào mặt nó.

-Tất cả những gì cô thấy ban nãy là sự thật. Hải Như, cô gái đó là bạn gái tôi, là người duy nhất tôi muốn cưới và chung sống trọn đời trọn kiếp này. Cô hiểu không? Tất cả chỉ là một vở kịch thôi. Hạ màn rồi.

-Em không tin.

Iris lồm cồm bò dậy. Nước mắt nó thấm ướt cả góc sàn. Nhìn thấy cảnh ấy hắn chỉ có thể đưa mắt sang nơi khác, sợ mình lại không kiềm được lòng mà ôm lấy nó.

-Cho dù anh có nói thêm trăm lần, ngàn lần em cũng không tin. Những gì chúng ta đã trải qua không thể nào là giả dối được –Iris nói –Có phải là chị Gia Hy ép anh không? Hay là Văn Tường ca?

-Đủ rồi –Hắn đáp dứt khoác. Đoạn hắn nhìn thẳng vào mắt nó, nhếch mép cười, cố giăng ra bộ mặt đểu cáng nhất có thể –Nếu cô đã yêu tôi đến vậy thì chấp nhận làʍ t̠ìиɦ nhân của tôi đi.

Hắn dấn lên một bước. Gương mặt bạo tàn đó cuối cùng cũng làm Iris hoảng sợ. Nó hơi lùi lại.

-Dĩnh Phong ca…. Anh đang nói gì vậy?

-Tôi bảo cô làʍ t̠ìиɦ nhân của tôi đi.

Hắn rít qua kẽ răng, vừa sấn tới trước vừa cởi cúc áo ra. Iris đã hiểu ra ý hắn, nó định vụt chạy nhưng hắn rất nhanh, đã túm lấy nó rồi quẳng lên ghế sofa dễ như quẳng một cái gối vài mươi ký. Khi nó chưa kịp phản ứng thì hắn đã giữ chặt lấy nó.

-Làʍ t̠ìиɦ nhân của tôi, giống như thế này. Khi tôi cần tôi sẽ tới tìm cô. Vài năm nữa tôi cưới Hải Như cũng thế. Có lẽ 1 lúc nào đó, nếu Hải Như chết trước tôi, có khi tôi sẽ nghĩ lại mà cho cô một danh phận.

-Dĩnh Phong ca –Iris nói, nước mắt nó trào ra nhưng hắn chỉ cười gằn.

-Đây không phải là điều cô muốn sao?

Iris lắc đầu nguầy nguậy, nước mắt bắn tung tóe. Nó biết Dĩnh Phong ca của nó vốn không phải loại người thế này nhưng sự thật là hắn đang hôn thô bạo vào cổ nó. Tất cả có phải chỉ là một trò chơi? Và nó là quân cờ trong tay người khác không hơn không kém?

Nó cười nhạt. Hơi thở hắn phà vào cổ khiến toàn thân nó nóng ran. Nó đã không còn sức chống trả nữa.

Khi nụ hôn của hắn lướt qua môi nó, nó tự động phản ứng lại. Hắn có vẻ cũng ngạc nhiên song cưỡng lại là điều không thể.

Một nụ hôn rất sâu.

Nụ hôn sau cuối…

Nước mắt hắn hòa lẫn vào nó…

-Em điên rồi, Iris –Hắn nói, lần này thì hắn không kiềm được nữa, giọng hắn run run –Cho dù em có làm bất cứ điều gì tôi cũng sẽ không bao giờ yêu em. Người tôi yêu là Hải Như, em rõ chưa?

Dứt lời hắn không đợi nó phản ứng mà vụt chạy đi. Bởi hắn sợ, sợ ở lại đó quá lâu sẽ lại tự chôn mình dưới cặp mắt ma mị đó, hắn sợ hắn không kiềm được mà sẽ nói yêu nó.

.

Cơn mưa đầu mùa một lần nữa kéo tới, nhấn chìm hắn trong giá rét. Hắn mặc.

Đau ư?

Có chứ.

Nhưng Iris và hắn ai đau đớn nhiều hơn?

.

Iris nằm cuộn tròn trên ghế sofa. Dĩnh Phong đi rồi, nó cũng chẳng buồn ngồi dậy. Nó cười, nhưng nước mắt cứ ứa ra.

Ê chề? Tủi nhục? Bấy nhiêu đó chẳng là gì với nỗi thất vọng về một con người.

Nó ngồi dậy, nụ cười trên môi trở nên ngây dại.

Không khóc nữa. Nước mắt đã cạn khô cả rồi.

Có tiếng bước chân vội vã, Văn Tường xuất hiện ở ngưỡng cửa, theo sau anh là Gia Hy. Vừa nhìn thấy điệu bộ của Iris Tường đã lao ngay lại.

-Hiểu Đồng, em sao thế này? Ai đã làm gì em? Có phải là… Dĩnh Phong…

Văn Tường không thể thốt hết câu vì Iris đã đặt lên môi anh một nụ hôn nhẹ. Trong lúc anh còn chưa hết sững sờ, bàn tay nó đã chạm khẽ vào gương mặt anh. Nó thỏ thẻ.

-Văn Tường ca, anh sẽ yêu Hiểu Đồng mãi chứ?

Văn Tường có vẻ không hiểu, nhưng vẫn gật đầu.

-Chỉ cần là em không từ chối anh

Iris dường như chỉ đợi có thế. Nó mỉm cười, ôm chầm lấy Văn Tường.

-Vậy… chúng ta cưới nhau đi.

Thịch

Trái tim Văn Tường như dừng hẳn lại, bất giác vỡ òa trong sung sướиɠ. Anh gỡ tay nó ra, giữ cho nó mặt đối mặt

-Hiểu Đồng. Em nói thật chứ? Em đồng ý cưới anh sao?

Iris đáp lại bằng một cái gật nhẹ, ánh mắt nó buồn đến nao lòng nhưng giờ phút này Văn Tường lại không thể nghĩ đến điều gì khác. Là Hiểu Đồng của anh chính miệng đồng ý lấy anh, toàn tâm toàn ý muốn cưới anh làm chồng.

Anh sung sướиɠ ôm lấy nó. Anh cười, nụ cười rất tươi trong khi nó chỉ đáp lại bằng cái nhếch môi nhẹ.

Cuối cùng thì nó đã hiểu ra…

Trên đời này có rất nhiều chữ tình…

Và tình yêu hoàn toàn không phải là điều quan trọng nhất…