Chương 7
Cô biết có sự hiện diện của anh nhưng cô không mấy quan tâm chi cho mệt, vẫn vui vẻ nói chuyện với em trai mới của mình. Anh thấy cô đã biết mình có mặt ở đây, mà vẫn vui bên thằng nhóc Mạc Khanh làm anh không khỏi trầm mặt, lạnh lùng bước tới cạnh hai người họ.
" Mạc tổng không ngờ cậu lại ở đây" Anh đưa mắt lạnh nhìn cô, cô có chút khó hiểu nhún vai không nói gì.
" Không biết là Tần tổng đây cũng có hứng thú ra đây hóng gió đấy" Mạc Khanh nhỏe miệng cười cợt nhìn anh.
" Hừ! Trong Mạc tổng có vẻ rất hứng thú với thư ký của tôi nhỉ" Anh nhàn nhạt lên tiếng, Mạc Khanh nghe thế khẽ phá lên cười nhìn anh, anh hơi nhíu mày nhìn Mạc Khanh.
" Sao tôi cứ thấy có vị chua chua ở đâu thì phải, thui em trai này phải đi đây, không thì em trai của chị sẽ bị biến thành đá đấy hjhj, hẹn gặp lại chị nhé" Mạc Khanh khẽ nói, ôm cô một cái rồi mới chạy về chỗ bữa tiệc.
" Đúng là chỉ to được cái xác " Cô khẽ lắc đầu cười khẽ đứng dậy phủi cỏ trên người, khẽ rùng mình một chút chắc do trời lạnh.
" Có phải cô thích thằng nhóc kia? " Anh không biết tại sao lại thốt ra lời đó nhưng không thể rút anh đành chờ câu trả lời của cô.
" Thích? Thích là gì? " Cô từ nhỏ tới lớn chưa từng nghe tới từ này nó rất xa lạ, nên cô hơi ngờ nghệch nhìn anh.
" Không có gì! về thui" Anh có chút thở dài khi nghe cậu hỏi đó của cô, vì chính anh cũng không rõ nữa sao có thể trả lời cô. Cô thấy anh bước đi về cô cũng chỉ im lặng đi theo sau.
Xe của anh chạy được một thì có tiếng còi xe, rồi một chiếc xe chạy lên song song với họ.
" Nè! Đi chơi với tụi này không, úi chà có cả em lun à Bạch Nhi vậy càng vui" Kair nhìn anh khẽ nói rồi bỗng thấy cô ngoài phía sau thì cười.
" Được! " Anh chẳng mún nói nhiều nên cùng với Kair chạy hướng tới bar Devin Black lớn nhất của thành thị này.
Ngồi trong bar anh chỉ im lặng uống ly rượn màu đỏ như máu trên tay, cô khi bước vào cũng có biểu hiện gì.
" Này Nhi Nhi uống với anh nhé, lâu rồi chúng ta không gặp nhau mà" Kair nở nụ cười nham nhở của một người lăng nhăng thực thụ, mà vốn dĩ hắn ta là vậy mà. Cô đưa tay nhận lấy uống rồi đặt xuống bàn.
" Vì sao anh lại tôi biết sang đây, tôi nghĩ khi tôi làm xong công việc của mình và đến khi tôi về anh cũng không biết đâu" Cô không nhìn Kar chỉ lạnh lùng lên tiếng, đối với Kair cô lun có vẻ mặt này bản chất thật sự của từng nhỏ đã được rèn luyện.
" Lẽ ra tôi cũng không biết đâu nhưng là do mẹ em đã tới tìm anh, và bây giờ anh ở đây" Kair chỉ nhún vai dựa cả người vào ghế.
" Bà ta mún gì? " Mẹ sao cô có sao ở thế giới đó mẹ là một thứ vô cùng xa vời mà cô không chạm tới. Ở chỗ cô không có chữ * Tình* gì đó ở đây nay cô khá ngờ nghệch về những thứ liên quan tới nó.
" Bà ấy mún em mau làm xong công việc đi vì thời hạn của em chỉ còn hai năm, và còn nói nếu em còn mún gặp thằng em của em thì khi về phải lấy được chức vụ nữ hoàng cho bà ấy" Kair lơ đãng nhìn ly rượn trên tay, cô thì trầm mặt im lặng. Anh nãy giờ tuy nhìn nhưng không quan tâm lời hai người họ nói chuyện, nhưng anh nghe hết tất cả, thân phận của cô vẫn là một dấu chấm hỏi đối với anh, chỉ cần có 1 chút tin tức gì thì sau đó có như không cánh mà bay rùi như vào lối cụt vậy.
Xuống đường về cô luôn giữ im lặng, mắt nhắm hờ như không quan tâm gì nhưng trong đầu cô hiện tại là hàng vạn suy nghĩ không ngừng xoay quanh cô. Anh thì không đi cùng cô hết đường vì chỉ tới một đoạn cô liên bảo cho mình xuống và tự về, anh cũng không phải người cò cưa nên liền dừng lại, cô liền chào nói cảm ơn anh rùi nhanh chóng rời đi. Anh sau đó cũng bước theo xem cô đi đâu nhưng bỗng không thấy cô đâu nữa, anh mất dấu cô tại 1 khu rừng gần đó, làm anh không khỏi nhíu mày suy nghĩ à đưa mắt dò xét xung quanh, như không thấy gì anh đành quay lưng bước đi. Cô ở trên bụi cây um tùm thấy anh đã đi xa và mất dạng liền nhảy xuống, cô khẽ nhếch môi cười liền nhanh chóng quay về nhà nhưng bỗng như bị ai đó chặn trước mặt, làm cô không khỏi nhíu mày ngước lên nhìn liền đυ.ng phải một khuôn mặt cười ma mị.
" Bất ngờ lắm phải không thư kí Bạch? Nói đúng là Phượng Hoàng Đen, lâu không gặp em rùi!" Người kia cười ma mj, khẽ nâng tay cô lên hôn, cô thì nhíu mày nhanh chống rụt tay ra khỏi tay người kia.
" Hừ ! Aki anh và tên Kair kìa thật phiền phức!!!" Cô khó chịu lên tiếng, 1 ngày mà hết gặp người này tới người kia, mà toàn tên mình không có một chút thiện cảm gì. Tên Akai này đừng nhìn cậu ta như công tử bột và ỏng ẹo mà làm hắn chả làm được gì đấy, Tên Kair có vẻ đẹp của 1 play boy và hài hước cùng tà mị như một con cáo, thì tên Akai thì trong yếu đuối nhìn không mấy khỏe mạnh nhưng hắn là một con rắn cực độc đấy.
" Sao em nở lòng nói thế? Anh không giống tên cáo già đó đâu" Akai nghe mình bị gom chung với Kair thì nức nở, Akai là kẻ thù không đội trời với tên Kair kia. Đời nào chịu bị cô nói gom chung với Kair chứ.
Kairk
" Hai người vốn chả khác nhau là mấy mà, h thì về đi tôi không rãnh đâu" Cô lạnh giọng đuổi Akai đi, Akai hai mắt rưng rưng nước mắt nhìn cô.
" Bạch Nhi à! Lâu không gặp đừng đuổi anh đi như thế chứ, cho anh biết nhà em đi" Akai đưa ánh mắt rơm rướm nước mắt, nhìn mà đáng thương cực kì còn với cô nó là một hành động mà cô ghét nhất và nó còn trên cái bản của Akai.
" Hừ! anh đi nơi khác mà ở đi, à hay là tôi điện cho tên Kair tới đưa anh đi vậy" Cô nhíu mày khó chịu nói với Akai, Akai nghe cô nói liền bảo thôi vợt mất. Cô liền hừ lạnh rùi bỏ đi về nhà. Anh từ trong bụi cây định bước theo nhưng lại bị ai nắm lại.
" Ai đây, sao lại đi theo dõi Bạch Nhi của ta thế nhỉ? " Akai tà tà nói bên tai anh, anh liền quay người định đánh, Akai như biết ý định của anh liền nhảy ra xa ngồi trên cây nhỏe miệng cười với anh.
" Không cần biết" Anh đưa mắt lạnh nhìn Akai, lời nói ngắn gọn làm Akai khẽ cười nhảy xuống đứng trước mặt anh.
" Lạnh thật, mà thôi ta cũng có việc lúc nào rãnh rõ chơi với Tần tổng vậy" Làm nhanh hơn nói, Akai vừa dứt liền không thấy anh ta đâu nữa. Anh nhíu mày đẹp nghĩ hắn ta là ai sao lại biết mình được chứ, anh nhếch miệng cười những người xung cô thư kí của mình thật không phải người dễ đối phó như tên Akai kia và cả tên Kair, càng ngày càng thú vị rùi. Anh đưa mắt nhìn hướng cô rời khẽ lên tiếng như nói với kiến.
" Tôi rất mún biết cô còn bao nhiêu bí mật mà tôi còn không biết đấy"
Sau lời đó anh rời đi, cô thì khẽ rùng mình rùi thở dài chuyện gì sắp tới nữa đây trời, cô tự nhủ suốt cho tới khi về tới nhà.