Đã bước vào tháng bảy. Từ giờ đến kỳ thi cuối năm cũng không còn bao xa nữa.
Tất cả mọi người đều tiến vào giai đoạn căng thẳng, chuẩn bị cho cuộc chiến cuối cùng trong năm.
Cho đến một ngày, vào lúc chạng vạng tối, Tề Hồng mang về một cái tin nóng hổi: Hồ Hân Lỗi đã chuyển trường. Tề Tranh có chút ngẩn người, cô vẫn cho rằng dù có làm sao thì người này cũng sẽ kiên trì chờ cho đến khi kết thúc năm học đã. Thật không ngờ được là người này lại vội vàng đến như vậy.
Có một số việc người bên cạnh khả năng không biết, nhưng mà Tề Hồng và Tề Tranh lại được sinh ra từ cùng một bà mẹ, vậy nên cậu vẫn có thể đoán ra được phần nào suy tính của Tề Tranh. Trong trường học, một khi chuyện này đã xảy ra, thông thường thì người ta cũng chỉ nhắm mắt làm ngơ hoặc chỉ là giơ cao đánh khẽ. Bởi dù sao Hồ Hân Lỗi cũng luôn được xem là nòng cốt xuất sắc của Hội học sinh, thành tích học tập lại tốt. Thông thường đối với những học sinh có thành tích học tập tốt như vậy, nhà trường sẽ cho phép hạ thấp tiêu chuẩn ở một vài phương diện khác. Cũng bởi vì điều này mà Tề Tranh mới nhất định bắt Hồ Hân Lỗi phải đem những việc cô ta đã làm ra công khai trước toàn trường, dùng áp lực dư luận bức người này phải rời đi.
Đến hôm nay thật sự là mục đích đã đạt được.
Tề Tranh thất thần mất một lúc, nhưng rất nhanh cô đã trở lại bình thường: "Được rồi! Không nói những chuyện này nữa. Lo mà ôn tập bài vở cho tốt, nhất là kiến thức toán học của em đấy. Đừng để đến khi họp Hội cha mẹ học sinh, khi gọi đến tên cha mẹ, người ta lại dừng lại một chút. Nếu chuyện như vậy mà xảy a, thật sự là em xong thật rồi. Chị không hù dọa em đâu."
Tề Hồng nghe xong thì cả người đều trở nên căng thẳng. Không biết có phải Tề Tranh bị ảo giác hay không mà cô bỗng nhiên cảm thấy tóc của Tề Hồng dựng đứng cả lên, cả người cậu nom rất có tinh thần.
Không còn thời gian mà đi lo việc khác, Tề Hồng lập tức tiến vào phòng riêng của mình.
Tề Tranh bĩu môi. Kỳ thật những lời mình vừa mới nói kia thực ra cũng chỉ là để hù dọa nó một chút mà thôi. Hai vợ chồng nhà họ Tề thì có thể đem đứa con trai của mình ra làm cái gì được chứ? Dù có thế nào, cuối cùng còn không phải bọn họ vẫn là tha thứ cho nó hay sao.
Bất quá lời này cô mới không nói cho Tề Hồng nghe được nha.
Cuộc thi rồi cũng kết thúc, Tề Tranh cùng Bùi Thanh Phi nghênh đón kỳ nghỉ hè cuối cùng trước khi đến kỳ thi tốt nghiệp trung học.
Kỳ nghỉ này thực sự là rất ngắn ngủi khi chỉ có không đến ba tuần. Cho nên cần phải hết sức trân quý.
Tề Tranh có rất nhiều kế hoạch muốn thực hiện, những gì cô muốn làm đều muốn có cả Bùi Thanh Phi cùng làm. Tất cả đều được cô ghi lại trên giấy. Chỉ tiếc là kế hoạch lại có biến hóa quá nhanh. Cả nhà họ Bùi đều muốn Bùi Thanh Phi về quê thăm người thân trong kỳ nghỉ hè này. Vào dịp Tết trước đó bà nội đã bị một cuộc bạo bệnh rồi, cho nên có cơ hội làm bạn với lão nhân thì lại càng đáng quý, đáng phục. Nếu như là bình thường, khẳng định là Bùi Thanh Phi sẽ sảng khoái đi ngay, nhưng bây giờ cô lại có chút do dự.
"Con có thể ở lại muộn thêm hai ngày rồi lại đi có được hay không?" Bùi Thanh Phi hỏi ba mẹ.
Mẹ Bùi có chút khó khăn: "Mẹ đã đặt vé cho con từ trước mất rồi."
Hiến khi thấy Bùi Thanh Phi lại tỏ ra cứng rắn như vậy: "Vậy thì trả lại đi. Lẽ nào ba mẹ chưa hỏi qua ý kiến của con mà đã thay con làm quyết định?"
Bùi Thanh Phi đã xem qua tờ giấy kia của Tề Tranh, khi nó được cậu ấy kẹp ở trong sổ họp lớp. Những gì được Tề Tranh viết ra đã không giấu được chút tâm tư của cậu ấy trong đó. Điều này đã khiến cho Bùi Thanh Phi rất vui vẻ. Tề Tranh muốn theo mình cùng đi qua mùa hè này, mà bản thân mình cũng muốn như vậy.
"Thanh Phi, đúng là việc này chưa được sự đồng ý của con thật, ba mẹ thành thật xin lỗi con. Nhưng mà bà nội rất nhớ con, bà muốn được sớm nhìn thấy con một chút." Ba Bùi đi đến trước mặt con gái rồi đưa tay vuốt vuốt mái tóc của con.
Bùi Thanh Phi vừa mới làm cái tư thế xù lông cưỡng lại, vậy mà liền bị ba Bùi dễ dàng hóa giải. Cho tới bây giờ đều luôn là như vậy. Cái người đàn ông khi mới nhìn qua thì có vẻ qua khiêm tốn, dịu dàng, nho nhã, lễ độ này lại tỏ ra rất giỏi trong việc đối phó với sự cố chấp nho nhỏ này của con gái.
Bùi Thanh Phi không nói gì nữa, bởi thật ra cô cũng không biết mình còn có thể nói cái gì.
Bà nội nhớ mình, mà mình cũng nhớ bà nội.
Nhưng mà Tề Tranh cũng nhớ cô, còn cô cũng nhớ Tề Tranh.
Bùi Thanh Phi tự giam mình ở trong phòng, một mình hờn dỗi.
Cái lúc Tề Tranh tìm đến thì cô đã trải qua suốt cả một ngày chưa từng bước chân ra khỏi phòng.
Với tóc tai rối bời, Bùi Thanh Phi nằm thẳng tắp ở trên giường, mắt chăm chăm nhìn lên trần nhà.
Tề Tranh nhẹ nhàng đẩy cửa tiến vào. Cô còn tưởng rằng Bùi Thanh Phi đang ngủ, nhưng khi bước vào trong rồi mới thấy hai mắt người này mở to, mặt mũi đều tràn đầy cái chữ tôi không vui, tôi đang cần người an ủi đây
. Tề Tranh cười cười ngồi ở mép giường: "Ôiiiiiii... Đây là cái bao hẹp hòi của nhà ai vậy a?"
Nói xong cô còn đưa tay chọc chọc khuôn mặt của Bùi Thanh Phi. Mềm mịn, cảm giác rất tốt.
Bùi Thanh Phi kéo tay của Tề Tranh đặt vào trong bàn tay của mình: "Tớ..."
Tề Tranh bật cười: "Phù."
Cô không hề khách khí, lập tức nghiêng người nằm xuống bên cạnh Bùi Thanh Phi. Có thể làm cho Bùi Thanh Phi đồng ý cho ai đó được nằm lên chiếc giường của mình, trên đời này sợ là chỉ có duy nhất một người, đó là Tề Tranh.
"Mẹ Bùi đã nói với tớ cả rồi. Tớ thấy là cậu nên đến với bà nội cho sớm thì hơn nha." Giọng của Tề Tranh truyền vào tai của Bùi Thanh Phi: "Cậu cứ thử nghĩ xem, bà nội yêu thương cậu như vậy, bà nội luôn nhớ đến cậu. Năm trước bà lại còn bị một cuộc bạo bệnh nữa. Chúng ta ai cũng không biết ngày mai chuyện không mong muốn sẽ xảy ra với người nào trước. Cho nên còn không phải là chúng ta nên quý trọng từng cơ hội được làm bạn với người già trong nhà hay sao?"
Bùi Thanh Phi nghiêng người nhìn Tề Tranh: "Có phải là cậu đã không còn muốn được cùng tớ đi học bơi, không muốn chèo thuyền cùng với tớ, không muốn cùng đi với tớ đến trường đại học Hãn Văn để nhìn một chút, có đúng không?"
Tề Tranh gần như chết lặng, sau một lúc lâu cô mới lúng ta lúng túng nói: "Hóa ra là cậu, cậu đã nhìn thấy hết cả rồi á."
Bùi Thanh Phi gật gật đầu. Cái bản kế hoạch được lập lên một cách nghiêm túc kia cô đều thấy hết.
Tề Tranh thoải mái cười cười: "Thanh Phi, tớ muốn chứ. Đương nhiên là tớ muốn được cùng với cậu làm những việc này rồi. Chỉ là cuộc sống của chúng ta còn rất dài, thời gian của chúng ta còn có thật nhiều năm, thậm chí trọn vẹn cả cuộc đời nha."
Ý định của mẹ Bùi là đi vào trong phòng đưa cho hai đứa nhỏ một ít hoa quả, nhưng đến khi đẩy cửa đi vào thì lại thấy hai đứa nhóc, đầu gần chạm vào đầu thập phần thân mật mà cùng nhau ngủ thϊếp đi rồi.
Mẹ Bùi cười cười, đều lớn như vậy rồi, vậy mà vẫn cứ thích dính vào nhau như vậy đấy.
Trong phòng điều hòa được mở ở nhiệt độ không tính là cao, mẹ Bùi sợ hai đứa sẽ bị cảm lạnh, vậy nên bà nhẹ nhàng đắp lên cho các cô một lớp chăn mỏng, sau đó lại bưng đĩa hoa quả đi ra ngoài.
Vào lúc chạng vạng tối, hai người cùng được đánh thức. Mẹ Bùi định giữ Tề Tranh ở lại cùng ăn cơm, nhưng Tề Tranh lại thấy mình vừa mới ngủ qua, nên cô nói là còn có chuyện chưa làm xong rồi vội vàng trở về nhà mình.
Sau khi đưa Tề Tranh ra cửa, Bùi Thanh Phi xoay người lại nói với mẹ Bùi: "Con xin lỗi mẹ. Buổi sáng là con đã có thái độ không tốt."
Làm sao mẹ Bùi sẽ lại cùng con gái của mình so đo những thứ này chứ. Hơn nữa, sau khi cẩn thận nghĩ lại thì đúng là mình đã chưa thương lượng với con gái mà đã tự ý làm quyết định. Hôm nay con cái cũng đã lớn hơn, cho tới bây giờ chúng cũng đã không phải là vật phụ thuộc hoàn toàn vào ba mẹ nữa. Chúng nó có lựa chọn cùng quyết định của riêng mình, vì vậy mình cũng nên đến lúc tôn trọng chúng nó như một người lớn được rồi.
"Vé máy bay không cần trả lại, con sẽ đúng giờ bay qua đó. Con cũng nhớ bà nội. Không biết là gần đây sức khỏe của bà thế nào rồi." Bùi Thanh Phi nói.
Sau khi Tề Tranh trở về nhà, cô liền đem tờ giấy ghi kế hoạch nghỉ hè của mình vo lại thành một nắm, rồi ném vào sọt rác.
Cũng không có cái gì phải tiếc nuối cho lắm. Tề Tranh thở phào ra một hơi. Sau này cô sẽ còn cùng Bùi Thanh Phi có rất nhiều kế hoạch mới.
Tề Tranh sửa sang lại bàn sách của mình thật gọn gàng rồi chuẩn bị đi ra ngoài ăn cơm chiều. Kết quả là, vừa mở cửa ra liền đυ.ng vào Tề Hồng đang gọi điện thoại.
"Cậu không cần phải tới đây. Để tôi qua đó tìm cậu là được rồi nha." Sau khi cúp điện thoại rồi, Tề Hồng hướng phía phòng bếp nói thật to: "Mẹ, con đi ra ngoài ăn cơm chiều đây."
Không đợi đến mẹ Tề đồng ý, cậu chàng đã chạy khuất sau cánh cửa mất rồi.
Từ trong phòng bếp bỗng có một vật gì đó không rõ hình dáng hướng về phía cửa nhà mình đập tới. Không cần nghĩ nhiều cũng biết, đây chẳng qua là mẹ Tề nổi giận vì bữa tối được mình chuẩn bị kĩ lưỡng như vậy, thế mà cậu con trai lại thả bồ câu.
Quả nhiên, không lâu sau lại đã nghe thấy tiếng hổn hển của mẹ Tề từ bên trong bếp truyền tới: "Lão Tề! lão Tề! Con trai của ông đấy! Ông có định quản hay không thì bảo!"
"Quản! Quản! Tôi quản ngay đây!"
Con trai đã cho nổ quả mìn rồi, cuối cùng thân là phụ thân, dĩ nhiên phải đứng ra chống đỡ thôi. Trong lòng ba Tề khổ a.
Chỉ là, đối với Tề Tranh mà nói những thứ này cũng không có gì quan trọng, ngược lại cái câu vừa mới được Tề Hồng vô tình thốt ra kia, lại làm cho người ta phải tỉnh mộng.
Cậu không cần phải tới đây. Cứ để tôi đi tìm cậu là được rồi!
Đúng vậy a! Những ngày nghỉ tới đây của Bùi Thanh Phi cũng không nhất định cứ phải ở lại Lăng Giang này. Cô chỉ cần cùng người ta bay lên phương Bắc, như vậy còn không phải là được rồi hay sao?
Nếu nói về việc dỗ dành lão bà, ba Tề vẫn đúng là một người có tay nghề cao. Vừa mới nổi trận lôi đình xong, vậy mà đến lúc ăn cơm, mẫu thân đại nhân đã lại mặt mày hớn hở rồi.
Sau khi ăn xong, Tề Tranh xung phong nhận việc rửa bát đũa. Cô còn nói thêm là bây giờ đã là kỳ nghỉ rồi, cũng nên giúp mẹ chia sẻ công việc nội trợ nha.
Vẫn là con gái thì tốt hơn, con gái mới hiểu chuyện!
Mẹ Tề cảm thấy rất vui mừng.
Tề Tranh nhân tiện thử dò xét xem sao: "Mẹ này, kỳ nghỉ hè này con có thể đi ra ngoài vui chơi một chút được hay không?"
"Được thôi. Cũng nên ra ngoài thả lỏng một chút." Mẹ Tề tùy ý trả lời.
"Nếu con đi tới một nơi hơi xa một chút thì có được không ạ?" Tề Tranh lại tiến thêm một bước.
Dường như mẹ Tề lại nhớ tới kỳ nghỉ mùa đông, Tề Tranh vẫn chưa thực hiện được chuyến đi tới thành phố S. Đến đó cũng chỉ mất hai giờ đồng hồ cả đi lẫn về, nếu xa hơn nữa thì cũng có thể đi đâu được a.
"Không thành vấn đề. Đi đi, đi mà thay đổi không khí."
Được mẹ cho phép, Tề Tranh xoay người bỏ chạy đến bên cạnh lão ba.
"Lão Tề, cho con xin một ít tiền." Tề Tranh đưa tay ra, vẻ mặt rất khờ khạo.
Ba Tề thầm cảm thán: quá đáng yêu a, con gái nhà mình quá đáng yêu a. Thiếu chút nữa lão đã đem cả ngân phiếu ra rồi.
Bất quá ba Tề vẫn còn giữ lại được một chút lý trí cuối cùng: "Mẹ con đã đồng ý rồi?"
"Vâng vâng." Tề Tranh gật gật đầu.
Ba Tề thầm nghĩ, cũng đúng thôi. Nếu như vợ mình mà không đồng ý, hẳn là hai người đã sớm ầm ĩ lên rồi nha.
Sảng khoái bỏ tiền vào túi, kế hoạch đi lên phương Bắc của Tề Tranh bắt đầu bước vào quỹ đạo.
Ngày hôm sau, vào lúc chạng vạng tối, Tề Tranh nhận được tin nhắn của Bùi Thanh Phi.
"Có ở nhà không?"
"Có."
"Cậu hãy chờ tớ một tý. Tớ qua giờ đây."
"Ừ" Sau khi gõ chữ xong, Tề Tranh còn phát đi hình ảnh một con cún ngoan ngoãn ngồi xổm.
Bùi Thanh Phi bị chọc đến bật cười.
Sau buổi cơm tối, ngoài cửa nhà họ Tề vang lên tiếng đập cửa, Bùi Thanh Phi cầm theo món quà là cái hộp tới đây. Hai chị em nhà họ Tề cùng nhau đi ra mở cửa, sau khi thấy cái hộp đều cùng vẻ mặt tò mò.
"Đây là cái gì vậy a?" Tề Hồng hỏi trước.
Bùi Thanh Phi đang muốn trả lời lại bị Tề Tranh ngăn lại: "Không cần phải nói cho nó biết."
Hai con mắt của Tề Hồng như muốn trợn ngược: "Lẽ nào đây lại là bí mật nhỏ của chị hay sao?"
Tề Tranh cũng không thèm để ý tới, cô kéo Bùi Thanh Phi vào trong phòng riêng của mình.
Tề Hồng ấm ức đi theo đến tận trước cái cửa phòng đóng chặt, rất cố ý, rất làm ra vẻ mà hướng vào phía trong gào lên thật to: "Ai thèm hiếm lạ chứ!"
Bùi Thanh Phi có quà muốn tặng cho Tề Tranh, mà đúng lúc này Tề Tranh cũng có kinh hỉ muốn cho Bùi Thanh Phi xem. Cô cầm cái hộp được Bùi Thanh Phi đưa cho rồi để sang một bên, sau đó xoát xoát vài cái đã mở ra trang websites.
"Úm ba la la ~ "
Như thể làm ảo thuật, Tề Tranh vung tay lên...
Một cái tin tức về chuyến bay xuất hiện ở trong màn hình. Chuyến bay này cũng giống hệt chuyến bay mà Bùi Thanh Phi sắp bay đến thành phố H vậy, chỉ có điều họ tên, chứng minh thư cùng số điện thoại di động lại không giống, bởi vì đó là thông tin của Tề Tranh.
"Đây là cậu... cậu..."
Nhìn Bùi Thanh Phi kinh ngạc đến nỗi ngay cả lời nói cũng không thể nói được thành câu trọn vẹn, Tề Tranh rất là vui vẻ.
"Tớ muốn đi theo cậu!"
"Đã có ai đồng ý cho con đi?!"
Giấy không thể gói được lửa. Chuyện Tề Tranh muốn đi thành phố H rút cuộc cũng đã vỡ lở. Có hai vị phụ mẫu của nhà họ Bùi truyền ra, lại còn có cái loa Tề Hồng ở đây nữa, đâu còn có cái gì đáng để gọi là bí mật nữa đây.
Bất quá vẻ mặt Tề Tranh lại tỏ ra hết sức vô tội, cô vuốt vuốt cái tai thiếu chút nữa bị thủng mất màng nhĩ của mình rồi hỏi lại mẹ Tề - người vừa gào thét xong: "Con đã nói rồi nha. Chính mẹ đã đồng ý rồi đấy thôi!"
"Không có khả năng ấy. Chuyện là từ khi nào? Hôm nay con phải nói rõ cho mẹ!" Mẹ Tề chém đinh chặt sắt.
"Thì là cái ngày ấy đấy! Hôm đó con đã giúp mẹ rửa bát. Con đã hỏi là kỳ nghỉ hè này con có thể đi ra ngoài đi một chút được hay không, mẹ đã nói là có thể. Con cũng hỏi mẹ là đi tới nơi hơi xa một chút thì có được không, mẹ đã nói là đi đi, đi mà thay đổi không khí."
Mẹ Tề không còn gì để nói nữa. Nhưng bà cũng đã nhớ ra được đôi chút về chuyện này, chỉ là nói cái nơi hơi xa một chút này thật ra lại là quá xa a. Làm sao lại từ phía nam chạy đến tận phương Bắc được đây?
"Nhưng mà Thanh Phi phải đi nhà bà nội đấy! Con đi theo xem náo nhiệt làm cái gì hả? Vai không thể khiêng, tay không thể nâng, lại còn phải để cho bà nội Bùi chăm sóc con nữa hay sao?" Mẹ Tề cũng không thèm cho con gái một chút mặt mũi nào.
Tề Tranh nhìn chămchú vào đôi mắt của mẹ rồi chân thành nói: "Con có thể tự chăm sóc được bảnthân mình, cũng có thể chăm sóc được bà nội, còn có thể chăm sóc được Thanh Phinữa. Hơn nữa ngày trước bà nội cũng đã từng trông coi con rồi, con nhớ bà, conmuốn nhìn thấy bà, con sẽ không làm cho bà nội có thêm phiền toái."