Tập Uyên tùy tiện tắt tin nhắn ở giữa màn hình đi, hỏi: "Tin nhắn có thể được gửi đi bình thường không?"
“Được ạ, được ạ” Tề Lễ vừa chỉnh lại bộ đàm vừa nói, hắn ta cẩn thận tháo dây kết nối ra: “Chắc không sao đâu.”
Tín hiệu của Loren Mercury rất kém, nhưng máy liên lạc của Tập Uyên là loại tiên tiến nhất, cùng lắm sẽ có một ít độ trễ khi gửi tin nhắn.
Tề Lễ cũng chu đáo thay thế mặt kính bị hư hỏng trên bề mặt bộ đàm, giờ nó trông không khác nhiều so với trước đây.
"Được."
Tập Uyên nhận lấy máy liên lạc, giọng nói dừng lại chút: "Thù lao tôi đưa anh sẽ không ít , trước hết nợ anh trước."
Sau khi phi thuyền rơi xuống, nó gần như đã bị phế bỏ, đống đổ nát được các binh lính người máy của văn phòng quản lý kéo đi, thứ đáng giá duy nhất trên người Tập Uyên chính là chiếc máy liên lạc này.
Cả anh và Nguyễn Thu đều do Tề Lễ phụ trách đồ ăn và quần áo, đến bây giờ cũng vẫn chưa đưa cho được đồng nào
Tề Lễ vừa tiễn Tập Uyên ra ngoài, vừa cười nói: "Không vội, không cần vội, việc của ngài quan trọng hơn."
Hắn ta âm thầm nhủ trong lòng, cho dù Tập Uyên không đưa cho hắn ta, hắn ta cũng không dám xin người đó.
Mặc dù trong khoảng thời gian này, Tề Lễ đã có chút quen thuộc với Tập Uyên, cảm thấy anh không đáng sợ giống như trong truyền thuyết.
Ít nhất anh không có động chút là gϊếŧ người, nghe đồn anh có chứng bệnh dễ dàng mất khống chế bản thân, nhưng từ trước đến giờ anh giống như chưa từng xuất hiện qua.
Nhưng Tề Lễ vẫn hy vọng Tập Uyên sẽ nhanh chóng rời đi, một khi tung tích của anh bị bại lộ, sẽ có bao nhiêu người đến truy lùng anh, điều này cũng sẽ gây họa cho những cư dân khác trên hành tinh.
Trước khi đi, Tập Uyên hỏi một vấn đề cuối cùng: "Khi nào đến lễ Hàn Lộ”
—----
Lúc Tập Uyên đi theo Tề Lễ thì Nguyễn Thu cũng quay về gian phòng của mình, nên cũng không nghe rõ chuyện mà hai người nói.
Thời gian không còn sớm, cậu cũng không chờ Tập Uyên quay trở về, cậu quay về giường nhỏ của mình nằm trước.
Nguyễn Thu nhắm mắt, trong đầu còn nghĩ về chuyện đi Lễ Hàn Lộ.
Đây là chuyện đầu tiên sau khi đến Tinh Cầu này mà cậu cảm thấy vui vẻ như vậy.
Ngày ngày đào đậu tằm ăn, cuộc sống sợ hãi lo lắng cũng đã trôi qua khá lâu rồi, Nguyễn Thu đối với trạng thái trước mắt cảm thấy rất thỏa mãn.
Có lẽ cùng Tập Uyên đi đến lễ Hàn Lộ thì có lẽ người người sẽ thân thiết hơn.
Nguyễn Thu còn có rất nhiều lời muốn hỏi Tập Uyên, tỷ như anh tại sao phải đi tới Loren Mercury, quan hệ của anh với Tề Lễ là gì.
Anh nếu như cũng là cư dân không đăng ký ở Loren Mercury, vậy sau này anh có rời đi hay không.
Nguyễn Thu suy nghĩ một hồi, cậu nghe thấy tiếng Tập Uyên đẩy cửa vào.
Anh không mở đèn, cậu cũng không lên tiếng gọi anh, giả vờ như mình đã ngủ.
Ai ngờ tiếng bước chân đi thẳng đến gian phòng trong này, dừng ở trước giường ngủ nhỏ.
Nguyễn Thu nhắm hai mắt rồi ngừng thở, không biết anh định làm gì.
Trong bóng tối, Tập Uyên nhìn chằm chằm Nguyễn Thu trên giường nhỏ một hồi, uốn gối ngồi chồm hỗm xuống:”Nguyễn Thu”.
Anh nhìn một cái là có thể biết được ra Nguyễn Thu hô hấp không ổn định, căn bản không có ngủ.
Nghe anh kêu mình, Nguyễn Thu không có biện pháp giả bộ đi nữa ngủ, cậu mở mắt ra ngồi dậy: "Anh?"
Tập Uyên trả lời "ừ" với giọng nói trầm thấp.
Buổi tối hai người đột nhiên bị cắt đứt, anh cầm máy truyền tin đã sửa xong trở lại, giờ phút này nhìn cái bọc bịt kín mít người mình của Nguyễn Thu, trong lòng còn có chút ngứa ngáy.
Mà Nguyễn Thu thấy anh lại không nói gì, chủ động vén chăn lên.
Cách gian cửa sắt vừa vặn ngăn nửa bộ phận phía trên của giường nhỏ, cậu dời đến vị trí giữa, quỳ ngồi ở trước mặt Tập Uyên: "Sao vậy?"
Vừa dứt lời, Tập Uyên đưa tay qua, nhẹ nhàng bóp gò má của Nguyễn Thu một cái.
Nguyễn Thu không kịp đề phòng, nhưng cử động này của anh quá quen thuộc, vội vàng ôm chăn lui về phía sau, rất sợ như đếm hôm trước, Tập Uyên lại ép buộc ôm lấy cậu giống như trước.
Thấy cậu cự tuyệt như vậy, khí tràng trên người Tập Uyên lại thấp xuống, đầu lưỡi đè trên hai cái răng nanh: "Tránh cái gì?"
Nguyễn Thu ôm chăn, yếu ớt nói: "Anh, anh không phải đồng ý với em rồi sao?"
Không thể tùy ý ôm cậu hoặc là làm gì cậu, hơn nữa cậu muốn đi lễ Hàn Lộ nhìn pháo hoa, Tập Uyên cũng đã đồng ý.
Nói cách khác, đối với nhận biết của Nguyễn Thu, cái ôm của cậu cùng Tập Uyên đã "Hoàn thành " .
Tập Uyên vẫn đang suy nghĩ, anh mới vừa đáp ứng thỉnh cầu của Nguyễn Thu, Nguyễn Thu đảo mắt liền không nghe lời.
Đổi lại là trước kia, ai dám để cho anh hộ tống đi ra ngoài chơi?
Nhìn pháo hoa?
Nhìn đầu người rơi xuống đất cũng không khác nhau lắm.
Tịch Uyên nhịn rồi lại nhịn, anh vén chăn giường nhỏ lên, nắm lấy mắt cá chân của Nguyễn Thu kéo ra, dùng sức kéo đến trước mặt mình.
một chân anh dựa vào giường nhỏ, cúi người đè xuống, Nguyễn Thu vừa xấu hổ vừa tức giận, dùng sức đẩy anh ra: "Anh sao lại như vậy..."
Tập Uyên dừng một chút, kiên nhẫn dỗ dành: "Đừng sợ."
Anh chỉ muốn ôm Nguyễn Thu một lần nữa và sẽ không làm tổn thương cậu.
Thế nhưng, thừa dịp anh mềm lòng, Nguyễn Thu đẩy cánh tay anh ra, đứng dậy lại trốn vào góc giường nhỏ.
Tập Uyên hai lần đều không đạt được điều mình muốn, trong lòng cảm thấy chán nản.
Nhưng anh nhìn bộ dáng run rẩy của Nguyễn Thu, cậu đang đáng thương cuộn tròn ở bên giường, thật sự không có cách nào phát tiết.
Anh không còn cách nào khác là tiếp tục chịu đựng, lạnh lùng đứng dậy và rời đi trong bóng tối.
Nguyễn Thu đợi hồi lâu, xác định Tập Uyên sẽ không lại tới, mới cẩn thận đắp chăn nằm xuống.
Kỳ thật cậu cũng không quá sợ hãi, chỉ là rất căng thẳng, không biết Tập Uyên muốn làm gì.
Ranh giới của một số hành vi có thể mơ hồ đối với Nguyễn Thu, nhưng cậu cũng biết rằng dù những người thân thiết và đáng tin cậy đến đâu thì việc sống chung cũng có một số giới hạn nhất định.
Ví dụ, Tập Uyên luôn muốn ôm cậu và véo mặt cậu, những điều này ... chỉ nên làm giữa những người yêu nhau.
Ngay cả khi hai người thích nhau, bạn cũng không thể quá tùy tiện trước khi xác nhận mối quan hệ.
Nhưng vừa rồi, Tập Uyên lại nổi giận sao?
Lễ Hàn Lộ đó ...
Nguyễn Thu mím môi, nhắm mắt lại không suy nghĩ về chuyện đó nữa.
Hôm sau tỉnh dậy, Tập Uyên đã không còn ở trong nhà.
Khi Nguyễn Thu hỏi về anh, Tề Lễ mơ hồ đề cập rằng anh đã đến một nơi có tín hiệu liên lạc mạnh hơn.
Trước buổi trưa, Tập Uyên từ bên ngoài trở về.
Anh trông như thường lệ, im lặng và thờ ơ, anh không đề cập đến những gì đã xảy ra tối qua khi nhìn thấy Nguyễn Thu, như thể không có chuyện gì xảy ra.
Nguyễn Thu gọi anh là "anh", nhưng anh chỉ đáp lại một cách trống rỗng.
Lại một ngày sau, Nguyễn Thu dậy sớm.
Hôm nay là Lễ Hàn Lộ, buổi sáng là nửa ngày bận rộn cuối cùng của cư dân, lễ hội sẽ kéo dài từ buổi chiều đến đêm.
Tề Lễ và Triệu Giang đang chuẩn bị những vật dụng cuối cùng, Nguyễn Thu giúp một lúc, nhân tiện dọn dẹp phòng của cậu và Tập Uyên.
Buổi chiều, nhìn thời gian từng chút một trôi qua, Nguyễn Thu cầm quyển sách trên tay mà lại lơ đãng.
Mặc dù tối hôm đó Tập Uyên có vẻ rất tức giận, nhưng anh đã tự hứa với mình, không nên không giữ lời hứa đúng không?
Cậu đã nghĩ xong rồi, không cần đi sớm như vậy, buổi tối cậu sẽ đến một nơi ít người đi dạo, xem pháo hoa xong thì sẽ trở về.
Nguyễn Thu ngẩn người đi một hồi, đột nhiên nghe thấy Tập Uyên gọi cậu.
Cậu quay đầu lại, thấy Tập Uyên đang dựa vào cửa, tay cầm một vật gì đó, ra hiệu cho cậu đến bên cạnh mình.
Nguyễn Thu đặt cuốn sách xuống, đứng dậy đi đến gần, chỉ thấy Tập Uyên đang cầm một chiếc mũ.
Chiếc mũ được may từ quần áo cũ, vành mũ được đặc chế rất rộng, Tập Uyên đội chiếc mũ lên đầu Nguyễn Thu, mái tóc bạc của cậu đã được che kín mít.
Bên cạnh chiếc mũ, còn có một chiếc mặt nạ, Tập Uyên tự mình đeo cho Nguyễn Thu.
Cứ như vậy, toàn thân Nguyễn Thu chỉ lộ ra đầu ngón tay buông thõng bên hông, dưới vành mũ lộ ra một đôi mắt, khi cúi đầu xuống, đôi mắt cũng không thấy được nữa.
Gần như hài lòng, Tập Uyên hơi hơi nâng cằm: "Đi thôi."
Nguyễn Thu sửng sốt một chút, tạm thời kéo xuống mặt nạ: "Anh trai, chúng ta đi sao?"
Tập Uyên "ừm" một tiếng.
Nguyễn Thu vừa kinh ngạc vừa vui mừng, do dự một chút, nhỏ giọng hỏi: "Anh trai, anh không tức giận chứ?"
Tập Uyên không nói lời nào, như thể anh đang suy nghĩ về những gì Nguyễn Thu đang nói.
Một lúc sau, anh chậm rãi cúi xuống, nhìn chằm chằm vào những đường nét trên khuôn mặt thanh tú tinh xảo dưới vành mũ của Nguyễn Thu, nói: "Có"
Nguyễn Thu bối rối, cậu im lặng nhìn anh.
Trong lòng Tập Uyên ngứa ngáy, thấp giọng nói: "Có cho anh ôm không?"
Cuối cùng lần này Nguyễn Thu cũng nhận ra Tập Uyên cố ý nói điều đó.
Hai gò má cậu hơi đỏ lên, yếu ớt nhìn anh: "...Không."
Tập Uyên không thèm quan tâm.
Anh thậm chí còn thấy phản ứng của Nguyễn Thu khi chống lại anh rất thú vị.
Rất dễ thương, thực sự giống như một con mèo con.
Tập Uyên lại kéo khẩu trang của Nguyễn Thu lên, xuyên qua lớp vải để bóp cằm cậu: "Đừng thò mặt ra ngoài."
Lần này, Nguyễn Thu ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng."
Tề Lễ và Triệu Giang cũng sẽ đi, họ không có hứng thú với lễ hội, họ chỉ muốn đi theo Tập Uyên, họ lo lắng sẽ có những tình huống bất ngờ.
Hai người đều rất hiểu biết, dọc đường đi cùng Tập Uyên ở phía trước luôn giữ một khoảng cách nhất định, miễn cho quấy rầy anh cùng Nguyễn Thu.
Địa điểm tổ chức lễ hội là trung tâm của khu vực thu hút từ tính, lúc này dọc đường có rất nhiều cư dân, tất cả đều đi về một hướng.
Lần đầu tiên ra ngoài, Nguyễn Thu rất lo lắng, cậu đi theo Tập Uyên từng bước.
Trang phục của cậu có chút cổ quái, thỉnh thoảng sẽ có người liếc cậu một cái mang theo tò mò cùng nghi hoặc, cùng với Tập Uyên bên cạnh cũng vậy.
Tập Uyên cũng đeo mặt nạ, anh có ngoại hình và chiều cao nổi bật, thậm chí còn bắt mắt hơn Nguyễn Thu, Tề Lễ cẩn thận thuyết phục anh một lúc lâu trước khi anh đồng ý che mặt.
Đi đến trung tâm của khu vực hấp dẫn từ tính, xung quanh có nhiều người hơn, như thể cư dân của cả hành tinh đều đến đây vậy.
Nguyễn Thu kéo kéo ống tay áo của Tập Uyên, vùi đầu yên lặng đi theo, một hồi lâu sau rốt cục mới thả lỏng hơn rất nhiều, dưới vành mũ ngước mắt lên, tò mò nhìn chung quanh.
Khu vực này đã được dọn dẹp sạch sẽ, phế tích hợp kim chất đống hai bên "đường phố", dọc đường dựng lên đủ loại quầy hàng bán đồ.
Ngoài ra còn có một người bán búp bê người tuyết, được may bằng vải trắng phổ biến nhất, được một số thanh thiếu niên vây quanh.