Chương 5

Phòng của Tập Uyên rất rộng rãi, đối diện ghế sô pha treo một mảnh vải đen không biết dùng làm gì, trong góc đặt hai tủ quần áo lớn.

Ngoài ra còn có một phòng nhỏ hẹp ở phía trong cùng của căn phòng, được bao quanh một nửa bằng các tấm sắt, ban đầu được dự định dùng làm phòng tắm nhỏ riêng biệt.

Bây giờ ở chỗ đó đặt một chiếc giường nhỏ, Tề Lễ sử dụng tấm sắt chắc chắn nhất và vải dày bơm đầy không khí vào, ngoại trừ kích thước nhỏ hơn và chiều cao thấp hơn, mức độ thoải mái thậm chí còn cao hơn giường của Tập Uyên.

Sau khi ăn xong một chiếc bánh tròn nhỏ, Nguyễn Thu cũng không đói lắm, cậu gật đầu, đứng dậy đi vào gian phòng trong.

Tấm sắt không thể di chuyển, che phủ một nửa chiếc giường nhỏ, chiếc gối được đặt ở phía ngoài cùng.

Nguyễn Thu suy nghĩ một chút rồi chuyển chiếc gối vào trong.

Cậu cởϊ áσ ngoài xuống, gấp gọn gàng đặt ở đầu giường, vén chăn lên nằm xuống.

Từ góc độ của Tập Uyên, chỉ có thể nhìn thấy chăn bông trên giường nhỏ khẽ nhúc nhích, sau đó liền yên tĩnh lại.

Đèn tắt, trong phòng hoàn toàn im lặng, hô hấp Nguyễn Thu dần đều đều.

Đây là giấc ngủ ngon nhất của Nguyễn Thu sau khi tỉnh dậy một cách khó hiểu từ căn phòng đá dưới đống đổ nát.

Chính xác mà nói thì cũng đã hơn nửa năm trôi qua.

Trong khoảng thời gian cuối cùng ở bệnh viện, cậu suốt ngày chịu đựng những cơn đau về thể xác, hết lần này đến lần khác phải làm hóa trị, khẩu vị kém, ăn cũng không được nhiều.

May là cậu có một tâm lý tốt, khi không ngủ được cậu sẽ xem TV hoặc nghe nhạc, trong phòng bệnh có một cô gái lớn hơn cậu ba tuổi thường kể chuyện cho cậu nghe.

Mặc dù quá trình này có chút phức tạp, nhưng Nguyễn Thu cảm thấy mình may mắn, ít nhất còn sống, được người tốt bụng cứu giúp, tạm thời có một nơi ở mới.

Cậu nhanh chóng chìm vào giấc ngủ say, không có nhìn thấy bóng người xuất hiện ở bên cạnh giường, đứng trong bóng tối lờ mờ.

Sự khác biệt nhiệt độ giữa ngày và đêm trong khu vực thu hút từ tính rất rõ ràng, toàn bộ sân và mái nhà đều được che phủ bằng các tấm che trong suốt, mát hơn nhiều so với khu vực đổ nát hoang vắng.

Nguyễn Thu dùng chăn quấn chặt người lại, chỉ lộ nửa khuôn mặt nhỏ nhắn.

Khi sắp xếp chiếc giường này thì Nguyễn Thu đang tắm, Tề Lễ nhìn sắc mặt Tập Uyên rồi mới đặt gối ở bên ngoài.

Kết quả là, Nguyễn Thu đã tự mình thay đổi vị trí vào bên trong trước khi đi ngủ.

Tập Uyên uốn gối ngồi xuống, nắm lấy một bên góc chăn và kéo nó xuống từng chút một, cho đến khi anh có thể nhìn rõ toàn bộ khuôn mặt của Nguyễn Thu.

Nguyễn Thu không biết gì về điều này cả, vẫn đang ngủ một cách yên bình.

Tập Uyên nhìn kỹ một hồi mới đứng dậy, thần sắc lại có chút lạnh lùng.

Thảo nào Nguyễn Thu bị ba người kia đuổi theo, người anh coi trọng thì người khác cũng sẽ nhớ.

Với tình huống của Nguyễn Thu, nếu không ở bên cạnh anh, hoặc tiếp tục quay trở lại đống đổ nát, kết cục sẽ chỉ tồi tệ hơn.



Khi Nguyễn Thu tỉnh dậy, Tập Uyên đã không còn ở trong phòng.

Ánh sáng từ cửa sổ hắt vào cho thấy đã không còn sớm, cậu vội vàng đứng dậy, mặc áo khoác rồi mở cửa đi ra ngoài.

Một thanh niên chừng hai mươi tuổi đang đợi ở hành lang ngoài cửa, nhìn thấy Nguyễn Thu xuất hiện, liền sửng sốt nhìn chằm chằm vào mặt cậu hai giây, mới lắp ba lắp bắp nói: “Dạ, là anh Tề kêu tôi tới.”

Cậu ta cầm trong tay một số nhu yếu phẩm hàng ngày vẫn còn mới, đặc biệt đưa cho Nguyễn Thu sử dụng.

Tề Lễ và Tập Uyên không có ở đó, chàng trai trẻ là thuộc hạ của Tề Lễ, tên là Triệu Giang.

Cậu ta là em họ xa của Tề Lễ, cũng là người mà hắn ta tin tưởng nhất, ngoài cậu ta ra, không có người thứ ba nào trong Loren Mercury biết Tập Uyên và Nguyễn Thu đang ở đây.

Nguyễn Thu nhận lấy đồ và nói "cảm ơn".

Cậu vào phòng tắm rửa sạch sẽ, xong xuôi thì Triệu Giang đưa cậu vào phòng ăn.

Nguyễn Thu ngủ một giấc đến trưa, bữa trưa vừa mới được chuẩn bị xong, là một ít thịt khô và cánh chim quay, một đĩa trái cây cắt sẵn, đồ ăn chính là mấy cái bánh bao thô.

Triệu Giang áy náy sờ sờ sau đầu: "Nơi này của chúng tôi chỉ có mấy thứ này, cậu ăn tạm chút nhé."

Tề Lễ đã nói với cậu ta rằng phải đối xử tốt với Tập Uyên và Nguyễn Thu, hai người này có thân phận không bình thường, vì vậy được lơ là bọn họ.

Nguyễn Thu liên tục lắc đầu: "Cái này không có tạm, những thứ này đã rất tốt rồi."

Sau bữa ăn, Triệu Giang trả lại cho Nguyễn Thu bộ quần áo mà anh ấy đã thay hôm qua.

"Tôi đã rửa sạch và hơ khô rồi," Cậu ta lấy ra một hạt đậu tằm : "Đúng rồi, còn có cái này nữa, có phải của cậu không?"

Hạt đậu tằm được tìm thấy trong quần áo, bùn đất ở lớp da bên ngoài đã được làm sạch, Triệu Giang không dám vứt bỏ nó, sợ Nguyễn Thu mang nó có mục đích khác.

Nguyễn Thu gật đầu, đưa tay nhận lấy: "Cám ơn."

Cậu tuổi còn trẻ, dáng dấp rất đẹp mắt nhưng lại không kiêu căng, ăn nói nhẹ nhàng lễ phép, không có khí chất khiến người lạ tránh xa như Tập Uyên.

Triệu Giang còn muốn cùng cậu nói chuyện, không khỏi tò mò hỏi: "Cái này để làm gì?"

Nguyễn Thu nhìn từ biểu hiện của cậu ta nhìn ra cái gì đó, vẻ mặt mờ mịt hỏi: "Không phải là dùng để ăn sao?"

Ít nhất trong ba tháng cậu ở trong phòng đá, cũng chỉ có thể tìm được loại thức ăn này.

Triệu Giang khϊếp sợ cực kỳ: "Ăn? Cậu ăn cái này?"

Đậu tằm chỉ mọc ở khu phế thải, cũng là khu hoang phế duy nhất mà thực vật có thể sống sót được.

Trước khi đến, cậu ta đã nghe Tề Lễ nói qua, bộ dạng tối hôm qua Nguyễn Thu đến đây như thế nào, chẳng lẽ là Tập Uyên mang cậu trở về từ khu phế thải...

Nguyễn Thu vẫn im lặng không lên tiếng, nhận ra rằng mình không nên tiếp tục nói chuyện nữa.

Tuy nhiên, mặc dù cơ thể cậu luôn yếu ớt, đối với thức ăn uống cũng không cần nhiều.

Ba tháng đầu tiên uống ba loại dinh dưỡng đặc chủng, sau đó mỗi ngày bốn năm hạt đậu tằm là đủ, chỉ cầncó nguồn nước đầy đủ, cậu sẽ không cảm thấy đói.

Thấy Nguyễn Thu không nói gì nữa, Triệu Giang cũng không hỏi thêm nhiều, dẫn cậu đến phòng khách để nghỉ ngơi và làm quen với hoàn cảnh một chút.

Sau đó, cậu ta phát hiện ra Nguyễn Thu thực sự không bình thường, cậu trông giống như một người sống ở thời nguyên thủy từ khi còn nhỏ.

Cậu thậm chí còn không biết cách bật máy chiếu TV, tất cả các thiết bị điện trong phòng khách dường như là lần đầu tiên cậu nhìn thấy chúng.

Ngay cả khi tài nguyên của Loren Mercury lạc hậu, một số thứ đáng lẽ phải được đào thải từ lâu, thì cũng không đến nỗi chưa được nhìn thấy bao giờ.

Nguyễn Thu ngồi xổm trước sô pha, nhìn chằm chằm máy chiếu trước mặt: "Cái này…. dùng như thế nào?"

"Sử dụng tinh thần lực của cậu để dùng" Triệu Giang kiên nhẫn giải thích: "Tinh thần lực có thể kết nối với nguồn điện, muốn tắt khi nào thì tắt."

Năng lượng của Loren Mercury là có hạn, một số thiết bị điện được duy trì bằng tinh thần lực.

Nhưng loại duy trì này cũng có hạn, cho đến khi tinh thần lực cạn kiệt thì mới ngừng lại.

Triệu Giang vừa nói, vừa làm mẫu cho Nguyễn Thu, đưa ngón trỏ của mình vào lỗ nhỏ ở một bên của máy chiếu.

"Tích--"

Máy chiếu được bật lên và ánh sáng chiếu lên tấm vải đen đối diện với ghế sô pha, chiếu lên đó một bức chân dung hình người.

Âm lượng và kênh có thể được điều khiển bằng tinh thần lực hoặc bằng cách nhấn các nút trên máy chiếu.

Triệu Giang đã cắt đứt tinh thần lực của mình và để cho Nguyễn Thu thử.

Cậu ta theo bản năng cảm thấy Nguyễn Thu nhất định sẽ thành công, toàn bộ nhân loại trong ngân hà đều có tinh thần lực, khác nhau chỉ có chênh lệch cường độ thôi.

Nguyễn Thu nghiêm túc lắng nghe cẩn thận và duỗi ngón tay ra như Triệu Giang.

Cậu tập trung suy nghĩ, thử cảm nhận được cái gọi là "tinh thần lực", nhưng máy chiếu đến một chút phản ứng cũng không có.

Nhìn thấy Nguyễn Thu ngẩn người mờ mịt, Triệu Giang ho nhẹ một tiếng, chuyển đề tài: "Cái máy chiếu này sử dụng đã lâu, phản ứng có lẽ không nhạy cho lắm."

Khi Tập Uyên trở lại, những gì anh thấy là Nguyễn Thu và Triệu Giang đang ở cùng nhau.

Nguyễn Thu cầm một máy thu tín hiệu đơn giản trong tay, lật qua lật lại nhiều lần rồi hỏi: "Anh Triệu Giang, cái này còn dùng được không?"

Tập Uyên dừng lại bước chân, anh đứng ngoài cửa phòng khách.

Hai người bên trong phát hiện ra anh trước tiên, Nguyễn Thu vui mừng muốn tới gần anh, lại phát hiện sắc mặt Tập Uyên không được tốt lắm, trong đôi mắt đen nhánh có chút âm trầm.

Nguyễn Thu mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng cậu cũng không biết tại sao.

Tinh thần lực của Triệu Giang miễn cưỡng có thể được xếp vào hàng ở Loren Mercury, cảm nhận của cậu ta với thế giới bên ngoài nhạy bén hơn, Tập Uyên không chỉ mất hứng mà thậm chí còn có sát ý nhắm vào cậu ta.

Ánh mắt anh chuyển qua Nguyễn Thu, lạnh lùng nói: "Cậu gọi cậu ta là gì?"

Nguyễn Thu ngây người, ngơ ngác nhìn anh.

Mồ hôi lạnh trên lưng Triệu Giang gần như ướt đẫm, sáng nay Tề Lễ đã đề cập đến mối quan hệ có thể có giữa Tập Uyên và Nguyễn Thu, cậu ta thực sự không nên quá thân thiết với Nguyễn Thu.

Cậu ta nơm nớp lo sợ nói: "Ngài... ngài cứ gọi tôi là tiểu Triệu, đừng khách sáo như vậy, tôi đi chuẩn bị cơm tối trước."

Triệu Giang sợ chết khϊếp, thừa dịp Tập Uyên nhất thời không chú ý, ở phía bên kia nhanh chóng chuồn khỏi phòng khách.

Chờ cậu ta rời đi, Tập Uyên thu hồi ánh mắt, xoay người trở về phòng.

Trong phòng khách chỉ còn lại có một mình Nguyễn Thu, cậu nhìn phương hướng Tập Uyên rời đi, sau đó quay đầu nhìn về phía cửa hông, đặt đồ đạc trong tay xuống rồi đuổi theo Tập Uyên.

Cửa đóng không chặt, Nguyễn Thu nhẹ nhàng đẩy ra, đi đến bên người Tập Uyên.

“Anh ơi,”Cậu nhỏ giọng nói: “Anh đang tức giận sao?”

Chỉ vì cậu gọi Triệu Giang là anh? Nhưng Tập Uyên cũng không có bao nhiêu phản ứng vào ngày hôm qua.

Hơn nữa cũng chỉ là một cách gọi thôi, miệng càng ngọt càng dễ kéo mối quan hệ, khi còn rất nhỏ Nguyễn Thu đã biết được điều này.

Tập Uyên không đáp, anh cúi đầu kéo áo cổ tay trái lên, lộ ra một mảnh vải băng bó có vết máu.

Anh tháo băng vải ra và ném nó vào thùng rác bên cạnh.

Khi phi thuyền va chạm, các bộ phận của bàn điều khiển đã cào vào cánh tay trái của anh, để lại một vết sẹo sâu dài bằng lòng bàn tay, trông rất dữ tợn.

Lúc này Nguyễn Thu mới nhớ ra rằng Tập Uyên đã bị thương khi lần đầu tiên hai người gặp mặt.

Cậu do dự một chút, ngồi ở bên cạnh Tập Uyên: "Muốn em giúp anh không"

Tập Uyên nói: "Không cần."

Anh không hề né tránh Nguyễn Thu, sau đó cởi mấy cúc áo ở phía dưới, tháo miếng băng trên bụng ra.

Lúc này, một người máy to bằng lòng bàn tay đột nhiên xuất hiện ở túi bên phải của Tập Uyên .

Nó vừa dẹp vừa nhỏ, chân tay của nó từ hai bên thò ra, nhanh chóng tiến tới gần vết thương của Tập Uyên.

Người máy hình hộp này tự mở ra một cái giống như một ngăn kéo, lấy ra một miếng băng vải nhỏ cùng với một viên thuốc cầm máu.

Nguyễn Thu trợn to hai mắt, nín thở nhìn kỹ người máy hình hộp, vẻ mặt cậu kinh ngạc không thôi.

Mặc dù Nguyễn Thu chưa bao giờ nhìn thấy những thiết bị điện trong phòng khách, nhưng chúng không thể di chuyển, người máy hộp nhỏ trước mặt cậu là cỗ máy thứ hai có thể di chuyển được mà cậu đã nhìn thấy, ngoại trừ người máy mà Nguyễn Thu đã đập nát ngày hôm đó.

Người máy hộp nhỏ dường như có ý thức của chính nó, thân hình hướng về phía Nguyễn Thu, một đôi mắt nhỏ lấp lóe màu mè, sau đó nhanh chóng quay lại, động tác trong tay không ngừng nghỉ.

Nó kiểm tra vết thương, xác định vị trí vết thương chính xác, bôi gel và quấn nó bằng một miếng băng vải mới.

Nguyễn Thu chú ý tới trên người Tập Uyên hình như còn có một vết thương cũ khác, rất nhanh đã bị quần áo che lại, cậu mấp máy môi không nói tiếng nào.

Sau khi băng bó xong, người máy hộp nhỏ lại nhét vào trong túi, chân tay thu về rồi tiến vào trạng thái ngủ đông.

Nguyễn Thu không giấu nổi tò mò: "Nó... nó thật là nhỏ."

Một người máy nhỏ giúp chủ nhân của nó băng bó vết thương...

Cậu mơ hồ cảm thấy hình như đã nghe ở đâu rồi, nhưng lại không nhớ ra.

Nhận ra có người đang nói đến mình, người máy nhỏ lại thò đầu ra khỏi túi, con mắt thủy tinh thỉnh thoảng nhấp nháy giống như đang chớp mắt.

Nguyễn Thu rục rịch: "Tôi có thể sờ nó một chút không?"

Thấy Tập Uyên không có ý định ngăn cản, Nguyễn Thu vươn tay ra từng chút một, chạm nhẹ vào trên đầu của người máy.

Người máy nhỏ cũng đang chờ đợi mệnh lệnh của Tập Uyên, nó giằng co một hồi, xác nhận là mình được cho phép tiếp xúc với Nguyễn Thu.

Nó do dự đứng lên, vươn cánh tay mảnh khảnh đặt vào trong lòng bàn tay của Nguyễn Thu, sau đó dọc theo cánh tay Nguyễn Thu chui vào trong ngực của cậu.

"Tích tích."

Cơ thể của người máy phát ra âm thanh của điện , như thể đang chào hỏi Nguyễn Thu.

Nguyễn Thu chưa bao giờ nhìn thấy một người máy dễ thương và kỳ lạ như vậy, cậu chọc nhẹ vào thân người máy, cẩn thận vuốt ve cánh tay của nó rồi nhẹ giọng nói: "Xin chào."

Hai mắt cậu sáng ngời, khóe môi có chút vui vẻ cong lên, ngẩng đầu hỏi Tập Uyên: "Nó có tên không?"

Thân người máy rất cũ, vỏ có nhiều vết trầy xước, các góc bị hư hại, nhìn qua có vẻ đã sử dụng rất lâu rồi, thậm chí còn cũ hơn cả chiếc radio mà Nguyễn Thu làm mất.

Nguyễn Thu nghĩ anh sử dụng lâu như vậy mà lại không thay đổi, hoặc là điều kiện không cho phép, hoặc là dùng lâu có cảm tình nên không muốn đổi.

Tập Uyên đáp: "Không có."

Ngay khi anh lên tiếng, người máy nhỏ đã nhảy ra khỏi lòng bàn tay của Nguyễn Thu và quay trở lại túi để ngủ đông.

Tập Uyên dựa lưng vào ghế sô pha, hơi nâng cằm lên nhắm hờ mắt.

Nguyễn Thu há to miệng, nhớ tới nguyên nhân tới tìm anh, lại hỏi: "Anh trai, hôm nay anh đi đâu vậy?"

“Em tình lại không thấy anh, là. . . Triệu Giang chuẩn bị cơm trưa,” Nguyễn Thu tiếp tục cúi đầu nắm chặt ngón tay, “Sau đó anh ấy dạy em dùng máy chiếu xem TV, nhưng em không học được..."

Nói đến đây, Tập Uyên hơi phản ứng lại, nghiêng đầu nhìn, trầm giọng nói: "Không học được?"

“Ừm……”

Bật máy chiếu lên là một chuyển hết sức đơn giản, cái này thì không cần phải học, trừ khi không thể sử dụng tinh thần lực của mình một cách bình thường.

Nguyễn Thu trông có vẻ thất vọng mất mát, không giống như đang nói dối.

Tập Uyên đột nhiên vươn tay ra, vén áo ở ống cổ tay hơi dài ra, nắm lấy cổ tay cậu bắt mạch.

Lòng bàn tay xa lạ khô ráo ấm áp, so với làn da trắng nõn non nớt của Nguyễn Thu thì có vẻ trông rất thô ráp.

Một lúc sau, Tập Uyên mới buông Nguyễn Thu ra: "Cậu không có tinh thần lực?"

Nguyễn Thu lắc đầu: "Em không biết."

Nhưng Tập Uyên cũng không có ý giải thích nhiều, Nguyễn Thu phát hiện anh tựa hồ cũng không có tức giận, liền hỏi sang chuyện khác.

"Đúng rồi, em có thể sống ở đây một thời gian được không?" Cậu vội vàng bổ sung, "Em nhất định sẽ không gây phiền toái cho mọi người, em có thể ra ngoài tìm việc làm, kiếm tiền trả tiền thuê nhà..."

Ngày hôm qua khi Nguyễn Thu đến thì cậu phát hiện ra Tề Lễ rất khách khí với Tập Uyên, Triệu Giang cũng vậy, thậm chí còn có chút sợ anh, nên mới đối xử tỉ mỉ như vậy với Nguyễn Thu.

Người có quyền nói nhất ở đây là Tập Uyên, chỉ cần anh đồng ý, mọi thứ đều dễ nói chuyện.

“Tiền thuê phòng?” Vẻ mặt Tập Uyên vẫn lạnh nhạt như cũ, “Không cần.”

Nguyễn Thu sửng sốt một chút: "Vậy em... Giúp anh quét nhà nấu cơm..."

Mặc dù cậu không giỏi nấu ăn nhưng cậu có thể học.

"không cần."

Vẫn là hai chữ này, nhưng nếu không cần, Nguyễn Thu cảm thấy bất an, cậu không thể ăn không ngồi rồi.

Nguyễn Thu im lặng, nhớ lại tối qua khi Tập Uyên tự mình đưa cho cậu những chiếc bánh tròn nhỏ.

Đầu ngón tay cậu chậm rãi nắm chặt lại, đi về phía trước ngồi xuống: "Anh ơi, có thể cho em ở lại được không?"

Nhiều lần thăm dò hỏi han, đại biểu cho tính cách rụt rè và bất an của Nguyễn Thu, Tập Uyên trước đây đã sớm thiếu kiên nhẫn khi đối mặt với tình huống tương tự.

Nhưng Nguyễn Thu tự nhiên khác với những người khác, nếu không Tập Uyên đã không mang cậu trở lại vào ngày hôm qua.

Lúc này cậu trông giống như một con mèo con đang cầu xin được vuốt ve.

Tập Uyên nhìn chằm chằm cậu một hồi, giơ tay trái lên, nhẹ nhàng vuốt ve mấy sợi tóc bên tóc mai của Nguyễn Thu: "Có thể."

Nguyễn Thu cũng không tránh, vui vẻ cảm kích nói: "Cám ơn anh trai."

Hôm qua cậu vẫn còn suy nghĩ là nếu Tập Uyên muốn làm gì cậu, thì cũng không cần đợi đến bây giờ.

Hơn nữa, mặc dù tính cách của người này khó đoán và có phần không chắc chắn, nhưng... nói chung, anh là một người tốt bụng.

Đưa thịt khô cho cậu, cứu cậu khỏi những người lạ và cho cậu một nơi ở miễn phí.

Nguyễn Thu đã suy nghĩ cẩn thận và xếp Tập Uyên là người đáng tin cậy nhất hiện tại.

Lúc này, Tề Lễ vội vàng từ bên ngoài trở về.

Vẻ mặt lo lắng, hắn ta lập tức gõ cửa Tập Uyên.

Nhìn thấy Tập Uyên và Nguyễn Thu đều ở đó, Tề Lễ giơ tay lên và lau mồ hôi trên trán: "Những binh lính người máy đã đến."

Những binh lính người máy tới điều tra đều vào thời điểm ban đêm, khi tất cả mọi người đều đã về nhà.

Triệu Giang nghe thấy động tĩnh từ phòng bếp sau đi ra, vẻ mặt cũng lo lắng : "Điều tra cư dân không phải đã hoàn thành rồi sao, sao lại tới đây nữa?"

Sau khi phát hiện phi thuyền kỳ lạ rơi xuống, văn phòng quản lý bắt đầu điều tra trước thời hạn, hai ngày trước đã hoàn thành, lúc đó Tề Lệ không có ở nhà, không biết Tập Uyên làm cách nào trốn thoát.

Nhưng lần này thì khác, một binh lính người máy đến thông báo trước, sau 7 giờ tối nay sẽ có lệnh giới nghiêm, đến 6 giờ sáng mai không ai được phép ra ngoài, ai vi phạm sẽ bị phạt nặng.

Khi Tề Lễ chạy vội trở lại, hắn ta nhìn thấy ba vũ trí hình tròn được trang bị vũ khí tiên tiến nhất đang lơ lửng trên cao để xè xét.

Nghe được câu hỏi của Triệu Giang, Tề Lễ trước tiên nhìn thoáng qua Tập Uyên, hạ thấp giọng nói: "Đúng vậy. . . Có người tại biên giới khu đổ nát phát hiện hai thi thể, còn có một ít binh lính người máy bị hư hại ở mức độ nhẹ..."

Không cần đoán, nhất định là Tập Uyên làm.

Nguyễn Thu nghe vậy thì sững sờ.

Khu vực đổ nát hoang vắng... hai xác chết? Chẳng lẽ là hôm qua Tập Uyên xử lý hai người kia sao? Nhưng khi đó Tập Uyên nói là hai người kia không có chết mà.

Còn có binh lính người máy cấp thấp mà Tề Lễ đã nói, Nguyễn Thu đoán rằng đó là người máy đã đuổi theo cậu và đưa ra lời cảnh báo vào ngày hôm đó.

Nhưng cậu chỉ nhìn thấy một chiếc, nhưng Tề Lễ đã nói có vài chiếc bị hư hại.

Hơn nữa, Tập Uyên chưa bao giờ hỏi về lai lịch và thân phận của cậu, đối mặt với sự điều tra cư dân bởi của những binh lính người máy, Tề Lễ và Triệu Giang đều rất lo lắng.

Nếu không phải bởi vì mình, như vậy... Hoặc là Tập Uyên cũng không phải là cư dân có đăng ký hộ khẩu, hoặc là bốn người ở nơi này đều giống nhau.

Trong lòng Nguyễn Thu mơ hồ có chút bất an, lẳng lặng đứng ở cạnh cửa tiếp tục nghe mấy người nói chuyện.

Tề Lễ ho nhẹ một tiếng, hạ thấp giọng hỏi Tập Uyên: "Ngài thấy có muốn… có muốn tránh đi một đoạn thời gian không?"

Hắn ta không muốn mạo hiểm, Tập Uyên có thể dễ dàng gϊếŧ một nhóm binh lính người máy, hắn ta cũng sẽ bị bại lộ, thậm chí có thể bị hủy giấy phép cư trú ở Loren Mercury.

Tập Uyên chốc lát không hề phản ứng, áp suất không khí chung quanh anh hơi trầm xuống.

Tề Lễ cực kỳ gấp gáp những cũng không dám thúc giục, cuối cùng Nguyễn Thu kéo nhẹ ống tay áo của Tập Uyên, nhẹ giọng nói: "Anh ơi?"

Không chỉ Tập Uyên, Nguyễn Thu cũng phải tránh sự điều tra của binh lính người máy, nếu không sẽ bị bắt và chờ xét xử của văn phòng quản lý, khả năng cao là cậu sẽ bị nhốt trong một khoảng thời gian trước, qua một đoạn thời gian thì cậu sẽ được sắp xếp chỗ ở.

Hơi thở của Tập Uyên dừng lại chút, anh đáp lại: "Được."



Trước khi những binh lính người máy đến, Nguyễn Thu đã đi theo Tập Uyên và trốn trong một chiếc rương gỗ ở góc sân.

Mặt đất được khoét rỗng, bên dưới giấu rương gỗ nên không dễ bị phát hiện.

Theo Tề Lễ, chiếc rương gỗ này là do hắn ta đặc biệt chuẩn bị, nó được bao phủ bởi một lớp hợp kim có thể cách ly mọi sự dò xét, nhiệt độ cơ thể và sự dao động tinh thần lực của người sống sẽ không bị phát hiện, nó vốn được dự định để sử dụng cất giấu một số vật liệu nhập lậu. .

Rương gỗ có hai tầng, Nguyễn Thu cùng Tập Uyên ở tầng dưới cùng, cùng nhau chen chúc trong một không gian chật hẹp.

Đã lâu rồi Tập Uyên mới ẩn nấp như vậy, anh quá cao, ngồi trong rương gỗ cũng phải nghiêng đầu, nhìn hết sức bực bội, sắc mặt cũng không được tốt lắm.

Nguyễn Thu vẫn đang suy nghĩ về việc phát hiện ra hai xác chết trong khu vực phế thải, muộn màng nhận ra là Tập Uyên bí ẩn hơn cậu tưởng tượng.

Nếu anh cũng là một cư dân không đăng ký, vậy anh đến từ đâu? đến đây để làm gì.

Về phần hai người kia, Tập Uyên không cần thiết phải lừa cậu, Nguyễn Thu cũng không nghĩ là anh là người hung tàn như vậy, sẽ trực tiếp gϊếŧ người.

Cũng có thể... Cũng không phải là mấy người hôm qua, hoặc là về sau gặp phải tình huống khác.

Ba người đó có ý đồ xấu, lòng dạ độc ác, có lẽ họ có nhiều kẻ thù, vì vậy có kết cục như vậy cũng là bình thường.

Nguyễn Thu đang suy nghĩ lung tung thì nghe thấy giọng nói trầm khàn khàn khàn của Tập Uyên: “Sợ?”

Nhìn đường nét mơ hồ trước mặt, cậu khẽ "ừm" một tiếng.

Nguyễn Thu cũng sợ bị phát hiện, Tề Lễ vừa rồi sốt ruột như vậy, bị binh lính bắt được hậu quả nhất định rất nghiêm trọng.

Rương gỗ rất tối, nhưng tầm nhìn của Tập Uyên không bị hạn chế bao nhiều.

Nguyễn Thu ôm lấy đầu gối, trên mặt tràn đầy lo lắng cùng sợ hãi, niềm vui sướиɠ bởi vì Tập Uyên đồng ý cho cậu ở lại đã biến mất, lông mi bất an run run lên.

Tập Uyên đột nhiên di chuyển và nắm lấy cổ tay của Nguyễn Thu.

Thân thể của Nguyễn Thu bị buộc nghiêng người về phía trước, một tay giữ lấy lưng của cậu, cả người cậu bị đưa qua.

Động tác của Tập Uyên cương quyết, Nguyễn Thu rất gầy, cũng không cao bằng anh, bị anh ôm vào trong lòng giống như một con chim cút nhỏ.

Nguyễn Thu ngồi trên đùi anh, cơ thể cứng đờ.

Nhưng Tập Uyên cũng chỉ ôm lấy cậu, tay vuốt ve mái tóc bạch kim của cậu để trấn an.

Nhiệt độ cơ thể của anh rất cao, cách lớp quần áo cũng cảm nhận được nhiệt độ ấm áp.

Tai của Nguyễn Thu đỏ bừng, từ từ buông lỏng cơ thể, chủ động dựa vào một bên vai của Tập Uyên.