Mặc dù mọi chuyện xảy ra quá nhanh khiến Nguyễn Thu không kịp chuẩn bị gì cả, nhất thời vẫn chưa thể chấp nhận hết.
Nhưng trong nhận thức của cậu, được đoàn tụ với người thân là điều vô cùng hạnh phúc.
Hơn nữa, cậu ruột của cậu trông rất mạnh mẽ.
Nguyễn Thu gần như nín thở, đôi con ngươi nhạt màu rất giống với Tư Tuân đang nhìn y chăm chú.
Vẻ mặt của cậu kinh ngạc, cũng có tò mò và tìm hiểu, và rõ ràng là rất vui mừng.
Thằng bé đang...!Vui vẻ đấy à?
Tư Tuân híp mắt quan sát Nguyễn Thu lần nữa.
Phản ứng của Nguyễn Thu chẳng giống với dự đoán của y tí nào.
Dù sao trước đó cậu ở bên một tên tinh tặc, hai người còn trông hết sức thân mật nữa kia kìa.
Hơn nữa những hành tinh ở rìa như Lorens trật tự phân tán hỗn loạn, tài nguyên nghèo nàn lạc hậu, người bình thường có thể sống an ổn là tốt lắm rồi.
Nếu Nguyễn Thu sống ở đó mười tám năm, tính cách và xử sự của cậu sao lại...!Đơn thuần thế này.
Khi bốn mắt nhìn nhau với Nguyễn Thu lần nữa, Tư Tuân hơi nín thở, sau đó nhìn sang chỗ khác.
Thôi, dù sao cũng tìm thấy mang về đây rồi.
Y giơ tay dặn dò Đường Khiêm: "Dẫn nó thu dọn sạch sẽ trước đi."
Đường Khiêm đáp lời, lập tức dẫn Nguyễn Thu rời khỏi phòng, Nguyễn Thu vội nói: "Chờ đã, con...!Con có bạn ở ngoài kia."
Không biết là cậu bị ảo giác hay thế nào mà cậu thấy sắc mặt Tư Tuân trầm xuống đôi chút: "Bạn?"
Nguyễn Thu khẽ gật đầu: "Con tách ra với anh ấy, không biết bây giờ anh ấy đang ở đâu, nhưng có lẽ không xa nơi này..."
Tư Tuân lên tiếng ngắt ngang: "Không biết hắn đi đâu? Chẳng lẽ hắn không nói cho cậu biết à?"
Nguyễn Thu im lặng, không lâu trước khi tinh hạm của Tư Tuân đến, cậu mới biết thì ra Tập Uyên muốn đi trước.
Sau đó cậu bị giấu vào hộp gỗ, chẳng biết Tập Uyên đã đi đâu.
Nguyễn Thu nhìn Tư Tuân trước mặt, trong mắt có mong muốn được giúp đỡ, nhưng cũng vô cùng do dự.
Người cậu từ đâu ra nhảy ra của cậu có nhiều cấp dưới đến thế, muốn tìm Tập Uyên chắc là không khó đâu nhỉ?
Nhưng hầu hết cấp dưới của Tư Tuân đều là quân đội được huấn luyện bài bản, Tập Uyên là cư dân chưa đăng ký của hành tinh Lorens, Nguyễn Thu không chắc liệu y có sẵn lòng giúp đỡ nếu cậu nói thẳng với Tư Tuân hay không.
Theo lời của Tư Tuân thì y là cậu ruột của cậu, nhưng đây là lần đầu tiên họ gặp nhau.
Hơn nữa Tư Tuân trông có vẻ lạnh nhạt, hình như không thích cậu lắm...
Đồng thời, một suy đoán táo bạo và nguy hiểm hơn xuất hiện trong đầu Nguyễn Thu.
Lỡ như Tập Uyên rời đi là vì tránh né Tư Tuân thì sao?
Tư Tuân nhìn thấy sự do dự và hoang mang của Nguyễn Thu, điều này càng khiến y cảm thấy kỳ lạ hơn.
Không lẽ Nguyễn Thu vốn không biết thân phận của Tập Uyên?
Nhưng không cần biết cậu có biết hay không, bởi vì sau này Nguyễn Thu sẽ không bao giờ gặp lại Tập Uyên.
"Nếu cậu đã về rồi thì nên quên chuyện cũ đi," Tư Tuân lạnh lùng nói, "Bất kể là ai."
Nguyễn Thu càng lúng ta lúng túng: "Nhưng..."
Tư Tuân sắp mất hết kiên nhẫn, y đưa tay phải chống trán, nhắm mắt lại không muốn nghe, ý bảo Đường Khiêm mang Nguyễn Thu ra ngoài.
Đường Khiêm thấp giọng nói: "Cậu chủ nhỏ, con hãy đi theo ông."
Nguyễn Thu nhìn vẻ mặt lạnh nhạt không cho phép thương lượng của Tư Tuân, khẽ mím môi, lặng lẽ xoay người rời đi với Đường Khiêm.
Trên đường đi, Đường Khiêm chủ động trò chuyện với Nguyễn Thu.
Ông tự giới thiệu trước, cũng dò hỏi luôn tên của Nguyễn Thu.
"Nguyễn Thu? Tên khá hay," Đường Khiêm hỏi: "Là ai đặt cho con?"
Nguyễn Thu im lặng một lát: "Con...!Con tự đặt ạ."
Vừa dứt lời, Đường Khiêm nhìn cậu với ánh mắt thương tiếc và đau lòng.
Ông thở dài: "Đừng sợ, nếu ngài ấy đã đưa con về thì sau này sẽ không để con chịu khổ nữa."
Đường Khiêm thoạt trông dễ gần ân cần hơn Tư Tuân, khi nói cũng hết sức nhẹ nhàng, Nguyễn Thu nhanh chóng thân thiết với ông hơn.
Cậu đi theo Đường Khiêm đến một căn phòng trong khu vực trú tạm của tinh hạm, lối đi ở đây được thắp sáng bằng hai hàng đèn sàn, khắp nơi đều có hoa cỏ được chăm sóc cẩn thận.