Chương 2

Ban đêm gió càng lúc càng lớn, Tề Lễ dẫn theo thuộc hạ trở về chỗ ở, vẻ mặt vẫn còn chưa hết hoảng sợ.

Thuộc hạ chưa từng thấy qua bộ dạng này của hắn ta, không nhịn được hỏi: "Chuyện gì xảy ra vậy? Những người kia không phải đi rồi sao?"

Trên đường trở về, cậu ta đã nghe Tề Lễ nói, ngày mai phi thuyền của những người kia sẽ rời đi trước cơn bão thiên thạch, sau khi rời đi rất có thể sẽ không bao giờ quay lại nữa.

Tề Lễ đóng chặt hai cánh cửa kéo và khóa chúng lại từ bên trong.

Hắn ta hạ giọng nói: "Tôi nhìn thấy Tập Uyên."

Hắn ta biết những người đó là Tinh Tặc, đến từ tổ chức khiến người ta đáng sợ nhất, vì vậy hắn ta luôn dè dặt hết mức khi giao dịch với họ.

Nhưng hắn ta nghĩ bọn họ tới hành tinh rác rưởi, trong khu ổ chuột này, cũng không mang theo nhiều người, có lẽ cũng không phải nhiệm vụ gì quan trọng.

Tuy nhiên, Tập Uyên cũng đã đến.

Thuộc hạ tuổi còn rất trẻ, chưa từng thấy qua chuyện đời, nhưng lại mơ hồ nghe nói qua cái tên này.

Cậu ta âm thầm kinh hãi, nhìn thấy vẻ mặt của Tề Lễ, cậu ta cũng không dám hỏi thêm nữa, cúi đầu đi dọn dẹp nhà cửa.

Cho dù thông tin liên lạc của Loren Mercury bị chặn như thế nào, một số thông tin ở bên ngoài ít nhiều cũng được nghe thấy.

Trong số đó có người trẻ tuổi nhất, có thiên phú về tinh thần lực cao nhất và là kẻ đáng sợ nhất trong tổ chức Tinh Tặc.

Theo lời đồn đại, Tập Uyên là người máu lạnh, tàn nhẫn, gϊếŧ người không ghê tay, đặc biệt là mấy năm trước anh mắc phải một căn bệnh khó chữa khỏi được, khi mắc bệnh rất dễ mất kiểm soát và trở nên vui giận bất thường hơn, ngay cả những người trong tổ chức cũng rất kiêng dè anh.

Ngoài ra, thủ lĩnh của Tinh Tặc đã lớn tuổi, và gần như chắc chắn rằng Tập Uyên sẽ là thủ lĩnh tiếp theo, chuyện này như ván đã đóng thuyền.

Khi Tề Lễ nhìn thấy hành động sử dụng ống tiêm của người đàn ông trong lều và kết hợp với các đặc điểm khác, hắn ta mới phản ứng lại được.

Chất lỏng trong ống tiêm rất có thể là chất ức chế, giúp Tập Uyên ổn định cảm xúc khi anh dễ mất kiểm soát.

Nếu như biết anh là Tập Uyên, Tề Lễ tuyệt đối sẽ không nói muốn tìm người hầu hạ anh, Tập Uyên chưa bao giờ thích những thứ này, may mắn hôm nay có lẽ tâm tình anh không tệ, không thèm so đo.

Tề Lễ thở ra một hơi dài sau khi sống sót qua tai nạn, cởϊ áσ khoác ngoài treo sau cửa, phát hiện cổ áo ở sau gáy đã ướt sũng.



Một đên yên ổn không có chuyện gì, ngày hôm sau Tề Lễ thức dậy từ sáng sớm, định đi hỏi những người đó trước khi rời đi thì có mệnh lệnh gì không.

Hắn ta đi được nửa đường thì bị một tên tinh tặc chặn lại, nói bọn họ không cần đám người Tề Lễ hỗ trợ, đồng thời đưa cho hắn ta một túi tiền, ra hiệu không nên đến làm phiền.

Ở đằng xa, một con tàu vũ trụ nhỏ nằm trên một vùng đất hoang bằng phẳng.

Tề Lễ từ xa nhìn thoáng qua, lặng lẽ áng chừng sức nặng của túi tiền, cười cười rời đi.

Trong buồng lái của phi thuyền, Tập Uyên liếc nhìn chung quanh: "Những người khác đâu?"

Sắp xuất phát, phi thuyền chỉ có hai ba người, còn lại đều không thấy đâu, rất không thích hợp.

Đứng trước mặt Tập Uyên là một trợ thủ tên là Hồ Nhất Vi.

Anh ta tỉnh bơ lùi lại phía sau, hai tay đặt sau lưng nhấn nút ở cạnh cửa, nói: "Bọn họ... có thể là không quay lại nữa."

Cái nút kích hoạt hệ thống phòng thủ của phi thuyền, hai bên cửa hông đóng lại với một tiếng "rầm".

Trong một gian phòng khác cách đó không xa, mấy thi thể lặng lẽ nằm trên mặt đất, máu nóng chậm rãi chảy xuống.

Mùi máu tươi chảy ra phảng phất trong không khí, Tập Uyên không nhúc nhích, ánh mắt càng ngày càng lạnh hơn.

Anh giơ tay muốn chạm vào cảm biến tinh thần lực trước buồng lái, nhưng đột nhiên khẽ nhíu mày.

Nhân cơ hội này, Hồ Nhất Vi và hai người khác nhanh chóng trốn ra bên ngoài buồng lái, cũng đóng cửa sập lại.

"Bập—"

Vài làn khói đỏ rực từ ống thông gió phun ra, chỉ vài giây sau liền tản ra.

Vẻ mặt Hồ Nhất Vi có vẻ rất phấn khích, nhìn Tập Uyên bên trong khoang phi thuyền.

"Cảm nhận được chưa? Tinh thần lực của anh không sử dụng được, " Anh ta nói: "Ngày hôm qua tôi có cho thêm một số thành phần vào chất ức chế."

Vì không bị người chú ý, tỉ lệ chất ức chế rất nhỏ, nhưng chỉ cần có thể làm cho Tập Uyên thả lỏng trong chốc lát là được.

Làn khói vừa rồi cũng có tác dụng tương tự, đồng thời có thể gây tê liệt cơ bắp, khiến người ta mất khả năng vận động trong thời gian ngắn.

Qua ô cửa kính ở giữa cửa khoang thuyền, bóng người trong làn khói cuối cùng dường như không thể chống đỡ được nữa, từ từ ngã xuống.

Hồ Nhất Vi vẫn không yên tâm, lại tiếp tục đợi một lúc để xác định rằng không có ai trong buồng lái cử động nữa.

Khói gần như tan hết, anh ta mở buồng lái và thận trọng bước vào.

Hai thuộc hạ phía sau lấy ra hai cuộn dây thừng kim loại, trói hai tay của Tập Uyên đang bị trúng độc lại.

Thấy kế hoạch thật sự thành công rồi, hưng phấn trong mắt Hồ Nhất Vi không hề giảm bớt: "Nhị chỉ huy cái chó má gì chứ, còn không phải chết trong tay tôi sao"

Tuy nói như vậy, nhưng bọn họ cũng không biết đã đợi bao lâu mới tìm được cơ hội tốt như này.

Ai ngờ ba tháng bọn họ cũng không tìm được một nguồn năng lượng ẩn nấp đó, thước ức chế của Tập uyên đã dùng hết, cần chế tạo một cái mới.

Mọi thứ từ đầu độc đến việc loại bỏ những kẻ ngáng đường đều diễn ra suôn sẻ.

Hồ Nhất Vi bật thiết bị liên lạc trên cổ tay, vừa gửi tin vừa nói với giọng điệu có vể tiếc hận: “Tôi cũng không muốn gϊếŧ anh, nhưng ai bảo anh huênh hoang nổi trội như vậy, thủ lĩnh tương lai.”

Với tư cách là một trợ thủ, anh ta đã ở bên người lãnh đạo hiện tại trong một thời gian dài, và mệnh lệnh ám sát Tập Uyên đương nhiên là do người thủ lĩnh đưa ra.

Tập Uyên lớn lên quá nhanh, và tin đồn về thủ lĩnh tương lai không biết từ đâu lan ra.

Đương kim thủ lĩnh khi về già khó tránh khỏi đa nghi, đã sớm sợ hãi Tập Uyên, càng lo lắng Tập Uyên một ngày nào đó mất hứng, gϊếŧ ông ta rồi thuận lý thành chương lên chức.

"Sau khi tôi trở về, tôi sẽ nói cho bọn họ biết, trên đường trở về anh đột nhiên mất khống chế, gϊếŧ mấy người, thiếu chút nữa khiến phi thuyền rơi xuống tan nát."

Hồ Nhất Vi tắt máy liên lạc, yêu cầu thuộc hạ chặt đứt một ngón tay của Tập Uyên, mang về giao nộp, sau đó mới gϊếŧ anh và ném xác vào vũ trụ.

Thuộc hạ cầm dao tiến đến, lúc này phi thuyền cũng bắt đầu xuất phát.

Hồ Nhất Vi nhập tọa độ của điểm đến để bật chế độ lái tự động của phi thuyền.

Biến cố xảy ra trong nháy mắt, Tập Uyên người mới một giây trước còn đang lặng lẽ cúi đầu xuống, đã thoát ra khỏi sợi dây kim loại vào một thời điểm nào không hay.

"Anh……"

Giọng nói đầy sợ hãi đột ngột dừng lại, cơ thể của hai thuộc hạ im lìm ngã xuống.

Hồ Nhất Vi vô cùng sợ hãi, quay đầu lại và lấy súng ion nhanh nhất có thể, bắn về phía Tập Uyên.

Tập Uyên lắc người tránh né, độc tố trước đó dường như không ảnh hưởng đến anh chút nào, khi súng ion bị đình trệ, chớp mắt anh đã đến Hồ trước mặt Nhất Vi.

Một bên má của anh có vết máu của hai thuộc hạ đó, mũi dao trên tay anh đang nhỏ máu.

Các chất độc trong cơ thể anh bị cưỡng ép áp chế lại, các đường gân trên vùng da lộ ra ở một bên cổ và mu bàn tay của anh nổi lên, khiến anh trông rất hung dữ và khủng bố.

Ánh mắt Tập Uyên vẫn lạnh lùng như cũ, giống như là đang nhìn người chết: "Cậu nói quá nhiều."

Phi thuyền đang di chuyển, dần dần rời khỏi áp suất ngoài cùng của Loren Mercury, buồng lái khẽ rung chuyển.

Tập Uyên vẫn không thể sử dụng sức mạnh tinh thần của mình, cổ của Hồ Nhất Vi bị siết chặt và anh ta không thể hít thở bình thường, họng súng ion cũng đang dịch chuyển từng chút một.

Anh ta chống cự lần cuối, cố gắng chĩa súng vào bụng Tập Uyên.

"Anh không thể gϊếŧ tôi, " Hồ Nhất Vi nói khó khăn, "Năng lượng của phi thuyền trói buộc với tôi. . . "

Với tình hình hiện tại của Tập Uyên, cho dù gϊếŧ chết anh ta, anh cũng không thể tiếp tục điều khiển phi thuyền, và họ sẽ cùng nhau rơi xuống tan tác.

Tập Uyên ngoảnh mặt làm ngơ, buông tay trái nắm chặt súng ion ra, bẻ gãy cần trên bàn điều khiển, đâm mũi gãy vào tim Hồ Nhất Vi.

Nỗi sợ hãi trong mắt Hồ Nhất Vi lan rộng: "Anh... điên rồi..."

Vào giây phút cuối cùng, anh ta bóp khẩu súng ion.

"Ầm--"



Nguyễn Thu đang trong giấc ngủ đột nhiên tỉnh lại, cậu sửng sốt nhìn chằm chằm vào bức tường đá trên đỉnh đầu mình một lúc, sau đó trở mình ngồi dậy.

Cậu không có phát ra tiếng động quá lớn, đèn cảm ứng cũng không có mở, tầm mắt trong phòng đá vẫn mơ hồ như cũ.

Bên ngoài truyền đến một số âm thanh, nghe như tiếng vụn đá rơi xuống đất, phát ra âm thanh lúc lớn lúc nhỏ nặng nề.

Chắc là mưa thiên thạch, đài phát thanh nói đêm nay bão thiên thạch sẽ đến, hình như còn sớm hơn một chút.

Nguyễn Thu ngáp một cái, lại nằm xuống nhưng ngủ không được.

Cậu dứt khoát thức dậy và bật đài lên, dựa vào chiếc bàn nhỏ lắng nghe giọng nữ máy móc ngắt quãng.

Hoa quả ngày hôm qua mang về vẫn còn, Nguyễn Thu ăn một quả, kiên nhẫn đợi đến khi động tĩnh bên ngoài biến mất, mới chuẩn bị ra ngoài đi một chuyến.

Đến giờ cậu vẫn chưa tìm thấy thức ăn có thể dự trữ lâu dài, vì vậy cậu phải tiếp tục ra ngoài ngay cả khi có mưa thiên thạch rơi xuống.

Trước khi khởi hành, Nguyễn Thu gấp một mảnh quần áo thành một quả bóng và đội nó lên đầu như một chiếc mũ, miễn cưỡng cũng có thể sử dụng được.

Cậu cầm lấy hộp sắt đựng đồ, uống một ngụm nước, đẩy của phòng đá đi ra ngoài.

Sau một trận mưa thiên thạch, gió và cát rõ ràng không quá mạnh, không khí dường như trong lành hơn rất nhiều.

Nguyễn Thu bước ra khỏi đống đổ nát gần đó và dọc theo con đường đánh dấu ký hiệu như thường lệ.

Cậu đang định đi về phía nam, lúc quay người chợt thoáng thấy phía xa có một làn khói xám đang chậm rãi bay lên phía trên.

Nguyễn Thu đỡ vành mũ rộng ngẩng đầu lên, xác nhận mình không nhìn lầm, hai mắt lập tức sáng lên.

Có khói, có nghĩa là ở đây ngoài cậu ra còn có người khácsao? Mặc dù không biết khói này là do đâu đưa tới.

Cậu bước lên chỗ cao hơn để nhìn xung quanh, định đi xem tình hình một chút nên đi về hướng có khói.

Nguyễn Thu nghe thấy tiếng bước chân yếu ớt quanh bức tường đá gần đó đã bị mưa thiên thạch đánh sập.

Cậu theo bản năng dừng lại, thăm dò hỏi: "Có ai không?"

Tiếng trong đống phế tích đó lặng im, chỉ có tiếng gió thổi và âm thanh hơi thở của cậu.

Nguyễn Thu cho rằng mình nghe lầm, tiếp tục đi về phía trước, đột nhiên đυ.ng phải một bóng đen ở góc phế tích.

Đó là một người đàn ông trẻ tuổi, cao lớn, đang chống một tay trên bức tường đá, và anh cũng đang nhìn Nguyễn Thu.

Quần áo dường như ướt sũng, hai tay nhuốm đầy máu, không biết chỗ nào bị thương, máu chảy dọc theo hai tay đang buông thõng bên hông.

Nhìn thấy một màn này, hô hấp Nguyễn Thu đều ngưng lại, thân thể phản ứng so với đại não còn nhanh hơn, quay đầu bỏ chạy.

Dù muốn tìm một người khác nữa trừ bản thân mình ra, nhưng sự cảnh giác của cậu vẫn không hề suy giảm khi một mình đến nơi xa lạ này.

Vết thương và máu đại diện cho những mối nguy hiểm chưa biết tên.

Nguyễn Thu mới chạy được vài bước thì nghe thấy một tiếng "ầm".

Cậu nấp sau một bức tường đá cao hơn, thay vì chạy trốn, lại lặng lẽ nhìn về hướng vừa rồi.

Không có động tĩnh gì, và không có ai đuổi theo cậu.

Sau khi chờ đợi tại chỗ một lúc, Nguyễn Thu lấy hết can đảm và quyết định quay lại chỗ cũ xem xét.

Cậu từng bước một đi tới, chậm rãi thận trọng tới gần, liền thấy người đàn ông xa lạ vừa rồi thật sự ngã xuống dưới tường đá, sống chết không rõ, xung quanh tường cùng mặt đất đều là vết máu.

Là ngất xỉu? hay là……

Nguyễn Thu phải nằm viện quanh năm, nhưng cậu vẫn còn hơi sợ hãi sau khi nhìn thấy một số cảnh máu me.

Nhưng đây là người đầu tiên cậu gặp sau ba tháng, và cậu có thể tìm thấy thông tin hữu ích từ anh.

Nguyễn Thu từ từ đến gần người đàn ông trên mặt đất và ngồi xổm xuống.

Cậu thận trọng đưa tay ra, thử thăm dò hơi thở của người đàn ông.

Đầu ngón tay còn chưa tới gần, người đàn ông đột nhiên mở mắt ra, nắm lấy cổ tay Nguyễn Thu, lật người đem cậu đè ở trên tường.

Mũ của Nguyễn Thu rơi ra, các đường nét trên khuôn mặt của cậu lộ ra ngoài ánh sáng, cậu co người lại cúi đầu xuống.

Tình trạng của Tập Uyên rất tệ, độc tố không chỉ áp chế tinh thần lực của anh, mà còn khiến ý thức của anh có chút hoảng hốt, cộng với việc anh đang bị thương nặng.

Tuy nhiên, anh mới sử dụng chất ức chế vào ngày hôm qua, sự tỉnh táo của anh đang trên bờ vực mất kiểm soát, anh tạm thời có thể miễn cưỡng duy trì trong thời gian này.

Anh dùng bàn tay nhuốm máu bóp chặt hai bên quai hàm của Nguyễn Thu, buộc cậu phải nhìn lên.

Thiếu niên trước mặt mặc một bộ quần áo dệt cũ kỹ, quần áo không vừa người, ống tay áo dài ra rất nhiều, ước chừng mười bảy mười tám tuổi, làn da tái nhợt, thân hình gầy gò.

Hơn nữa, có một khuôn mặt tươi đẹp khiến người ta kinh ngạc.

Đồng tử của Tập Uyên hơi co lại, ánh mắt gần như dán chặt vào khuôn mặt của Nguyễn Thu, hơi thở của anh trở nên trầm trọng hơn bởi vết thương ở bụng.

Thanh âm của anh khàn khàn trầm thấp: "Cậu là ai?"

Anh không có động tác tiếp theo, cũng không buông tay.

Khuỷu tay của Nguyễn Thu đập vào tường đá, đau đến suýt nữa thì phát khóc, hai mắt nhanh chóng ngập nước, cả kinh hoảng sợ nói: "...Anh lại là ai?"

Cậu vùng vẫy một cách tuyệt vọng, đầu gối cậu không biết quyẹt vào đâu, thấy ướt nhẹp.

Tập Uyên cau mày rên một tiếng, buông cánh tay đang giam giữ Nguyễn Thu ra.

Nguyễn Thu ngay lập tức đứng dậy, chạy đi mà không quay đầu lại.

Cậu một đường chạy ngược trở về, mãi đến gần cửa bí mật mới dừng lại, hoảng sợ thất thố nhìn chung quanh.

Nguyễn Thu lúc này mới phát hiện quần áo của mình dính rất nhiều máu, trên mặt cũng bê bết máu, đầu gối ướt đẫm một mảng lớn.

Cậu cẩn thận nghĩ lại, chính là lúc đó cậu vô tình đυ.ng phải vết thương của người đàn ông xa lạ kia.

Nguyễn Thu hít sâu vài hơi, nhìn xung quanh, sau đó mở ra cánh cửa bí mật để vào căn phòng đá.

Sau khi Nguyễn Thu rời đi, Tập Uyên không thể kìm nén nổi nữa, anh ngất xỉu trên mặt đất.

Mặt dưới của bộ quần áo bên người anh lay động, một hộp máy y tế to bằng lòng bàn tay lộ ra.

Nó nhìn xung quanh, sau đó nhanh chóng kiểm tra thân thể của Tập Uyên, cánh tay máy mỏng manh của nó xé quần áo trên bụng của Tập Uyên để xác nhận vết thương.

Hộp cơ giới nhìn cũ kỹ và nhỏ, không đựng được nhiều đồ nhưng bên trong có các đồ dùng y tế cơ bản.

Nó thanh lý sạch sẽ dấu vết súng ion lưu lại, sau đó dùng kim cùng chỉ khâu lại vết thương, bôi một tầng thuốc mỏng, toàn bộ quá trình cũng không vượt quá mười phút.

Làm xong tất cả những chuyện này, Tập Uyên vẫn còn hôn mê, hộp cơ giới cất dụng cụ đi, rồi lại chui vào trong túi ngủ đông tiếp.

Ở phòng đá bên này, Nguyễn Thu vừa thay bộ quần áo dính máu, ném vào thùng nước để ngâm, rửa sạch vết máu trên mặt, sau đó mới nhớ tới mũ của mình đã rơi ở chỗ nào.

Khuỷu tay đập vào tường đau âm ỉ, khi cậu xắn tay áo lên thì trên làn da tái nhợt của cậu có một vết bầm tím.

Nhưng cậu đã quen rồi, bên ngoài khắp nơi đều là phế tích, đυ.ng phải va chạm là khó tránh khỏi, hơn nữa thể chất của cậu quá yếu.

Nguyễn Thu bỏ tay áo xuống, cậu xoa nhẹ khuỷu tay.

Vừa rồi cậu rất hốt hoảng, nhưng bây giờ cậu lại rối như tơ vò.

Đồ ăn hôm nay còn chưa tìm được, cậu hẳn nên gan lớn hơn một chút, dù sao cậu cũng đã chết một lần, cũng không có gì đáng sợ, hơn nữa người kia còn bị thương.

Vì vậy, Nguyễn Thu đã mở ra cánh cửa bí mật và quay lại lần thứ hai.

Lần này cậu đã chuẩn bị đầy đủ, tìm một hòn đá nhọn để tự vệ, cố ý đi vòng qua một hướng khác.

Khi cậu tìm đến chỗ đó, cậu thấy Tập Uyên vẫn đang bất tỉnh trên mặt đất.

Nguyễn Thu cố gắng đập miếng đá nhỏ vào với nhau để tạo ra âm thanh, nhưng người trên mặt đất không phản ứng.

Cậu mạnh dạn tới gần, không dám lại đưa tay ra, từ xa cẩn thận quan sát, thấy l*иg ngực Tập Uyên phập phồng thở gấp, vì vậy mới khó hiểu thả lỏng một chút, nhặt chiếc mũ trên mặt đất lên.

Chẳng lẽ người này sau khi bị cậu đυ.ng mới hôn mê?

Nguyễn Thu có tâm trạng phức tạp, cẩn thận quan sát Tập Uyên.

Người này dung mạo ưa nhìn, ước chừng hai lăm, hai sáu tuổi, quần áo trên người kiểu dáng đơn giản nhưng chất liệu rất tốt, khác hẳn với bộ đồ mà Nguyễn Thu đang mặc.

Có một miếng băng y tế mỏng quanh cổ anh, không biết có phải bị thương hay không, cổ tay trái của anh có đeo một cái giống như đồng hồ

Nguyễn Thu lấy can đảm đưa tay chọc vào "đồng hồ", nhưng không có phản ứng gì.

Cậu cũng chú ý tới, quẩn áo ở bụng bên trái của Tập Uyên bị phá hỏng, bên trong mơ hồ có thể nhìn thấy một đống vết thương.

Sợi chỉ mà hộp cơ giới dùng để khâu vết thương rất mảnh, Nguyễn Thu không nhìn thấy, nhưng máu dường như đã ngừng chảy.

Có lẽ người đàn ông không bị thương nặng lắm, chẳng qua nhìn có chút dọa người?

Nhưng mà... Nguyễn Thu ngẩng đầu nhìn bầu trời đen kịt.

Mưa thiên thạch bất cứ lúc nào cũng sẽ xuất hiện lại, Tập Uyên tiếp tục nằm ở chỗ này, không có gì đảm bảo anh sẽ không bị đập chết, hơn nữa nơi này ánh sáng rất độc, có thể gây ra các bệnh ngoài da.

Năng lực của cậu có hạn, nơi này vật tư cũng có hạn, không thể giúp trị liệu vết thương.

Nhưng trước tình hình như vậy, không thể hoàn toàn khoanh tay đứng nhìn.

Nguyễn Thu đội mũ, xắn ống tay áo lên một chút, đi đến bên cạnh Tập Uyên, dùng sức đỡ anh dậy.

Sức người có hạn, chỉ có thể từng chút một kéo cánh tay của Tập Uyên từ phía sau, dời đến đống đổ nát của một bức tường đá có thể che chở ở gần đó.

Hành động đơn giản này làm Nguyễn Thu hao hết sức lực, cậu dựa vào đống phế tích nghỉ ngơi một hồi, chỉnh lại mũ, rời đi đến nơi khác tìm kiếm thức ăn.

Cậu vốn định đi về hướng có khói nhìn một chút, nhưng lại cảm thấy xa quá, phải nhanh chóng đi tìm cái gì ăn đã, nên đành thôi vậy.

Khi Nguyễn Thu trở lại, Tập Uyên vẫn nằm im lặng dưới đống đổ nát, không có dấu hiệu di chuyển.

Nguyễn Thu suy nghĩ một lúc, tìm thấy một hòn đá hình cái bát, cậu quay trở lại căn phòng đá đổ đầy nước sạch vào, lại thêm hai loại trái cây, đặt nó bên cạnh Tập Uyên.

Cậu đứng dậy, trong lòng thầm nghĩ, chúc anh khỏe mạnh may mắn.

Sau đó, Nguyễn Thu trở lại căn phòng đá và đóng cánh cửa bí mật lại.



Ngày thứ hai, cơn mưa thiên thạch rơi xuống cả buổi sáng.

Ngày hôm qua Nguyễn Thu đã tìm được rất nhiều trái cây, cậu có thể kéo dài đến ngày mai mới phải ra ngoài.

Cậu nằm trên giường trằn trọc trở mình, nghĩ đến Tập Uyên mình nhìn thấy vào ngày hôm qua.

Cậu so với ngày hôm qua bình tĩnh hơn rất nhiều, cậu đã tưởng tượng ra rất nhiều tình huống, lo lắng Tập Uyên là người xấu, lo lắng anh không phải người xấu nhưng lại sắp chết.

Cuối cùng, Nguyễn Thu ngồi dậy mặc áo khoác vào, nghe tiếng mưa thiên thạch ở bên ngoài dần dần lắng xuống, cậu mở cánh cửa bí mật, bước ra khỏi căn phòng đá.

Cậu vẫn mang đá để tự vệ, đi đến nơi ngày hôm qua.

Dưới đống đổ nát trống trơn, ngoại trừ một số vết máu đã khô từ lâu, chiếc bát đá vốn chứa nước đã trống rỗng, trái cây cũng không còn.

Ơ?

Nguyễn Thu nhìn xung quanh, cố gắng tìm tung tích của Tập Uyên.

Cùng lúc đó, phía sau đột nhiên vang lên tiếng bước chân, Nguyễn Thu quay đầu lại, chính là người đàn ông xa lạ hôm qua.

Quần áo dính đầy máu của anh đã khô, vết máu trên người hiển nhiên đã được rửa sạch, vẻ mặt trầm mặc lãnh đạm, nếu không phải vải vóc có chút lấm tấm bụi bặm, thậm chí không nhìn ra anh bị thương.

Nguyễn Thu phản ứng cực nhanh, nhanh chóng lui về phía sau bức tường đá bên cạnh, chỉ lộ ra một nửa thân thể nhỏ nhắn, vẻ mặt cảnh giác.

Tập Uyên đứng tại chỗ, cũng quan sát Nguyễn Thu.

Nguyễn Thu còn đội một chiếc mũ rộng vành tự làm, che gần hết khuôn mặt thanh tú xinh đẹp, trên gò má có vài sợi tóc bạch kim.

Cậu viết đầy vẻ phòng bị lên mặt, giống như một con thú nhỏ đang sợ hãi nhưng lại không nhịn được tò mò.

Tập Uyên không nói lời nào, Nguyễn Thu bắt gặp ánh mắt thâm thúy của anh, siết chặt hòn đá trong tay để tự vệ.

Trực giác của cậu cảm thấy đối phương hình như không có ác ý gì, nhưng chỉ nhìn thôi cũng khiến cậu vô cớ cảm thấy hốt hoảng và khẩn trương.

Người đó cũng không sợ bị cháy nắng, cứ thế phơi mình dưới ánh sáng.

Một lúc sau, Nguyễn Thu do dự, thử chào hỏi đối phương, nhỏ giọng nói: "... Chào anh?"