"Tôi không quan tâm trước đây con người tôn thờ cái gì, cũng không muốn bận tâm bây giờ họ cần sự an ủi tâm hồn gì. Những thứ này đối với tôi hiện tại đều không quan trọng." Long Trì mặt lạnh lùng, kéo đĩa tôm hùm cay về phía mình, học theo cách Đổng Hân nhanh tay bóc vỏ, những ngón tay linh hoạt bóc tôm rất nhanh, bỏ hết vào đĩa trước mặt Đổng Hân, bóc tôm cũng như một trận chiến, nhanh và mạnh mẽ.
Đổng Hân nhìn đĩa tôm trước mặt nhanh chóng chất đầy, hơi sững sờ, một Yêu Hoàng, bóc tôm cho cậu, mặt mũi cậu cũng đủ lớn rồi. Cậu vô thức hỏi: "Vậy bây giờ anh quan tâm cái gì? Truyền thừa của yêu tộc?"
Long Trì bình tĩnh nhìn cậu, nhẹ nhàng nói: "Đúng vậy, vì thế tôi phải tìm cách cải thiện cơ thể của em, cùng em sớm sinh một đàn rồng con."
Lý lẽ của Yêu Hoàng đại nhân rất logic, vừa bóc tôm cho Đổng Hân vừa nói: "Vì vậy, cơ thể của tôi chỉ thuộc về em, người khác không được xem!"
Đổng Hân: "..."
Đổng Hân bị lý do này làm cho kinh ngạc đến mức không nuốt nổi con tôm trong miệng, chỉ cảm thấy lý do này! Thật sự! Không ai có thể sánh bằng!
Lý do này tuyệt đối là! Không ai có thể sánh bằng!
Lại muốn diệt rồng rồi, phải làm sao đây!
---
Sau khoảng lặng, hai người không nói gì nữa, Đổng lão bản với tinh thần của một dũng sĩ diệt rồng mạnh mẽ ăn nửa đĩa tôm, biến sự tức giận thành khẩu vị!
Có người bóc vỏ, ăn nhanh hơn hẳn, lại còn có thể vừa ăn vừa chơi điện thoại! Thật tuyệt vời!
Vì đối phương siêng năng như vậy, Đổng lão bản tạm thời tha thứ cho ý tưởng sinh rồng con của anh, người cổ đại, đầu óc không giống người bình thường, cần thời gian để thích ứng, phải kính lão yêu trẻ, cho anh ta thời gian.
Đúng, kính lão yêu trẻ!
Lúc này, Long Trì cầm tôm hùm nhỏ, cảm thán: "Sinh vật thấp kém, số phận là bị ăn, quy luật vạn vật, kẻ mạnh làm vua."
Đổng Hân cười, không ngẩng đầu trêu: "Anh nghĩ tôm hùm nhỏ có thể thành tinh sao?"
Long Trì lật thêm một đĩa, tự mình ăn một con, cay đến nhăn mặt, ghét bỏ nói: "Không, chúng không thể thành tinh."
Đổng Hân ngạc nhiên ngẩng đầu, "Tại sao? Không đủ thông minh?"
Nhìn kỹ, tôm hùm nhỏ đúng là không có nhiều não.
Long Trì nhìn đĩa tôm, nghiêm túc nói: "Vì con người ăn quá nhiều."
Đổng Hân im lặng một lúc, rồi đột nhiên đứng dậy, cầm đĩa tôm đi, giận dỗi liếc Long Trì một cái, bưng đĩa đi: "Hừ!"
Chưa từng thấy yêu tinh nào không biết nói chuyện như vậy! Còn nói vòng vo ám chỉ cậu ăn nhiều!
Nếu không phải anh bóc nhiều như vậy! Tôi có ăn nhiều không?
Đổng lão bản tức giận đem hết tôm còn lại cho các tiểu yêu qua đường ăn hết, không để lại con nào cho con rồng kia! Nhìn đám tiểu yêu ăn vui vẻ, Đổng lão bản xắn tay áo, lấy một cái giỏ, nhét hết đám tiểu yêu vào, mang ra sau vườn, tránh ảnh hưởng đến việc kinh doanh sau này.
Long Trì nhìn Đổng Hân, không hiểu mình sai ở đâu, đang ăn ngon lành, tự dưng lại dỗi, đây là cái gọi là: Người đang yêu, chỉ số thông minh bằng không?
Đây là tính cách trẻ con điển hình!
Sao mà dễ thương vậy?
Đổng Hân không muốn nói chuyện với Long Trì nữa, đi chuẩn bị công việc buổi tối. Long Trì ngồi một bên nhìn, cũng không có ý định rời đi, không làm gì, chỉ nhìn Đổng Hân, có thể nhìn mười năm tám năm không cần đổi chỗ.
Long Trì ở đây, cả tiệm như được bao phủ bởi "Thánh quang", loại uy áp này con người không nhận ra, nhưng những sinh vật phi nhân loại lại cực kỳ nhạy cảm, không dám bén mảng đến. Đổng Hân không chịu nổi nữa, định đuổi Long Trì lên lầu ngủ thì anh tự đứng dậy, nhẹ nhàng nói: "Tôi ra ngoài làm chút việc."
Đột nhiên nhớ ra, anh đến đây lâu như vậy, vẫn chưa tặng Đổng Hân món quà nào.
Đổng Hân lập tức bật cảnh báo: "Lại ra ngoài?"
Lần trước anh nói ra ngoài làm việc, trở về đã biến thành người khác, Đổng Hân không yên tâm để Long Trì ra ngoài một mình, lo lắng hỏi: "Anh sẽ không lại biến thành người khác khi quay về chứ?"
Long Trì mặt lạnh lùng, nói: "Không!"
Đổng Hân lúc này mới tạm yên tâm, nghiêm túc nói: "Thực ra tôi rất thích bản thể của anh, siêu đẹp! Nếu anh không nhịn được muốn biến hình, xin biến thành bản thể, đừng thay đổi khuôn mặt."
Ít nhất bản thể vẫn giữ nguyên tính cách, không nhìn cậu bằng ánh mắt của kẻ phụ bạc, không buồn bã nói "Ta đẹp trai hơn hắn!"
Long Trì ngạc nhiên nhướng mày, thấy bất ngờ trước lời bày tỏ nóng bỏng của Đổng Hân, khen một yêu tinh là đẹp, đúng là lời bày tỏ trắng trợn. Vừa nãy còn giận dỗi, giờ lại bày tỏ, con người hiện đại… thật không thẳng thắn!
Long Trì nhìn vào đôi mắt trong suốt của Đổng Hân, ánh mắt đầy mong đợi, bất đắc dĩ gật đầu, cảm thấy mình nên làm gì đó. Bạn đời nhỏ không nhận được hồi đáp có thể sẽ buồn.
Đổng Hân lấy từ ngăn kéo ra 200 tệ, định đưa hết, nhưng giữa chừng lại bỏ lại một nửa, chỉ đưa cho Long Trì 100 tệ. Đàn ông không thể nuông chiều, cho nhiều tiền quá, quen tiêu xài thoải mái, sau này sẽ phung phí, Đổng lão bản nghĩ thói quen này tuyệt đối không thể có!
"Anh muốn ra ngoài ngắm chợ đêm cũng được, nhớ lấy đồ người ta phải trả tiền. Bây giờ giao dịch của con người cần tiền mặt, tất nhiên cũng có thể thanh toán trực tuyến, những điều này anh chắc có nhớ. Dạo lâu chút cũng không sao, chờ tôi đóng cửa rồi về." Đổng lão bản không kìm được sự khó chịu trong lòng, cảm thấy cưới phải cô vợ ngốc này thật phiền phức.
Long Trì cầm lấy tờ tiền 100 tệ vẫn còn hơi ấm của Đổng Hân, như báu vật nhét vào túi áo, đây là món quà đầu tiên của Đổng Hân dành cho anh, phải trân trọng.
"Tôi cũng sẽ cố gắng kiếm nhiều tiền," Long Trì đột nhiên nghiêm túc, đảm bảo với Đổng Hân: "Mua thật nhiều vàng."
Đổng Hân: "...Mua vàng, để làm gì?"
Long Trì nghiêm túc nói: "Để trải ổ."
Đổng Hân giật giật khóe miệng, không còn lời nào để nói, rồng dùng vàng trải ổ đúng là không có gì sai.