Nếu không đoán sai, nguyên thân của Long Trì hẳn là một con rồng! Một con rồng thích những thứ đẹp đẽ và bảo vật giá trị, nhìn vào công đức chi lực và khí đế vương trong phòng, nhìn vào cái đuôi vàng kim nhỏ kia, Đổng Hân càng thêm khẳng định suy nghĩ của mình, càng chắc chắn về thân phận của Long Trì. Chỉ có một yêu quái hai nghìn năm trước tiêu diệt được ma tộc, bảo vệ nhân tộc và yêu tộc, mới có khí trường như thế này.
Từ nhỏ đến lớn, Đổng Hân chưa từng thấy rồng!
Mà đây không phải là rồng bình thường, là một con rồng có công đức, lấp lánh ánh vàng!
Aaa, muốn xem quá! Phải làm sao đây?
Đổng Hân đứng bên giường, cố gắng kìm nén, trong đầu hiện lên hai cái tiểu nhân đánh nhau loạn xạ. Đối với yêu tộc, nguyên thân là điều rất riêng tư, không phải thân thiết thì không ai được thấy. Nếu cậu nhìn thấy nguyên thân của Long Trì, chẳng phải giống như nhìn thấy Long Trì khỏa thân?
Bì Bì đang trong trạng thái sung sướиɠ tột độ, hai tay nâng khuôn mặt, điên cuồng hấp thụ linh khí tỏa ra từ Long Trì. Lúc này, cái vẻ tham lam kia chắc chắn là của một con tỳ hưu không có hậu môn, chỉ vào không ra!
Đổng Hân đặt Bì Bì xuống, nhìn vào cái đuôi nhỏ, cuối cùng không thể kiềm chế, đưa tay chạm nhẹ vào mép chăn.
Có thể không tính là khỏa thân, ngoài kia bao nhiêu yêu tinh nhỏ mỗi ngày đều chạy nhảy trước mặt cậu bằng nguyên thân, bạn yêu tinh của cậu cũng từng xuất hiện trước mặt cậu bằng nguyên thân, đặc biệt có một con hồ ly mười đuôi ngu ngốc từng khoe đuôi trước mặt cậu, khoe khoang mình có nhiều hơn cửu vĩ hồ một đuôi, tự nhận mình là hồ ly đẹp nhất thế giới, vậy nguyên thân cũng không quá nhạy cảm đâu nhỉ?
Nghĩ đến đây, Đổng Hân quyết định dứt khoát, kéo chăn lên.
Đổng Hân dùng sức kéo chăn phủ trên người Long Trì, khi nhìn thấy nguyên thân của Long Trì, Đổng Hân run lên, suýt nữa kích động đắp chăn lại!
Đẹp!
Quá đẹp!
Đầu giống lạc đà, sừng giống hươu, mắt giống thỏ, tai giống bò, cổ giống rắn, bụng giống tôm, vảy giống cá chép, móng vuốt giống diều hâu, bàn chân giống hổ, chính là biểu tượng của dân tộc Hoa Hạ, sau này được các triều đại phong làm biểu tượng của quyền lực và sự tôn nghiêm — Ngũ trảo kim long!
Để tránh gây náo động, Long Trì thu nhỏ bản thân lại, dù vậy cũng không thể che giấu được áp lực từ cơ thể mình. Bì Bì là thần thú nên vẫn có thể đứng trong phòng, còn A Mao đến xem náo nhiệt thì ngay lập tức quỳ gục xuống. Không chỉ A Mao, những yêu tinh đi ngang qua đã cảm nhận được khí tức này, lập tức quỳ xuống một cách sùng kính, một mảng lớn yêu tinh quỳ lạy như các tín đồ cuồng tín trước thần linh.
Ban đầu Đổng Hân có chút kích động khi bất ngờ nhìn thấy thần long trong truyền thuyết, nhưng cảnh tượng này khiến cậu hơi bối rối. Cậu vẫn chưa hiểu rõ thế giới của yêu tinh, tại sao chúng lại tôn kính Long Trì đến mức này? Theo bản năng sao?
Không thể phủ nhận, bản năng của yêu tinh thật đáng sợ!
Còn đáng sợ hơn cả giác quan thứ sáu của phụ nữ!
"Long Trì, tỉnh lại đi, Long Trì?" Đổng Hân nhận ra tình hình này không ổn, sợ rằng sẽ sớm gây chú ý của các cơ quan liên quan, cậu nhanh chóng gọi Long Trì dậy, tiếc là Long Trì dường như không ngủ bình thường, mà giống như đang ngủ đông, ngủ rất say.
Đổng Hân nhíu mày, vẫn là vấn đề của thần hồn.
May mắn là cậu không cảm thấy có điều gì bất thường, với khế ước này, nếu Long Trì gặp nguy hiểm, cậu sẽ cảm nhận được, có lẽ ngủ một giấc sẽ tỉnh lại? Đổng Hân ngồi bên giường, nhìn những vảy vàng lấp lánh của Long Trì, không kiềm chế được, dùng một ngón tay nhẹ nhàng chạm vào.
Cảm giác mịn màng, hơi lạnh, cực kỳ tinh tế, Đổng Hân hít một hơi sâu, nhìn vào Long Trì lúc này như đang mặc một bộ áo giáp vàng ròng!
Áo giáp vàng mềm mại thật đẹp!
Thấy Long Trì bị chạm mà không tỉnh, Đổng Hân mạnh dạn hơn, dùng hai tay nhẹ nhàng nắm lấy thân hình của Long Trì, cẩn thận xoa bóp, cảm giác rất tuyệt vời!
Dù làm vậy Long Trì vẫn không tỉnh lại, Đổng Hân càng thêm dũng cảm, nắm lấy đuôi của Long Trì, trong lòng có một ý nghĩ điên rồ không thể dập tắt: Rồng thật sự giống rắn, có hai cái *đinh đinh không?
*Là cái như các bạn nghĩ đó. Hí Hí
Bây giờ mà nhìn chắc cũng không tỉnh dậy đâu nhỉ!
Chậm rãi nhấc đuôi của Long Trì lên, Đổng Hân cười tươi, đây là lúc để chứng kiến kỳ tích!
Truyền thuyết nói rằng rồng có thân hình giống rắn, liệu có hai cái đinh đinh không?
Khi bí ẩn sắp được tiết lộ, Long Trì vốn đang chìm trong giấc ngủ đột nhiên mở mắt ra: (▼ヘ▼)
Đôi mắt vàng vô cảm lạnh lùng khóa chặt vào bàn tay nhỏ táo bạo của Đổng Hân!
Đổng Hân: “……”
Bàn tay Đổng Hân run lên, lập tức buông ra, nụ cười vô tội lập tức hiện trên gương mặt. Cậu nhìn quanh một vòng, cười mỉm đáp: “Anh tỏa ra khí chất bá đạo đến mức ảnh hưởng đến các yêu tinh xung quanh, nên tôi muốn thử xem có thể gọi anh dậy không.”
Lời nói rất tự tin, tâm lý Đổng Hân vững vàng, tuyệt đối không có cảm giác tội lỗi.
Long Trì thu lại toàn bộ khí tức lan tỏa ra ngoài, phát ra tín hiệu cho các yêu tinh xung quanh rời đi, chiếc đuôi vàng khẽ vung lên, móc vào tay Đổng Hân, khiến cậu cảm thấy mình bị kéo mạnh một cái, cơ thể mất thăng bằng, cả người đổ xuống giường, nằm ngay bên cạnh con rồng vàng nhỏ này, đối diện với đôi mắt vàng.
Đôi mắt rồng vàng cuối cùng đã có cảm xúc của con người, một cảm giác bất lực, vừa giận vừa buồn cười. Đổng Hân ngay lập tức cảm thấy mình như đứa trẻ bị bắt quả tang làm điều xấu, sự bình tĩnh vừa rồi bỗng chốc tan biến, có chút xấu hổ, nhưng vẫn cố gắng giữ nụ cười lịch sự: ^_^
Long Trì bò lên người Đổng Hân, cơ thể biến lớn và dài hơn, quấn quanh người bạn đời nghịch ngợm của mình, đầu rồng chạm vào trán Đổng Hân, nhẹ nhàng cọ xát, mang theo ý nghĩa an ủi. Đổng Hân lại bị động tác này làm toàn thân run rẩy, nhiệt độ cơ thể Long Trì hơi thấp, toàn thân quấn quanh cậu, cảm giác lạnh lẽo khiến cậu có cảm giác như bị loài máu lạnh quấn chặt.