Chương 2: Nam phụ mà phản chiến đi theo phe nam thứ nhất định không có kết cục tốt đẹp
03.Thấy ở đây không còn việc của mình, Trương Cẩn Ngôn định đánh bài chuồn vì đã hẹn với mây người đồng nghiệp buổi tối đi đánh bi a thì Trương Dư Xuyên như mọc mắt sau gáy, thả một câu: “Cậu đứng lại chờ một lát.”
Trương Cẩn Ngôn đành vòng trở lại.
“Mấy người chuẩn bị đi,” Trương Dư Xuyên nhìn tên chết trôi Lâm Phục nói: “tôi đưa mấy người đến khu suối tư nhân không mở cửa cho người ngoài, chỗ đấy yên tĩnh hơn.”
Lâm Phục phờ phạc ngồi ở sô pha nói: “Để tôi nghỉ một lát không được à?”
Tô Cùng ngoan ngoãn ngồi bóp vai cho anh, ánh hoàng hôn chiếu rọi xuống khiến gương mặt tinh xảo mang vẻ nhu hòa.
Trương Dư Xuyên thản nhiên đáp: “Được thôi.”
Trương Cẩn Ngôn nhếch mép cười với cái gáy của Trương Dư Xuyên: ……
Ha, thất vọng rồi phớ hơm?
Đồ nam thứ thần kinh, chẳng qua là anh muốn nhìn trộm người tiểu bạch hoa chứ gì.
Trương Cẩn Ngôn vừa độc thoại nội tâm xong chữ cuối cùng kia thì Trương Dư Xuyên quay phắt ngay lại, nhìn cậu bằng ánh mắt đầy tăm tối, khóe miệng khẽ nhếch thành nụ cười nhàn nhạt.
Trương Cẩn Ngôn bị dọa tái người, còn chưa kịp phản ứng đã bị anh ta lạnh lùng dội cho một câu shock tận não: “Nếu như thế tôi với cậu đi trước vậy.”
Trương Cẩn Ngôn sợ xanh mặt: ……
Thứ logic quái quỷ gì thế này?!
Bình thương như thế này thì phải là không đi nữa chứ!
“Ờm……” Trương Cẩn Ngôn phải load mất một lúc mới nhớ ra là phải từ chối, vội nói: “Cám ơn ngài Trương, nhưng buổi chiều tôi đã tắm rồi.”
Trương Dư Xuyên nhìn cậu ta bằng ánh mắt chăm chú: “Nhưng chỗ này khác, có tác dụng dưỡng sinh.”
Trương Cẩn Ngôn cố từ chối: “Thôi tôi không đi thì hơn, phiền ngài lắm.”
Anh giai nam thứ, anh ăn no rửng mỡ à?
Trương Dư Xuyên lại im lặng một lúc rồi nói, giọng trầm xuống tỏ vẻ không vừa lòng: “Chút chuyện cỏn con này mà trợ lý Trương cũng không nể mặt tôi sao?”
Lâm Phục hé cửa nhìn ra ngoài, đổ thêm dầu vào lửa: “Sếp Trương cho cậu đi thì cậu cứ đi đi.”
Đi lẹ lẹ lên đừng ở đây quấy rầy thế giới hai người của tôi.
Vì vậy dưới sự liên hợp đàn áp của hai vị lãnh tụ bá đạo, cậu trợ lý nhỏ bé đáng thương chẳng làm được gì ngoài khuất phục đi theo Trương Dư Xuyên đến suối nước nóng.
Trương Cẩn Ngôn: ……
Tình tiết đang diễn biến theo hướng ảo diệu gì vại……
“Ngài Trương, thật ngại quá.” Mới đi được mấy bước Trương Cẩn Ngôn mới nhớ ra chiếc quần bơi vẫn đang nằm trong phòng, “tôi quay về phòng lấy đồ tắm.”
Bởi vì là trời sinh là Gay nên Trương Cẩn Ngôn rất không thích việc mình bị người cùng giới tính nhòm ngó hết từ đầu đến chân, cảm giác rất khó chịu.
Thế nhưng Trương Dư Xuyên chẳng buồn ngoái đầu tiếp tục đi thẳng: “Chỗ đấy không có người, không cần mặc.”
Trương Cẩn Ngôn: ……
Anh giai nam thứ, anh có phải là người không vại?
Trương Cẩn Ngôn quyết không từ bỏ: “Vậy tôi về phòng lấy khăn bông.”
Trương Dư Xuyên lạnh lùng gạt bỏ: “Chỗ đấy cũng có.”
Trương Cẩn Ngôn đành ngậm miệng, chán chường nhìn bóng lưng lạnh lùng đang tỏa ra khí lạnh áp suất thấp của Trương Dư Xuyên.
Tự dưng cậu lại nhớ đến câu đứa em sáng nay vừa nói đùa với mình —— “Ông chủ Trương của sơn trang đấy bỗng thú tính đại phát ấn anh vào……”
Trong lòng Trương Cẩn Ngôn cười khẩy: …….
Hê, tôi đoán người này là rất lãnh đạm đi.
Nói không chừng là cái ấy ấy rất nhỏ á.
Đúng lúc đó núi băng đi đằng trước bỗng dừng lại làm Trương Cẩn Ngôn suýt nữa thì va vào, làm cậu ta giật thót người.
“Ngài Trương,”
Trương Cẩn Ngôn rụt rè hỏi, “Sao thế ạ?”
Tấm lưng đằng trước chẳng nói chẳng rằng, rồi lại coi như không có chuyện gì tiếp tục đi.
Trương Cẩn Ngôn: ……
Vị nam thứ này thần kinh giai đoạn cuối cmnr.
04.Hai người đi đến suối nước nóng tư không mở cửa cho người ngoài trong truyền thuyết.
Chỗ này ngoài nhân viên phục vụ ra thì đúng là chả có ma nào. Ở đây không chỉ có khung cảnh yên tĩnh mà còn có hồ nước nóng ngoài trời, vách hồ được xây từ những viên đá nhỏ, chung quanh là tiểu cảnh kiểu Nhật cùng những đình nghỉ bằng gỗ được thiết kế vô cùng tinh tế, làn nước dập dờn, sương khói bảng lảng khẽ trôi nhẹ theo gió.
Trương Cẩn Ngôn ngoài mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh nhưng trong lòng đang dậy sóng, đứng nép vào cánh cửa tủ thay quần áo. Nhân lúc Trương Dư Xuyên đang thay đồ mà dùng đúng ba mươi giây tắm tráng rồi vọt thẳng hồ nước nóng, khẽ thở phào, chờ đến lúc Trương Dư Xuyên vén màn cửa đi ra thì cậu đã ngụp trong hồ rồi.
Không cho nhìn.
Trương Dư Xuyên vác bản mặt liệt nhìn chằm chằm Trương Cẩn Ngôn, chậm rãi bước tới.
Dáng người anh ta cực chuẩn, là kiểu người mặc áo thì thấy gầy lột áo mới thấy cơ với múi, cơ ngực cơ bụng cơ bụng dưới múi nào ra múi đấy. Càng chết người hơn là đôi chân vừa dài vừa thẳng, rồi chẳng biết có phải do dáng đi hay không mà chỗ của nợ to tướng nào đó giữa hai chân, nhấp nhô theo từng bước đi……
Bộp, đập vào chân trái.
Bộp, đập vào chân phải.
Khăn bông thì không thèm quấn, lại còn đi chậm như rùa, biểu diễn cho ai xem.
Trương Cẩn Ngôn nhìn cũng không được mà không nhìn cũng không xong, mắt mũi chả biết nhét vào đâu cho phải.
Nhìn chằm chằm người ta thì hơi vô duyên, nhưng người ta đã cố tình triển lãm mà mình lại ngoảnh đi chỗ khác không thèm nhìn thì cũng chẳng phải phép……
……
Thế nên anh giai nam thứ ơi anh làm ơn đi lẹ lẹ lên chui xuống nước hộ em cái được không ạ? Tiểu bạch hoa làm gì có ở đây đâu anh dưỡn dẹo thế cho ai ngắm, hở?
Trương Cẩn Ngôn vừa lẩm bẩm trong bụng xong thì bước chân Trương Dư Xuyên bỗng cứng đờ, rồi lết đã chậm lại càng chậm hơn……
Trương Cẩn Ngôn im lặng hít một hơi thật sâu: ……
Đến khi sếp Trương vất vả mãi mới chui được xuống nước thì mặt cậu đã đỏ bừng bừng rồi.
Bời vì là một tiểu 0 gaygay tiêu chuẩn, Trương Cẩn Ngôn tôn thờ đàn ông cơ bắp lên làm thần, cho nên chẳng có lý do gì mà không có phản ứng.
“Nước nóng thật.” Trương Cẩn Ngôn lấy tay quạt quạt nói một câu làm dịu không khí.
Cũng kiếm cớ cho việc mặt đỏ như gấc.
Mình thật thông minh, Trương Cẩn Ngôn trầm mặc nghĩ.
Trương Dư Xuyên ngồi đối diện cậu ta, gác tay lên vách đá sau lưng làm đường nét uốn lươn của bắp tay càng thêm rõ ràng, nặng nề ừ một tiếng.
Sau đó, hai núi băng một lớn một nhỏ ngồi đối diện nhau ngâm nước nóng, chẳng nói câu nào.
Cứ như đang chơi trò “Thi xem ai làm tan đá nhanh hơn” vậy……
Lúc này Trương Dư Xuyên chợt mở miệng nói chuyện: “Tôi hỏi cậu một chuyện.”
Trương Cẩn Ngôn vẫn giữ nguyên mặt liệt: “Ngài Trương cứ nói.”
À há, tôi biết rồi nhé.
Thì ra là anh định mua chuộc tôi để nghe ngóng tiểu bạch hoa chứ gì.
Trương Dư Xuyên mặt không biến sắc, nói một câu trúng ngay tim đen: “Cậu quen biết vị họ Tô kia à?”
“Không quá thân quen.” Trương Cẩn Ngôn hỏi gì đáp nấy.
Đấy đấy thấy chưa, tôi đã bảo rồi mà.
Trương Dư Xuyên không lùi bước: “Nhưng ít nhiều gì cũng là quen biết đúng không.”
Trương Cẩn Ngôn không ừ không hử.
Trương Dư Xuyên tiếp tục hỏi: “Vị họ Tô ấy, bình thường có thích cái gì không?”
Trương Cẩn Ngôn trong lòng cười khẩy nhưng ngoài mặt vẫn ra vẻ bình thường: “Xin lỗi ngài Trương, tôi thật sự không rõ đâu.”
Nam phụ mà phản chiến đi theo phe nam thứ nhất định không có kết cục tốt đẹp, cho nên phải giữ vững lập trường, không được làm quân phản bội.
Trương Dư Xuyên gật đầu, bỗng dưng đổi đề tài 180 độ: “Thế thì, bình thường trợ lý Trương có thích cái gì không?”
Trương Cẩn Ngôn đoản mạch: ……
Hay đấy, lôi tôi ra làm lá chắn hả, đúng là đồ nam thứ nham hiểm!
“Tôi thích đọc sách.” Trương Cẩn Ngôn bình thản trả lời.
Trương Dư Xuyên khẽ nhướn mày: “Sách gì thế?”
Trương Cẩn Ngôn bình tĩnh ứng phó: “Đa số là sách về chính trị với kinh tế, những phương diện này tôi cần dùng tới khá nhiều.”
Anh tưởng là tôi sẽ khai tôi thích đọc á? Anh còn non và xanh lắm.