"Hoàng Anh!" Bà Mai ở bên cạnh khẽ kéo tay anh, muốn nhắc nhở anh. Trong lòng mơ hồ cảm giác như sắp có chuyện. Nhưng Hoàng Anh không nghĩ thêm gì nữa, bỏ mặc lời bà nói sang một bên: "Hôm nay rõ ràng rành mạch luôn đi. Để ông khỏi phải nhọc lòng, tôi cũng sẽ thoải mái."
Lời vừa dứt anh cũng lôi từ túi áo một xấp ảnh, để xuống mặt bàn.
Đến nước này rồi, hãy xằng phẳng đi. Một trong những mục đích của ngày hôm nay anh về nhà, cũng là vì chuyện này.
Ông Quân nhìn qua, liền biết đó là cái gì, nhưng không hề có cảm thấy mình đã sai khi hành động như thế, vẫn đập mạnh đũa xuống bàn quát lên: "Mày đang có ý gì thế hả!"
Hoàng Anh bật cười, cảm giác như vừa nghe được câu chuyện cười vậy, bị người ta đùa bỡn trong tay, thật khó chịu. Ánh mắt chưa lúc nào rời khỏi hình dáng của người đàn ông trước mặt, giọng nói càng thêm phần lạnh lẽo: "Tôi đang nói gì sao? Ông biết thừa mà! Ông nghĩ tôi ngu ngốc tới mức, có kẻ cố tình nhắm vào công ty tôi, tôi không biết? Có kẻ âm thầm ngáng chân tôi, tôi không biết? Và kẻ đó là ai, tôi cũng không biết chắc?"
Ông Quân tức điên lên, đứng phắt dậy, thẳng tay chỉ anh: "Mày..."
Hoàng Anh cũng lập tức đứng lên, cắt ngang lời ông: "Tôi nói lại lần cuối cho ông nhớ. Cái công ty của ông, một khi tôi đã rời khỏi rồi, tôi sẽ không bao giờ quay trở lại, cũng chẳng có hứng thú với cái quyền thừa kế tài sản của mấy người, mấy người tranh giành nhau thế nào, thì cứ việc, đừng có lôi tôi vào. Sau này tôi thà làm tay sai cho một kẻ khác tôi cũng không bao giờ trở lại cái nơi rách nát đó đâu!"
"Hoàng Anh." bà Mai quát lên, bàn tay siết chặt thành nắm đấm, gương mặt vì tức giận mà đã đỏ bừng lên.
"Chính ông ta là kẻ khơi mào trước, vậy nên con với ông ta phải nói cho rõ ràng." không làm rõ ràng. ông ta sẽ càng ngày càng lấn tới, không coi anh ra gì cả.
Ông Quân đứng đó, đối diện với sự ngang ngược này của anh, càng thêm tức giận: "Mày... Mày tại sao có thể ngang ngược như vậy chứ. Con đường thuận lợi trải dài thì không thích đi, cứ đâm đầu vào ngõ cụt làm gì chứ. Sung sướиɠ không muốn mà cứ thích gian khổ thế hả!"
Một vị trí người đứng đầu dòng họ, làm chủ nhà họ Nguyễn, vậy mà anh lại không thích. Một con đường tốt đẹp định sẵn ở phía trước lại không muốn. Cái vị trí bao người tranh giành để có nó, anh lại chẳng cần, rốt cuộc đây là nghịch lý gì?
Từng câu chữ kia như từng nhát dao hung hăng đập đến, đau đớn như vậy, hài hước đến thế. Hoàng Anh dành tặng cho người "cha" này một ánh nhìn đầy thán phục: "Sung sướиɠ? Gian khổ? Ha ha, ông nói mà không biết ngượng à. Tại sao tôi phải đi đến bước đường này? Tại sao tôi phải chịu sự xỉ nhục ở hiện tại như này? Không phải do công lao của ông sao."
"Con im miệng ngay cho mẹ!" Đến bà Mai cũng mất bình tĩnh thật rồi, bà không thể nghe nổi những câu nói tiếp theo nữa. Đã rất lâu rồi, bà cũng không nhớ là bao lâu nữa rồi. Người con trai luôn hiểu chuyện chưa từng làm bà bận tâm, làm bà muốn nặng lời mà còn không nỡ. Mà cho đến ngày hôm nay, không còn nhớ đã quát anh đến lần thứ mấy nữa.
"Mày đâu có biết hoàn cảnh của tao lúc đấy ra sao không hả? Khi đó cũng tao cũng bị đặt vào tình thế bắt buộc. Bao nhiêu năm qua đi rồi, sự bù đắp kia vẫn chưa đủ sao."
Căng thẳng leo thang, đối diện với lời nói của ông, chỉ làm cho anh càng lúc tức giận: "Chưa đủ, không bao giờ đủ, mười lăm năm tuổi thơ của tôi ông bù đắp kiểu gì? Mười lăm năm mẹ tôi vất vả nuôi lớn tôi, ông bù đắp kiểu gì? Gương mặt kia của mẹ tôi, ông bù đắp kiểu gì? Ông nghĩ ông cho tôi một cái danh phận hiện tại là đã đủ sao? Để tôi là người thừa kế của công ty là đủ sao?"
"Vậy mày nghĩ suốt quãng thời gian đó tao muốn nó diễn ra chắc. Sự tình ra như vậy tao muốn nó xảy ra chắc. Nhưng lúc đó không còn sự lựa chọn nào khác. Mày đã thử đặt vào vị trí của tao lúc đấy chưa mà hiểu, mà còn có quyền phán xét. Đã nói đi nói lại sao mày không chịu hiểu?"
"Ông nói hay lắm, nói hay lắm. Ông nói tôi chưa ở vị trí của ông nên không biết, không có quyền nói. Vậy ôn đã từng đặt vào vị trí của tôi chưa. Ông nói sự lựa chọn của ông là đúng, là hợp hoàn cảnh, vậy những năm tháng tuổi thơ của tôi phải chịu khinh thường, chế nhạo của người khác chẳng lẽ là điều đương nhiên. Năm đó ông biết rõ sự tồn tại của mẹ con tôi, tại sao không tìm kiếm sớm hơn. Tại sao ngày hôm đó lại lỡ hứa. Tại sao lúc đó không đến sớm hơn..."
Chuyện xưa nhắc lại, cả người ông Quân run rẩy, như trong một giây phút nào đó thôi có thể hoàn toàn bị ngã xuống. Ông và Hoàng Anh không phải chưa từng cãi nhau vì vấn đề này, nhưng lần cuối cùng cũng là duy nhất là vào tám năm trước. Đó là lần cãi nhau lớn nhất, cũng đau đớn nhất. Và bây giờ, tình cảnh năm đó như được lặp lại.