Hoắc Không Hiệp nhìn ánh mắt cô thay đổi: "Ý chị là chị nuôi tôi?"
Diêu Dao nhún vai: "Cậu có thể hiểu như vậy."
Diêu Dao thấy cậu trầm mặc bèn nói: "Thực ra, cậu không cần cảm thấy áp lực, tôi hàng năm đều quyên góp tiền. Thay vì tặng cho những người mà tôi không bao giờ gặp mặt, thì tôi có thể đưa cho cậu. Còn cậu, hãy làm những gì nên làm ở tuổi này, học tập chăm chỉ và cảm nhận cuộc sống mà cậu xứng đáng có được khi học đại học."
Không Hiệp miệng muốn nói, nhưng lại không biết nên nói gì cho phải.
Diêu Dao hừ một tiếng, như thể đã biết cậu đang nghĩ gì: "Tôi sẽ không làm phiền cuộc sống bình thường của cậu, cậu không phải sợ bị người khác biết."
Hoắc Không Hiệp nhanh chóng phản bác: "Tôi không có ý đó."
Không Hiệp không muốn để cô hiểu lầm, cậu nói: "Tôi chỉ không biết mình nên làm gì."
Diêu Dao nhún vai: "Giống như cậu đã làm hôm nay, ban ngày nấu cơm, ban đêm chơi tôi."
Nghe cô nói thẳng mấy lời thô tục, tai của Hoắc Không Hiệp đỏ ửng, Diêu Dao cảm thấy cậu thật thú vị, nhịn không được lại nhảy lên người cậu, hai chân quấn quanh thắt lưng gầy gò kia, Hoắc Không Hiệp nhanh chóng ôm lấy tránh để cô trượt xuống.
"Cậu đồng ý không?"
Diêu Dao hôn lướt lên môi cậu. Thấy cậu không nói gì, cô lại hôn thêm một chút. Diêu Dao cảm thấy như cô đang làm nũng, như thể cô mới là người cầu được nuôi dưỡng.
Diêu Dao cảm thấy như được trở lại làm chính mình của tuổi đôi mươi. Trở về với mối tình đầu của mình, thích làm nũng, làm những động tác thân mật.
Hoắc Không Hiệp không chịu nổi cô làm nũng như vậy, vội vàng gật đầu, ôm cô ngồi xuống ghế sofa.
Qua một lúc quấy phá, váy Diêu Dao đã sớm vén đến hông, để lộ qυầи ɭóŧ lụa màu hồng, che kín nơi bí mật của cô, tay Không Hiệp vẫn nằm trên mông cô, nhịn không được trộm nhéo một chút, nơi bị nhéo dường như đang có chống cự, ngay lập tức đàn hồi trở lại.
Hang nhỏ mềm mại của cô vừa hay đặt vào nơi cực nóng của cậu, nơi kia ẩn sau lớp quần bò đang có xu hướng đứng lên. Diêu Dao nhanh chóng trượt xuống, ngồi bên cạnh cậu.
"Đừng, tối qua đến bây giờ vẫn còn đau." Diêu Dao buồn rầu nói.
Hoắc Không Hiệp nhanh chóng nhận lỗi: "Thực xin lỗi, về sau tôi sẽ không như vậy nữa. Còn rất đau sao? Cần tôi đi mua thuốc không?"
Diêu Dao lắc đầu: "Không sao."
Cô nhớ cái gì đó, nói thêm: "Cậu không phải làm một lúc ba công việc sao? Nếu mệt thì đều từ chối đi."
Hoắc Không Hiệp ngập ngừng: "Một việc là làm gia sư, việc thứ hai là nhân viên phục vụ trong nhà hàng. Tôi không thể bỏ dạy kèm được, đứa bé đó sắp làm bài kiểm tra."
"Cậu không mệt là được."
Diêu Dao không ngăn cản cậu. Nếu công việc này thỏa mãn lòng tự trọng của cậu, cứ để nó tiếp tục cũng tốt.
Diêu Dao duỗi chân gác lên đùi Hoắc Không Hiệp, hỏi cậu trong lúc cầm điện thoại trả lời tin nhắn.
"Cậu học trường đại học nào?"
"Đại học S."
Hoắc Không Hiệp thành thật: "Khoa Kỹ thuật hàng không vũ trụ."
Diêu Dao ngước lên nhìn cậu, cười toe toét, để lộ một lúm đồng tiền: "Thật trùng hợp, vậy tôi là chị khóa trên của cậu rồi!”
Hoắc Không Hiệp gật đầu, lúc trước đã ngạc nhiên một lần rồi, giờ biết cô tốt nghiệp Đại học S cũng không còn quá kinh ngạc: “Vậy bây giờ chị làm việc ở đâu?"
Diêu Dao suy nghĩ, có lẽ không cần nói thân phận cụ thể thì tốt hơn: "Tôi đang làm việc ở hãng hàng không N."
Hoắc Không Hiệp dùng ánh mắt ngưỡng mộ không chút che dấu nhìn cô: "Tôi nghe nói hãng N rất khó vào."
Lại nhớ đến hôm qua, lái xe gọi cô là Diêu tổng: "Chị hẳn là rất lợi hại, là tổng giám đốc sao?"
Diêu Dao lắc đầu: "Chỉ là giám đốc của một dự án nhỏ. Hãng N đãi ngộ khá tốt, cho nên yêu cầu cũng có chút khắc nghiệt."
Diêu Dao mặt không đỏ tâm không loạn mà nói dối, điềm tĩnh nhìn cậu.
Hoắc Không Hiệp đồng tình gật đầu, nhìn đồng hồ, có chút khó xử nói: "Tôi có bài kiểm tra thử nghiệm vào buổi tối, muốn quay lại trường để xem một chút, được chứ?"
Diêu Dao gật đầu: "Tất nhiên. Tôi đưa cậu về."
Dứt lời cô đứng dậy trở về phòng thay quần áo.
Hoắc Không Hiệp đứng trong ga-ra ở tầng hầm, có chút không rõ, cậu nhìn Diêu Dao, chỉ vào chiếc xe thể thao màu đỏ trước mặt: "Đây là xe của chị sao?"
"Đúng vậy."
Diêu Dao gật đầu, sợ bị lộ bèn nói thêm một câu: "Một công đôi chuyện, thật tiện nghi. Tính ra công ty đãi ngộ cũng thật tốt."
Thật ra, cô không nói cho cậu biết, mấy chiếc bên cạnh cũng là của cô.
Hoắc Không Hiệp không hỏi lại, theo cô vào xe.
Diêu Dao vẫn rất nhớ rất rõ đường đến Đại học S. Khi gần đến, Hoắc Không Hiệp nói: "Dừng ở đây đi, tôi muốn mua một ít đồ."
Diêu Dao làm sao không hiểu tâm tư của cậu chứ, Không Hiệp chính là sợ bị bạn cùng lớp nhìn thấy cậu được một chiếc xe tốt đưa về. Diêu Dao cũng không trêu chọc cậu, cô dừng xe lại bên đường.
Hoắc Không Hiệp vừa định mở cửa, Diêu Dao liền kéo cổ tay cậu lại. Hoắc Không Hiệp nhìn cô không hiểu.
"WeChat của cậu." Diêu Dao đưa điện thoại cho cậu, mã QR của cô nằm trên màn hình.
"À, đúng rồi." Hoắc Không Hiệp rút điện thoại ra, thêm WeChat của cô vào.
Phong cách ăn mặc của cô hôm nay rất khác so với ngày hôm qua, áo phông trắng, váy jeans ngắn, giày bốt Martin và mái tóc xoăn màu đỏ thẫm, giống như một sinh viên đại học cùng tuổi với Hoắc Không Hiệp. Hoắc Không Hiệp vẫn cảm thấy Diêu Dao thật tuyệt, tự tin nhưng khiêm tốn, xinh đẹp nhưng không phô trương, không giống các cô gái trong trường.
"Cậu đi đi." Diêu Dao nghiêng đầu nhìn cậu.
Hoắc Không Hiệp cảm thấy mình nên nói gì đó.
"Vậy chị cần gì cứ tìm tôi, à không, tôi có thời gian liền..."
Hoắc Không Hiệp không biết phải nói thế nào, cũng không biết làm thế nào để tìm Diêu Dao hay để Diêu Dao tìm được cậu.
"Tôi tìm cậu là được rồi."
Diêu Dao gật đầu, cảm thấy bộ dáng lắp bắp của cậu trông rất dễ thương, giống như một chú gấu đần trung thực, vì thế lại nói thêm một câu: "Cậu nếu muốn tìm tôi thì bất cứ lúc nào cũng được."
Lần này Hoắc Không Hiệp lại càng không thể nói, mở cửa xe chạy mất hút.
Diêu Dao bị cậu chọc cười đến nỗi phải nằm bò trên tay lái mà cười ha hả . Cười chảy cả nước mắt rồi mới cầm điện thoại chấp nhận lời mời kết bạn WeChat của cậu khi nãy.
Hình đại diện là một bầu trời xanh thẳm, thật giống một cụ già, Diêu Dao nghĩ rồi mở xem trang cá nhân của cậu. Ngoại trừ một số liên kết hoạt động của bộ phận hàng không, cậu hầu như không đăng bất cứ điều gì.
Cửa sổ đột ngột bị gõ, Diêu Dao nhíu mày, hạ kính xe xuống, thấy một nam sinh nhìn cô với ánh mắt tinh nghịch.
"Chị này, chiếc xe không tồi nha!" Quần áo của cậu ta thuộc hạng xa xỉ, miệng ngậm điếu thuốc, hất cằm vào một chiếc xe đậu sau xe cô.
"Có muốn ngồi xe tôi không? Ở thành phố S này tổng cộng chỉ có ba chiếc dB11* như này thôi đấy!"
Chú thích: Aston Martin DB11* là một mẫu xe thế hệ mới.
Diêu Dao cảm thấy cậu ta quá kiêu ngạo so với Đại Kim Mao* của cô, một chút bộ dáng sinh viên cũng không có. Cô nhìn hắn cười châm biếm một cái, khởi động xe rồi nói: "Tổng cộng có ba chiếc, hai chiếc xe kia đang đậu trong nhà tôi. Thật là trùng hợp!"
Chú thích:
Đại kim mao: chỉ giống chó gâu đần.
Đại Kim Mao* là biệt danh Diêu Dao đặt cho Hoắc Không Hiệp.
Điều cô nói vốn là sự thật, lúc đó cô đúng là đã mua hai chiếc xe đó, một chiếc cho cô, một chiếc cho chú cô. Nói xong, một cước đạp chân ga phóng đi, không cho cậu ta một chút thời gian nào để phản ứng.
Cậu ta ăn nhục, chửi thề mấy câu, hùng hổ đá lốp xe một cước, chiếc xe lập tức phát ra tiếng báo động, thu hút sự chú ý của người đi đường.
"Thứ cợt nhả, hẳn là ngủ với đàn ông mà kiếm được." Cậu ta gào lên rồi nhấn ga lái xe đến trường.
Hoắc Không Hiệp trở lại ký túc xá, thấy bạn cùng phòng là lão Hắc cũng ở ký túc xá, Lão Hắc với cậu có mối quan hệ rất tốt. Ký túc xá tổng cộng có sáu người. Hai người trong số họ là công tử nhà giàu, thường không vừa mắt bộ dáng thư sinh nghèo nàn của Hoắc Không Hiệp, nhưng nữ sinh lại thích bộ dáng như cậu, điều đó khiến họ càng ghen tị hơn, vẫn luôn ngầm bắt nạt cậu. Hai người còn lại đến từ nước ngoài, cũng xem như có mối quan hệ tốt với Hoắc Không Hiệp, lại còn đi học cùng nhau đi học.
Lão Hắc biết tình trạng của ba cậu, thấy cậu trở về liền quan tâm hỏi: "Cậu đi làm hay đến bệnh viện mà cả đêm không trở lại vậy?"
Hoắc Không Hiệp dừng một chút, không thể nói với lão Hắc bản thân đã ở nhà Diêu Dao một đêm, còn được bao nuôi. Nhanh chóng suy nghĩ một chút rồi nói: "Đi dạy thêm, đứa trẻ kia sắp có kỳ thi, dạy đến muộn nên ngủ lại đó luôn."
Quả thật là ở gần nơi dạy đứa trẻ kia thật.
Lão Hắc vỗ vỗ vai cậu, nói: "Cậu đừng để mình mệt mỏi quá, tối nay còn có bài kiểm tra đó. Chuẩn bị đồ đến thư viện đi."
Lão Hắc ngửi ngửi, cảm thấy trên người cậu có mùi hương nước hoa của phụ nữ.
"Sao người cậu có mùi nước hoa vậy?"
Hoắc Không Hiệp đột nhiên nghĩ đến lúc nãy Diêu Dao ở trong xe phun một ít nước hoa, có lẽ nước hoa vương trên người cậu từ lúc đó.
"Chắc là nước hoa của đứa bé tớ dạy thêm."
Hoắc Không Hiệp nhanh chóng thu dọn đồ đạc, thay đổi chủ đề: "Đi thôi, cậu có nhớ các tính chất của vật liệu không?"
Lão Hắc lập tức cau mày, lôi kéo Hoắc Không Hiệp bắt đầu kể lể, nói rằng đêm qua cậu ấy sáng đèn thâu đêm học hành đàng hoàng...
Ở một nơi khác trong thành phố S, Diêu Dao hẹn gặp Gia Gia. Địa điểm là một quán cà phê, trong lúc chờ đợi nhàm chán trong quán cà phê, cô khuấy khuấy cốc cà phê trên bàn, tay kia lấy điện thoại ra, nhìn tin nhắn "Tớ ra khỏi nhà rồi" được gửi từ 40 phút trước. Diêu Dao biết quá rõ rồi, chắn chắn bây giờ cô nàng vẫn chưa ra khỏi cửa đâu.
Lướt lướt một lúc, cô lướt đến hộp thư trống rỗng của Hoắc Không Hiệp. Diêu Dao nghĩ một chút rồi đổi biệt danh của cậu thành “Đại Kim Mao”. Cô quả thật nói sẽ bao nuôi cậu, nếu là người khác, hẳn là đã sớm nhắn cho cô một núi tin nhắn rồi, hoặc ít nhất cũng nhắn tin ngụ ý đòi tiền chứ. Nhất định sẽ không giống Hoắc Không Hiệp kia, vài giờ trôi qua vẫn không có tin tức gì.
Diêu Dao mím môi. Dạng người gì vậy? Tốt xấu gì cũng phải hỏi han nữ chủ vài câu chứ!
Quá thất vọng, Diêu Dao gửi một nhãn dán một chú gấu đang trừng mắt.
Hai ba phút sau, biểu tượng cảm xúc kia vẫn nằm đó một mình. Diêu Dao khóa màn hình điện thoại, ném nó lên bàn.
"Đồ đầu gỗ." Diêu Dao lẩm bẩm.
"Ai làm Diêu tổng của chúng ta tức giận vậy?"
Gia Gia đi giày cao gót đến bên Diêu Dao, từ xa cô nàng đã thấy Diêu Dao ném điện thoại.
"Trước sau gì tớ cũng nói với cậu thôi, cậu có thể đừng bắt tớ nói ra không!"
Diêu Dao đẩy một chiếc bánh nhỏ trước mặt cô bạn và bắt đầu kể chuyện tối qua.