Khi đến trước thang máy nhấn nút, cô nghĩ một chút rồi quay đầu hỏi Hoắc Không Hiệp: "Đây là lần đầu tiên sao?" Diêu Dao nghiêng đầu hỏi cậu, tay mò vào trong túi lấy thỏi son ra và bắt đầu trang điểm.
Hoắc Không Hiệp không biết cô hỏi về nụ hôn hay làʍ t̠ìиɦ, vì thế trả lời: "Đều là lần đầu tiên."
Diêu Dao đang trang điểm thì khựng lại: "Hôn cũng là…"
"Phải."
Hoắc Không Hiệp gật đầu.
Một người ngây thơ như vậy, Diêu Dao cũng là lần đầu tiên nhìn thấy. Cô đúng là có chút choáng ngợp, nhưng hiện tại cô lại mừng thầm.
Hoắc Không Hiệp tựa như một mảnh giấy trắng. Về sau, dù hình dạng hay màu sắc gì cũng đều do cô một tay vẽ loạn mà thành.
Diêu Dao cô chưa bao giờ có mục đích chiếm hữu như vậy, nghĩ đến đây, cô cũng tự ngây ngẩn cả người, một thoáng liền cảm thấy không ổn cho lắm, nhưng cô lại không muốn từ bỏ, quyết định về trước rồi mới tính.
Diêu Dao bước tới bảng điều khiển, nhấn một lần nữa.
Hoắc Không Hiệp chỉ nghĩ cô ấn nhầm bèn đi theo vào thang máy.
Trong thang máy chỉ có hai người bọn họ. Hoắc Không Hiệp cảm thấy hơi xấu hổ, ánh mắt lại không biết đặt đâu cho phải. Diêu Dao bước tới, lau son đỏ dính bên khóe môi cậu. Lúc này Hoắc Không Hiệp mới phát hiện, trên mặt, trên môi của cậu, tất cả đều là son của cô.
Kỳ Kỳ vẫn ở trước quầy bar tầng một, nhìn Diêu Dao dẫn Hoắc Không Hiệp ra khỏi cửa, cậu gắt gao bóp lấy ly thủy tinh trong tay.
Trước giờ không phải cô ấy chưa từng đưa ai về nhà sao? Đó là lý do tại sao cậu lại mở riêng một gian phòng trên lầu trong thời gian dài như vậy, là để cô đến chơi cho thỏa thích. Nhưng lần này, lần này, rõ ràng là muốn mang về nhà.
Cậu đố kị, nhưng bất lực, đành ngửa đầu uống cạn ly rượu trong tay, rồi ném vào quầy bar.
"Chúng ta đi đâu vậy?"
Hoắc Không Hiệp hỏi cô.
"Về nhà tôi."
Diêu Dao trả lời.
Hoắc Không Hiệp vốn không biết nguyên tắc của giới ăn chơi này, cậu không biết rằng hầu hết khách hàng sẽ không mang trai bao về nhà. Một là, sợ bại lộ danh tính của mình, rồi lại dây dưa không rõ; hai là, sợ bọn họ không sạch sẽ.
Diêu Dao thấy cậu không có phản ứng gì, liền biết cậu không biết những quy tắc này, cô nhìn ra ngoài cửa sổ, thở dài.
Tài xế Tiểu Lưu cũng rất ngạc nhiên. Hai năm nay, đây là lần đầu tiên anh thấy Diêu Dao dẫn người về nhà. Anh cũng không dám nhiều lời, chăm chú khởi động xe.
Diêu Dao vẫn dựa vào ngực Hoắc Không Hiệp, cô có chút mệt mỏi, lại có chút say nên hơi buồn ngủ.
Hoắc Không Hiệp nhìn phong cách ăn mặc của Diêu Dao rồi lại nhìn tài xế riêng của cô. Cậu có thể đoán được cô rất giàu có nhưng lại không thể đoán ra cô làm gì. Nhưng cậu nghĩ Diệu Dao sạch sẽ.
Bên ngoài cửa sổ là bầu trời đêm của thành phố S. Họ đang ở một nơi phồn hoa. Vào thời điểm này, trên đường mọi người đang tấp nập đi lại. Các cửa hàng vẫn chưa đóng cửa, nhưng xa hoa trụy lạc như đẩy lùi bóng đêm dày đặc. Lòng cậu cũng mơ hồ không rõ.
Hôm nay là ngày đầu tiên cậu đến B1 làm, ngang qua một số phóng khác, cậu nhìn thấy đủ mọi cảnh sắc bên trong. Có phụ nữ trung niên đang ôm nam tiếp viên cười cười nói nói. Có nam tiếp viên bị ép uống say mèm bất tỉnh nhân sự, có kẻ phải vào WC nôn thốc nôn tháo. Có bốn năm phụ nữ ngồi trên ghế cao, sai khiến hai người đàn ông làm những động tác hạ lưu. Nhưng để kiếm được chi phí thuốc men, Hoắc Không Hiệp đã hạ quyết tâm đáp ứng mọi yêu cầu của khách, gặp phải loại người gì, tình huống gì, cậu cũng sẽ làm hài lòng tất cả. Dù sao cũng là hy vọng duy nhất của ba cậu rồi.
Nhưng cậu thật may mắn, gặp Diêu Dao. Cô không làm cậu xấu hổ, ngược lại, cô để cậu trải nghiệm sự vui vẻ ở nơi này.
Khi cậu vẫn còn đang nghĩ ngợi, chiếc xe đã vào một tiểu khu. Cậu biết nơi này. Đó là một khu vực nổi tiếng dành cho những người giàu có trong thành phố. Đây là nơi cậu làm gia sư.
Nhưng tài xế vẫn chưa dừng lại, chiếc xe chuyển hướng. Cảnh sắc nơi này thật tao nhã. Cuối cùng, chiếc xe dừng lại trước tòa nhà cao nhất ở trung tâm.
Diêu Dao tỉnh, cầm túi ngồi thẳng dậy: "Làm phiền rồi anh Lưu, muộn thế này còn phải nhờ anh đến đón tôi. Sáng ngày mai không cần tới đón, cuối tuần này tôi nghỉ."
Tiểu Lưu ra khỏi xe, mở cửa cho cô:
"Cảm ơn Diêu tổng, cô cứ nghỉ ngơi đi."
Diêu Dao khẽ gật đầu, xoay người lấy thẻ vào cửa ra khỏi túi, đi vào trong.
Suốt cả quãng đường, Hoắc Không Hiệp đi theo Diêu Dao vào thang máy, nhìn cô ấn tầng 36.
"Chị họ Diêu."
Hoắc Không Hiệp nhìn chằm chằm vào dấu đỏ trên tấm lưng trần bị quần áo chèn khi ngủ của cô.
Lúc này Diêu Dao mới nhớ ra, cô chưa nói với cậu tên của mình.
“Tôi tên là Diêu Dao, họ Diêu ghép từ Nữ Triệu, tên Dao trong từ Dao Viễn."
Nghĩ nghĩ một chút, cô lại thêm một câu: “Tôi không bao giờ giới thiệu tên của mình với trai bao."
Mặc dù Hoắc Không Hiệp đã chuẩn bị tâm lý để trở thành trai bao, cậu cũng chưa bao giờ bị gọi trực tiếp như vậy. Cậu có chút xấu hổ, nhưng cũng biết Diêu Dao không có ý đó. Cô chỉ muốn nói với cậu rằng cậu khác với bọn họ.
Thật khác biệt. Nếu không trong mắt cô, cậu vốn chỉ là một nam tiếp viên.
Diêu Dao biết cậu xấu hổ vì câu nói này, nhưng cô đang tự nhắc nhở mình rằng cô không thể vượt qua ranh giới kia.
Tiếng gót giày va chạm với sàn đá cẩm thạch. Diêu Dao đặt ngón tay lên khóa, bước vào cửa, cởi giày và đặt chúng vào tủ giày rồi nói với Hoắc Không Hiệp:
“Tôi lên lầu tắm rửa. Cậu tắm rửa ở phòng tắm tầng một đi."
Nói xong, cô xỏ chân vào dép lê, đi lên lầu.
Hoắc Không Hiệp cởi giày, mang dép lê rồi đi vào, quan sát một lượt nhà cô.
Nhà của Diêu Dao rất rộng và tinh tế. Không phải là kiểu trang trí sang trọng, mà là một kiểu trang trí lạnh lùng và mơ hồ.
Đúng vậy, chính là cảm giác này.
Nhìn về bên trái là phòng ăn, bên trong là một nhà bếp kiểu phương Tây và một nhà bếp kiểu Trung Quốc. Trên tường xi măng là một bình hoa bằng gỗ hồ đào, bên trong cắm một ít nhánh cây khô. Còn có một tủ rượu bằng kính lớn, bên trong trưng bày đủ mọi loại rượu cùng ly tách. Sàn nhà đều bằng gỗ, mỗi khu vực đều đặc biệt gắn liền với nhau rất tốt.
Phòng khách bày một ít cây xanh khổng lồ, thoạt nhìn rất thoải mái. Ghế sofa vải màu xám, cửa sổ trong suốt được gắn sát đất, nhìn ra phía ngoài là toàn bộ khung cảnh phồn hoa của thành phố vào ban đêm. Cậu dường như đang đứng trên đỉnh của thành phố, nhìn thấy toàn bộ cảnh sắc bên dưới.
Gạch ốp tường trong phòng tắm là kiểu xi-măng vẩy mực trông có vẻ chân thật. Hoắc Không Hiệp tìm thấy một chiếc áo choàng tắm hoàn toàn mới trong tủ. Cậu cởϊ qυầи áo, xếp chúng gọn gàng, để trên bệ rửa cạnh mình rồi đi vào phòng tắm.
Đường cong cơ thể hoàn hảo, cơ ngực rõ ràng, cơ và rãnh bụng lúc ẩn lúc hiện, xuống chút nữa chính là cự long đang ngủ trên bụi cỏ đen, mặc dù chưa thức tỉnh, hình dạng và kích thước đã rất lớn. Hiện tại, mỗi ngày cậu đều rất bận rộn, phải học hành và chăm sóc cho ba, lại còn ở ký túc xá nên số lần Hoắc Không Hiệp thủ da^ʍ có thể đếm trên đầu ngón tay, vì vậy côn ŧᏂịŧ hồng nhạt thực sạch sẽ. Màu da thật đều, thoạt nhìn có lẽ là một người thích sạch sẽ.
Trên lầu, Diêu Dao mặc áo choàng tắm đang xuống cầu thang, mái tóc đã khô một nửa, vừa vặn bắt gặp Hoắc Không Hiệp ra khỏi phòng tắm. Cậu đang mặc áo choàng tắm màu đen, tóc trên đầu đã được sấy khô, cả người càng thêm sạch sẽ, cơ ngực loáng thoáng lộ ra, đai lưng buộc chặt càng khiến cho thân hình cậu cường tráng hơn. Hoắc Không Hiệp lúng túng, trong tay vẫn đang cầm áo phông trắng và quần jean của mình.
"Cậu để chúng trong phòng ngủ đi."
Diêu Dao nhíu mày. Đối diện với khuôn mặt mộc của Diêu Dao, cô thiếu đi sự quyến rũ, cũng không còn sự cường thế của ban nãy, thay vào đó là một chút ngây thơ và thanh thoát của một thiếu nữ.
"Đến đây đi."
Diêu Dao ra hiệu cho cậu đi theo cô lên lầu.
Vào phòng ngủ, Hoắc Không Hiệp vừa đặt quần áo lên ghế trong phòng thay đồ, đã bị cô kéo vào phòng tắm. Diêu Dao đưa cho cậu máy sấy tóc rồi ra hiệu cho cậu giúp cô sấy.
Trước đây, Hoắc Không Hiệp chưa từng giúp ai sấy tóc. Cậu thật cẩn thận giữ tóc cô bằng một tay, tay kia cầm máy sấy thổi nhẹ. Động tác này làm khung cảnh nhìn như thể cậu ôm vào trong lòng. Diêu Dao quay lại, đối mặt với cậu. Hai bàn tay nhỏ bé bắt đầu không thành thật, dọc theo áo choàng của cậu luồn vào trong, nhẹ nhàng vuốt ve, cảm nhận được cơ thể cậu đang phập phồng. Sau lại thành sờ quá hóa nghiện, Diêu Dao trực tiếp kéo bỏ áo choàng, dùng hàm răng nhẹ nhàng gặm cắn ngực cậu.
"Ưmm"
Hòn đá nhỏ trước ngực Hoắc Không Hiệp đột nhiên bị Diêu Dao ngậm vào, mυ"ŧ nhẹ, thỉnh thoảng còn cắn nhẹ.
Hoắc Không Hiệp đột nhiên tắt máy sấy tóc để sang một bên, nắm lấy eo nhỏ của cô, nâng lên đặt trên bồn rửa.
"A!"
Dao Dao bị bất ngờ đến sửng sốt, lại nhìn thấy vẻ mặt không thể nhẫn nại của Hoắc Không Hiệp thì giật mình, hai chân kẹp chặt, dùng đầu gối nhẹ nhàng mô tả du͙© vọиɠ ẩn sau áo choàng tắm kia, vừa cứng vừa nóng.
"Tiếp tục sấy đi, tóc tôi vẫn chưa khô."
Diêu Dao dùng đầu gối trêu chọc cậu, đầu vẫn không ngẩng lên. Hoắc Không Hiệp không thể làm gì, mím môi, cật lực chịu đựng những cử động nhỏ của cô, ngoan ngoãn nắm lấy những lọn tóc, bật máy sấy.
Diêu Dao bất mãn vuốt ve vật nóng cách lớp vải kia, một lúc lại kéo bỏ luôn đai lưng vướng víu, hạ thân Hoắc Không Hiệp lộ ra trước mắt không chút che đậy.
Lông trên cơ thể cậu không tính là dày đặc, kéo dài từ bụng dưới đến nơi kia. Trong khu rừng đen, cây gậy nóng đỏ nhô lên, chạm vào bụng dưới của cậu. Khoảnh khắc được thả ra, cây gậy đập vào đùi cô một tiếng ‘bạch’. Diêu Dao hít sâu một hơi, dùng chân kẹp chặt cự long của cậu, cọ sát lên xuống, trên đỉnh tiết ra một chất lỏng màu đυ.c.
Hoắc Không Hiệp không thể chịu đựng được nữa. Đây là lần đầu tiên bị đối đãi như vậy, cậu thở hổn hển giương mắt nhìn chằm chằm vào Diêu Dao.
Khoảnh khắc cậu tắt máy sấy tóc, Diêu Dao ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt tràn đầy sắc tình nhìn cậu.
Nhìn đôi môi đỏ mọng liên tục khép mở, lý trí còn lại của cậu tức khắc ‘Phựt’ một tiếng bị chặt đứt.
Cô nói: "Hoắc Không Hiệp, ăn tôi đi."