Lúc này, Lục Tử Ngọc đã đến, anh vừa nhắn tin cho Tô Tô rủ cậu đi ăn trưa, nhưng chưa thấy cậu trả lời. Anh đoán cậu còn đang ngủ, vừa định chờ thêm thì nghe thấy tiếng ồn ở hành lang.
Mặt anh lạnh đi và bước ra ngoài. Khi mấy nữ sinh thấy Lục Tử Ngọc, họ lập tức chạy tới, ai cũng tỏ vẻ oan ức, “Lục Tử Ngọc, có phải tài khoản WeChat của cậu bị hack không? Bài đăng đó không phải do cậu đăng đúng không?”
Từ trước đến nay, Lục Tử Ngọc luôn lịch sự, dịu dàng, nhưng lần này anh không còn kiên nhẫn như mọi khi. Anh dứt khoát nói: “Bài đó do tôi đăng. Tô Tô hiện tại là bạn trai tôi. Làm ơn đừng quấy rầy cậu ấy nữa, nếu không tôi sẽ rất khó chịu!”
Nữ sinh đứng đầu nghe vậy liền bật khóc, “Cái tên biếи ŧɦái đó thì có gì tốt? Tại sao cậu lại thích cậu ta?”
Lục Tử Ngọc cau mày, “Tô Tô không phải biếи ŧɦái.”
“Cậu ta là biếи ŧɦái! Cậu ta thích đàn ông, thật kinh tởm, thật đáng xấu hổ!”
“Thật sao?” Lục Tử Ngọc lạnh lùng đáp, “Không khéo, tôi cũng giống cậu ấy, tôi cũng thích đàn ông!”
Mấy nữ sinh sững sờ tại chỗ, ngay cả đám nam sinh xem kịch cũng không nhịn được mà lùi lại vài bước. Trời ơi, Lục Tử Ngọc thật sự là đồng tính sao?
“Sao có thể? Tôi không tin! Cậu chắc chắn đang nói dối.” Nữ sinh dẫn đầu như sắp sụp đổ. Người cô thích nhất, nam thần của cô, sao có thể là đồng tính?
Lần đầu tiên trong đời, Lục Tử Ngọc cảm thấy việc giúp đỡ mọi người lại phiền phức đến vậy. Nếu không, anh đã không bị nhiều nữ sinh đeo bám như thế, làm như anh là kẻ phụ tình vậy.
Anh có chút không kiên nhẫn, quay đầu lại, nhìn thấy trong đám đông phía sau, Tô Tô đang đứng đó với đôi mắt tròn ngơ ngác nhìn mình. Đột nhiên, anh mỉm cười và bước về phía cậu.
Hành động của Lục Tử Ngọc khiến đám người trước mặt anh nhanh chóng dạt ra, để lộ một con đường. Mọi người đều nhìn thấy rõ ai đang đứng ở đầu con đường đó.
Lục Tử Ngọc cúi đầu nhìn chân Tô Tô hơi nhón lên, trách nhẹ, “Sao lại không đi giày?”
Tô Tô nhìn ánh mắt đầy phẫn nộ của nữ sinh, ánh mắt tò mò của đám nam sinh, rồi nhỏ nhẹ đáp: “Vì vội quá, tôi quên mất.”
Lục Tử Ngọc xoa đầu Tô Tô, bỏ đôi dép của mình ra và bảo Tô Tô mang vào. Chân của Lục Tử Ngọc lớn hơn chân Tô Tô, nên khi Tô Tô mang dép vào, trông giống như một đứa trẻ mang giày của ba, đáng yêu vô cùng.