Chương 31: Bị Tìm Được

"Xem ngươi chạy đi đâu."

Lâu Phong đi đến bên hồ, nhìn thi thể ma nhân bên cạnh, làm hắn tìm kiếm suốt mấy ngày nay.

Không nghĩ tới lại chạy xa như vậy.

May mà hắn đã sớm chuẩn bị, mang theo pháp bảo tìm người.

Đã có tung tích, vậy thì trong một ngày có thể tìm thấy đối phương.

Sau đó xuất ra pháp bảo la bàn, bắt đầu điều tra bốn phía, tìm kiếm dấu vết.

Chỉ trong thời gian ngắn, hắn đã có thu hoạch, chỉ dẫn đi thẳng về phía trước.

Phía sau hắn, Thiên Hoan các Thanh Tuyết cũng nhanh chóng bắt kịp.

Giang Hạo có thể chạy xa như vậy, khiến bọn họ kinh ngạc.

Giang Hạo biết bản thân hắn đang là mục tiêu, nhưng lại liên tục gϊếŧ ma nhân, nhất định có nguyên nhân nào đó.

Cũng không biết vì cái gì.

Cho nên Lâu Phong mới động thủ đoạt gϊếŧ toàn bộ ma nhân, để Giang Hạo không đạt được mục đích.

Trừ khi mục đích của hắn là tiêu hao sức lực của Lâu Phong.

Qua một lúc, bọn họ vẫn không thấy Giang Hạo, chứng tỏ đối phương cách xa nơi này.

Đặc biệt là khi thấy thi thể ma nhân xung quanh đều có vẻ mới bị gϊếŧ một hai ngày.

"Không đúng." Lâu Phong nhăn mày lại:

"Với tốc độ như vậy, hắn hoàn toàn có khả năng trốn biệt tăm luôn, tại sao phải gϊếŧ ma nhân? Để lại dấu vết, hay là hắn muốn đạt được thứ gì đó trên thân thể ma nhân?

Cho dù có bị phát hiện cũng muốn gϊếŧ, hay là phát hiện ra thứ gì đó có thể đối phó chúng ta?"

Nghĩ tới đây, Lâu Phong biết nhất định phải nhanh chóng tìm thấy Giang Hạo, nếu không sẽ sinh biến.

Một khi đã động thủ thì phải chấm dứt luôn hậu hoạn.



Trong đêm.

Giang Hạo khoanh chân ngồi trong cây đại thụ, đây là nơi hắn tạm thời tìm được.

Bên trong Ma Quật rất hiếm gặp những ngọn núi cao, nên tự nhiên không có cái gọi là hang động.

Nơi ẩn náu tốt nhất cũng chỉ có bên trong cây đại thụ.

Lúc này, hắn đang thử đột phá Trúc Cơ viên mãn.

Nếu như tích lũy đủ một trăm điểm mà không thể đột phá, vậy khi đối phương tìm đến sẽ rất nguy hiểm.

Chỉ cần người của Thiên Hoan các có chuẩn bị, đồng thời không ngốc, một hai ngày này sẽ tìm thấy hắn.

Một khi bị tìm thấy, cần phải đối mặt là một Trúc Cơ hậu kỳ và một Trúc Cơ viên mãn.

Xác suất chạy trốn không cao.

Cho nên chỉ có thể đánh cược vào việc bản thân đột phá Trúc Cơ viên mãn.

Trên thực tế, xác suất đột phá vô cùng cao, mấy lần trước đều không tiêu hao hết một trăm điểm tu vi và huyết khí.

Lúc này, tử khí đang dẫn dắt linh khí và huyết khí đứng trước cánh cửa viên mãn, chân chính oanh kích rào cản.

Giang Hạo tâm bình khí tĩnh, để lực lượng di chuyển xuống đan điền.

Muốn một bước tiến vào Trúc Cơ viên mãn.

#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}

Lúc này, tu vi và huyết khí trên bảng hệ thống đang không ngừng thay đổi, con số từ một trăm đã giảm xuống hai mươi bảy, nếu con số về không mà vẫn không thể đột phá.

Vậy thì không cách nào đột phá được.

Lúc này, đột nhiên hắn nghe thấy bên ngoài có động tĩnh, biến hóa đột ngột cũng không làm Giang Hạo đình chỉ tấn thăng.

Nhất định phải tấn thăng thành công trước khi bị phát hiện.

Bên ngoài.

Lâu Phong đi lại trong rừng cây.

Hắn dùng hết toàn lực, cuối cùng chạy tới nơi này, nhưng lại không có quá nhiều dấu vết.

"Đi sai hướng rồi sao?"

Hắn có chút hoài nghi.

Sau đó hắn dùng đủ loại biện pháp tìm kiếm, kết quả chỉ dẫn đều là nơi này.

Chứng tỏ hướng đi không sai, nhưng người ở đâu?

Hắn đi thẳng phía trước, đồng thời cảnh giác bốn phía.

Sau lưng hắn, Thanh Tuyết cũng đi theo, như vậy hai người không đến mức đồng thời bị mai phục.

Bọn hắn đều phát giác được Giang Hạo có điểm bất thường, cho nên không thể để đối phương có cơ hội tấn công hai người cùng một lúc.

"Nơi nào trong rừng cây có khả năng ẩn náu? Trên mặt đất đều là cây."

"Cây?"

Lâu Phong sửng sốt một chút, bắt đầu quan sát cây đại thụ xung quanh.

Sau đó, hắn thấy một gốc cây thoáng có chút linh khí, nếu là bình thường đây chỉ là một gốc linh thụ không có gì đặc biệt, nhưng theo phán đoán tình huống của Lâu Phong, nhất thời hắn mừng rỡ.

Nhưng càng có nhiều nghi ngờ hơn.

Đối phương thế mà đang… Đột phá.

Bất kể như thế nào, nhất định phải cắt ngang hắn.

Keng!

Đại đao hiện ra, lực lượng hội tụ.

Lâu Phong nhảy lên một cái, chém một đao xuống:

"Còn muốn trốn?"

Ầm!

Đại thụ bị một đao chém thành hai khúc, cây cối văng tứ tán.

Bóng người bên trong hiện ra trước mắt Lâu Phong, chính là Giang Hạo đang bế quan.

Thấy vậy, Lâu Phong mừng rỡ, tăng cường lực lượng lần nữa.

Trực tiếp chém một đao xuống, thẳng đến mi tâm Giang Hạo.

Muốn phân đối phương thành hai.

Nhưng khi đao sắp chạm đến Giang Hạo.

Có một bóng mờ hộ giáp ngăn đao lại.

Keng!



Lực lượng đao và hộ giáp va chạm, bất phân cao thấp.

"Pháp bảo hộ thân?" Lâu Phong kinh hãi.

Không chút đắn đo, hắn muốn tiếp tục gia tăng cường độ, phá vỡ phòng ngự.

Nhưng đúng lúc này, Giang Hạo đang nhắm mắt đột nhiên mở mắt ra.

Lâu Phong đối mắt với Giang Hạo , thấy bên trong ánh mắt lạnh lùng của đối phương kim quang đại thịnh.

Ngay sau đó, khí tức cường đại từ trên người Giang Hạo bộc phát.

Trúc Cơ viên mãn.

"Làm sao có thể?" Trong nháy mắt cảm nhận được tu vi của Giang Hạo, Lâu Phong vô cùng kinh hãi, không dám tin vào mắt mình.

Lúc này, Giang Hạo không cho hắn cơ hội dò tìm nguyên nhân, đưa tay ra, Ám Ảnh đao xuất hiện, ngay lập tức chém ra một đao.

Ma Âm trảm.

Ầm ầm!

Một đao chém ra, cho dù Lâu Phong đã trở về phòng thủ, nhưng vẫn bị đánh bay ra ngoài.

Ầm!

Hắn bị văng đập lên cây đại thụ.

Đại đao đứt gãy, vết thương máu thịt be bét.

Nhưng không mất mạng.

Thấy vậy, Giang Hạo cũng không thèm để ý, vừa mới miễn cưỡng xuất ra một kích, có thể làm đối phương trọng thương đã là không tệ.

Hắn chậm rãi đứng dậy, nhìn về phía Thanh Tuyết.

Hai người đi cùng nhau, không tốt lắm.

Phải tốc chiến tốc thắng.

Đối phương cũng có ý nghĩ này, Thanh Tuyết tay cầm trường kiếm, bấm ngón tay kích hoạt pháp thuật, bắt đầu tấn công Giang Hạo.

Lúc này, một cỗ lãnh diễm dâng trào.

Giang Hạo trực tiếp bỏ qua, khoảnh khắc ấy hắn mới thấy thật may mắn vì có cổ độc kia.

Nếu không chắc chắn sẽ bị phân tâm.

Hắn vung Ám Ảnh đao lên, trùng kích đối phương.

Keng!

Đao kiếm va chạm, không ngừng đan xen, ánh đao bóng kiếm ẩn chứa lực lượng tỏa ra bốn phía.

Trong đêm tối, hai người đứng thẳng công kích giữa không trung, đao qua kiếm lại, từng chiêu chí mạng.

Hai bên đều không nhượng bộ, công kích mạnh mẽ.

Oanh!

Lực lượng cường đại khiến hai người tách ra, lúc này Thanh Tuyết hô to kêu gọi Lâu Phong:

"Cùng hợp sức lại, hắn vừa mới tấn thăng nên không kiên trì được bao lâu."

Đúng, nàng phát hiện bản thân thế mà không thể thắng được đối phương.

Vừa mới tấn thăng, căn cơ còn chưa ổn định, nhưng có thể đối kháng nàng.

Nếu lúc này không gϊếŧ đối phương, chắc chắn người chết là hai người bọn họ.