Chương 7: Võ Đạo (2)

Chờ Mộ Phiếu Miểu biểu diễn xong, lại có một Võ Sư tiến lên.

- Tại hạ Viên Thiên Cương, am hiểu Vô Cực Côn...

- Tại hạ Dịch Cầu Quyết, sở trường Thiết Tuyến Quyền...

- Ta tinh thông Thanh Y Kiếm...

...

Đợi đến Võ Sư cuối cùng diễn luyện xong, Phương Tịch suy nghĩ một chút, mở miệng dò hỏi:

- Võ công của các vị sư phụ đều rất tốt, không biết ta có thể học hết không?

Dù sao hắn nhiều tiền, học hết cũng không nghèo được.

- Cái này...

Mấy vị Võ Sư liếc mắt nhìn nhau, cuối cùng Mộ Phiếu Miểu đi ra giải thích:

- Phương công tử, võ đạo tiêu hao rất nhiều, một môn võ công cũng có thể để người luyện đến thân thể hao hụt, nhất định phải phối hợp thuốc bổ, có câu ham nhiều nhai không nát, đồng thời học mấy môn, khí huyết vận hành còn xung đột lẫn nhau...

- Ồ.

Nghe Mộ Phiếu Miểu giải thích, Phương Tịch suy tư.

Võ đạo này, quả nhiên vẫn có một ít cấm kỵ.

Đồng thời nghe đối phương giảng giải, tựa hồ còn có chút chưa tận hứng, này hẳn là kiến thức cần chân chính nhập môn mới có thể thu được.

Hắn suy nghĩ một chút, cuối cùng nói:

- Đã như vậy, ta trước học thối pháp, một môn chưởng pháp... Xà sư phụ, Mộ sư phụ kính xin lưu lại.

Võ Sư khác nghe được câu này, trong lòng đều có chút không cam tâm.

Xà Lôi thì thôi, dám đứng ra đầu tiên, tự nhiên là võ công mạnh nhất, tự tin cũng rất đủ.

Mà Mộ Phiếu Miểu, không phải là có một đôi chân dài cùng bộ ngực lớn sao?



Chết tiệt, người có tiền ham muốn, đều giản dị tự nhiên như thế sao?

...

Chờ các Võ Sư oán thầm rời đi, Phương Tịch mới tỉ mỉ quan sát Xà Lôi và Mộ Phiếu Miểu:

- Xà sư phụ, Mộ sư phụ... Học phí bắt đầu từ hôm nay tính, mỗi ba ngày tới cửa truyền thụ một lần, như thế nào?

Lúc này, hắn mới tỉ mỉ quan sát hai người kia.

Xà Lôi không vận công thì như một lão đầu dung mạo bình thường.

Mộ Phiếu Miểu vóc người đẫy đà, khí chất anh tư hiên ngang, ngũ quan cũng tương đối khá, chỉ là da thịt có chút thô ráp.

- Được...

Mộ Phiếu Miểu suy nghĩ một chút nói:

- Hồng Xà Thối vận hành khí huyết chủ yếu ở hai chân, không xung đột Bạch Vân Chưởng của bản môn, nhưng ngươi nhất định phải chú ý, không thể học quá nhiều, bằng không hậu kỳ khí huyết hỗn tạp, bất lợi đột phá...

Nói tới chỗ này, Phương Tịch cũng có chút buồn bực:

- Khí huyết chủ yếu rèn luyện hai chân và song chưởng... không có một môn võ công, có thể rèn luyện khí huyết toàn thân sao?

Loại pháp môn luyện thể này, thiếu hụt không khỏi quá lớn, then chốt là bất lợi cho pháp thuật phòng hộ!

Mộ Phiếu Miểu và Xà Lôi liếc mắt nhìn nhau, cuối cùng tiểu lão đầu tằng hắng nói:

- Khục khục... Kỳ thực chỉ cần là võ đạo, ở thời điểm rèn luyện vị trí chủ yếu, cũng sẽ rèn luyện huyết khí toàn thân. Nhưng muốn chân chính rèn luyện toàn thân như một, vậy thì không phải những võ quán tam lưu như chúng ta có thể có được, mà là chân công mật truyền của thế lực nhất lưu, có lẽ công pháp ép đáy hòm của Nguyên Hợp Sơn, mới có thể đạt đến mức độ như vậy.

- Được rồi...

Phương Tịch thở dài, trong lòng âm thầm có quyết định.

Không phải là bí truyền sao?

Ngày sau, hắn nhất đĩnh sẽ lấy được.



Dù sao lấy thủ đoạn của tu tiên giả, võ giả ở thế giới này còn không cách nào phòng được.

Đương nhiên, cái này còn cần chậm rãi thí nghiệm, không thể sốt ruột.

Dù sao hắn còn trẻ, thân thể này mới mười bảy tuổi, mà tu tiên giả tuổi thọ lâu dài, dù là Luyện Khí kỳ, sống tám mươi, chín mươi tuổi cũng không thành vấn đề.

- Hai vị sư phụ xin mời!

Đêm đó, Phương Tịch thiết yến khoản đãi Mộ Phiếu Miểu và Xà Lôi.

Hắn mặc cẩm bào, đầu đội ngọc quan, tuy vóc người có chút gầy yếu, nhưng khí chất phiêu dật xuất trần, để Mộ Phiếu Miểu nhìn mà trong lòng thầm khen, vội vã uống một chén.

- Xin mời!

Một hớp rượu mát mẻ vào bụng, Mộ Phiếu Miểu không khỏi cả kinh:

- Rượu ngon...

Xà Lôi cũng vui mừng nói:

- Cái này là Thu Lộ Bạch Tửu? Tương truyền rượu này trang chủ một năm chỉ ủ mười tám vò, mỗi một vò cất vào hầm ba năm mới thành, giá trị trăm lạng...

- Ha ha, ta người này khá thích mỹ tửu, thích mỹ thực, thích mỹ tỳ, thích đồ cổ, thích hào trạch, thích kỳ da^ʍ kỹ xảo...

Phương Tịch rót cho mình một chén, cảm khái nói:

- Ta từng nghe qua một câu nói, nam nhi trên đời, nên leo núi cao nhất, uống rượu mạnh nhất, dùng kiếm nhanh nhất, cưỡi ngựa tốt nhất, chơi nữ nhân đẹp nhất, đấu người ác nhất...

Ở tu tiên giới, hắn không dám nói ra câu này, nói ra sẽ bị người chém thành muôn mảnh, nhưng ở thế giới này, lại có thể xem như mục tiêu nhỏ của nhân sinh.

- Ha ha ha... Trẻ tuổi thật tốt.

Xà Lôi uống một hớp Thu Lộ Bạch Tửu, như tìm về ảo giác của người trẻ tuổi.

Lúc trước, hắn cũng là thiếu niên có mộng tưởng giang hồ, đến khi đầu gối trúng một đao...

- Chơi nữ nhân đẹp nhất...

Mộ Phiếu Miểu đỏ mặt, theo bản năng kéo cổ áo, thầm mắng một tiếng tiểu sắc quỷ, nhưng lại có chút động lòng.