Chương 41: Ma Tai Chợt Hiện

- Ha ha, vị này là chất nữ? Trổ mã càng ngày càng xinh đẹp.

Trên đại sảnh, Mộ Thương Long cùng một tráng hán mặt đỏ phân chủ khách ngồi xuống.

Đại hán mặt đỏ nhìn thấy Mộ Phiếu Miểu, nhất thời ánh mắt sáng lên, nhìn thanh niên áo đỏ ở bên cạnh nói:

- Còn không thi lễ?

- Tại hạ Hách Lam, gặp qua Mục cô nương.

Thanh niên đại khái là con cháu của Hách quán chủ, vẻ mặt ôn hòa tiến lên.

- Chất nhi này của ta thiên phú không tệ, bây giờ bất quá mười chín tuổi, cũng đã là khí huyết tam biến...

Hách quán chủ cười ha ha.

- Ha ha... nữ nhi không hăng hái này của ta, hai mươi tuổi mới đột phá khí huyết tam biến.

Mộ Thương Long không chút biến sắc uống một hớp trà, chỉ chỉ Phương Tịch:

- Nhưng tên đệ tử này không tệ, năm nay mười bảy tuổi, cũng là khí huyết tam biến.

- Cái gì?

Sắc mặt Hách Lam nhất thời đặc sắc, phảng phất như bị người chém một đao.

- Ha ha... Ta còn có chuyện quan trọng thương lượng với Mộ lão ca...

Hách quán chủ thoáng khϊếp sợ một chút, liền khôi phục bình thường.

- Hừm, Phiếu Miểu, Phương Tịch, các ngươi mang Hách Lam ra ngoài đi dạo, người trẻ tuổi nên thân cận nhiều hơn.

Biểu hiện của Mộ Thương Long cũng trở nên trịnh trọng.

Phương Tịch và Mộ Phiếu Miểu thi lễ, đi ra phòng khách.

Trước khi ra cửa, lỗ tai của Phương Tịch giật giật, thanh âm tràn ngập lo lắng của Hách quán chủ truyền vào trong tai:

- ... Mộ lão ca, chuyện vây quét Yêu Thú trước đó, e là có kỳ lạ khác!

...

- Lần trước vây quét Yêu Thú, đến cùng xảy ra vấn đề gì?

Phương Tịch đang suy tư, Hách Lam ở bên cạnh nhìn thấy con mắt của Mộ Phiếu Miểu thỉnh thoảng nhìn sư đệ của mình, nhất thời nổi lên khí phách:

- Vị sư đệ này mười bảy tuổi đã đột phá khí huyết tam biến, Hách Lam bội phục, không bằng... chúng ta tỷ thí một phen, như thế nào ?

- Cái này... Không cần a?

Phương Tịch cự tuyệt.

Lấy cảnh giới Quán Chủ của hắn bây giờ, khí huyết tam biến bình thường, chỉ là một chân một cái.



- Làm sao? Ở trước mặt Mộ cô nương, Phương sư đệ... sợ thua?

Hách Lam nở nụ cười.

Hắn cảm thấy thiếu niên dễ dàng cấp tiến, bị kích như thế, tất nhiên sẽ trúng chiêu.

Phương Tịch chỉ liếc hắn một cái, lười tính toán với tiểu hài tử:

- Ừm... Vậy ta chịu thua vậy, Hác huynh thực lực hơn người, tại hạ mặc cảm không bằng!

- Hả?

Hách Lam trợn mắt, tựa hồ lần nữa nhận thức lại Phương Tịch.

Sau hồi lâu, mới phun ra một câu:

- Ta chưa từng gặp qua người như Phương huynh...

...

- Mộ lão ca, chuyện hôm nay, ngàn vạn lần để ở trong lòng.

Cửa chính võ quán Bạch Vân.

Hách quán chủ mang theo chất nhi, cáo biệt Mộ Thương Long.

Mộ Phiếu Miểu và Phương Tịch đứng ở trong đám người đưa tiễn.

- Vừa rồi vì sao ngươi trực tiếp chịu thua?

Mộ Phiếu Miểu tới gần Phương Tịch, lặng lẽ hỏi.

- Không có ý nghĩa, vì sao phải đánh?

Phương Tịch hỏi ngược lại, mí mắt buông xuống.

Tranh đấu với tiểu hài tử, không bằng suy tính bầu không khí quỷ dị gần đây ở thành Hắc Thạch.

Tựa hồ từ sau lần săn yêu trước đó, có chuyện gì không đúng phát sinh.

Thời điểm hắn thần du vật ngoại, bỗng nhiên cách đó không xa truyền đến tiếng thét kinh hãi:

- Gϊếŧ người rồi! ! !

Thanh âm cao vυ"t, hầu như xẹt qua chân trời.

- Hả?

Phương Tịch nhíu mày, đi theo mọi người chạy tới.

Sau khi chuyển qua một góc đường, liền nhìn thấy một đám người chạy vội, tránh né mấy quái nhân ở sau lưng?

- Đây là... thứ quỷ quái gì?



Thị lực nhạy cảm, để Phương Tịch nhìn thấy hình dáng những quái nhân kia... gò má gầy gò, trong thất khiếu có rễ cây mọc ra.

Lúc này, một quái nhân nắm lấy một người qua đường nào đó, từng sợi rễ đâm vào trong cơ thể đối phương.

- A!

Người qua đường vô tội kia kêu thảm thiết, thân hình nhanh chóng thu nhỏ lại một vòng, hai mắt từ từ trở nên vô thần...

- Cảm giác... rất giống một loại khôi lỗi nào đó?

Làm tu tiên giả, kiến thức của Phương Tịch tự nhiên rộng rãi.

Nhìn thấy cảnh này, con ngươi đột nhiên co rụt, càng có chút bất đắc dĩ:

- Sai lầm... lúc trước ta thật ngu xuẩn, thật ngây thơ, còn tưởng rằng đây là thế giới cấp thấp...

- Cứu... Cứu ta!

- Ô ô... Mẫu thân...

Quái nhân và sợ hãi giống như có tính truyền nhiễm, nhanh chóng khuếch tán ở trong đám người.

Lượng lớn dòng người hoảng sợ chạy trốn, một đứa bé ngã ở ven đường, ô ô gào khóc.

- Mau đứng lên.

Hách Lam một tay tóm lấy tiểu hài tử, nhanh chóng lùi về sau.

- Mộ lão ca!

Hách quán chủ điên cuồng hét lên, song quyền giống như đá lăn, đập về phía một quái nhân trong đó.

Phốc!

Chân lực đi qua, quái nhân này bị đánh cho cột sống gãy lìa, nửa người gãy vỡ.

- Hác lão đệ, mau tránh ra!

Mộ Thương Long nhíu mày, kinh hô một tiếng.

- A!

Hách quán chủ gào lên đau đớn, nhìn bàn tay của mình, chỉ thấy phía trên chẳng biết lúc nào, đã thêm ra mấy lỗ máu.

- Ít nhất là đại yêu, thậm chí có khả năng là...

Mộ Thương Long biểu hiện cực kỳ nghiêm nghị, sau đó quát lên:

- Đệ tử võ quán Bạch Vân nghe lệnh! Lập tức lui về võ quán, mượn tường phòng thủ!

- Tuân mệnh!

Mộ Phiếu Miểu nhìn cha mình một chút, sau đó dẫn dắt sư đệ lui về võ quán.