Chương 4: Nguyên Hợp Sơn (2)

Hắn không có bị bệnh đạo đức, cùng người hầu nha hoàn nói cái gì mọi người bình đẳng, không cần quỳ...

Ngược lại, đến cổ đại, hắn bị trí nhớ của nguyên chủ ảnh hưởng, chỉ chú ý nhược nhục cường thực.

Làm nha hoàn, người hầu, nếu dám không quỳ, đó chính là mắt không tôn thượng, không chịu quản giáo, có thể tùy ý đánh chết!

Cũng may những nha hoàn, người hầu này đều bị quan niệm tôn ti hun đúc, sẽ không có tồn tại kỳ hoa như thế.

Hoặc nói, đối với đám người Nguyệt Quế mà nói, chủ nhà như vậy mới bình thường, giống như thiên kinh địa nghĩa.

...

Sau nửa canh giờ, đại sảnh Phương phủ.

Phương Tịch nằm ở trên ghế mềm, trước mặt bày đầy sơn hào hải vị.

Tay gấu, vây cá, tổ yến, vịt nướng, gà hầm...

Các loại nguyên liệu nấu ăn thuần thiên nhiên, trải qua bếp trưởng tỉ mỉ gia vị, mùi thơm nức mũi, làm người thèm ăn nhỏ dãi.

Phương Tịch rất hưởng thụ sinh hoạt của địa chủ phong kiến vạn ác, không cần tự mình động đũa, ánh mắt hơi ra hiệu, thì có một tỳ nữ mang theo món ngon đưa lên.

Hắn ra hiệu Thược Dược tiến lên, nằm ở trên đùi ngọc mềm mại của đối phương, hít mùi hương thiếu nữ thơm ngát, để Nguyệt Quý gắp một đũa thịt hươu.

Ai, sinh hoạt quá mức hạnh phúc cũng là một loại buồn phiền, nam nhân nên bồi bổ...

Phương Tịch lại uống một hớp rượu do mỹ nhân đưa tới, thỏa mãn thở ra một hơi dài.

Dù sao những nha hoàn xinh đẹp này, từng người đều nghĩ dùng hết các loại biện pháp bò lên giường của hắn, hắn cũng rất khó xử.

...



Một bữa cơm ăn gần hơn canh giờ.

Đối với Phương Tịch mà nói, tuy dinh dưỡng kém xa linh mễ ở tu tiên giới, nhưng du͙© vọиɠ ăn uống xem như được thỏa mãn.

Hưởng thụ như vậy, hắn mỗi cách mười ngày nửa tháng sẽ đến một lần.

Cũng coi như một loại điều hoà nho nhỏ sau khi tu tiên gian khổ.

Chờ hạ nhân thu thập dọn dẹp, Phương Tịch đi tới phòng khách, vừa uống trà xanh do Nguyệt Quế nấu, vừa nghe quản gia A Phúc bẩm báo.

- Lão gia, lão nô đã dò la, tài liệu liên quan tới Yêu Ma, luôn bị quan phủ của Đại Lương khống chế, nghiêm cấm tư nhân lưu thông, nhưng vẫn có một vài con đường, tỷ như võ quán!

A Phúc là một lão giả râu bạc trắng, thoạt nhìn có vài phần hương vị cao nhân ẩn sĩ.

Nhưng Phương Tịch biết, đối phương chỉ là lão đầu bình thường, lúc trước mang theo cháu trai sắp chết đói ở ven đường, phải tự nguyện bán mình làm nô.

- Há, võ quán sao?

Phương Tịch nghe vậy, hơi suy tư.

Đại Lương cũng là thế giới có lực lượng siêu phàm, không nói những Yêu Ma kia, lực lượng siêu phàm trong Nhân tộc chính là võ công!

Những võ giả lợi hại kia, quyền nát nham thạch, cước nứt đá xanh… là sự tình cực kỳ đơn giản.

Dù ở trong thành Hắc Thạch, võ giả như vậy cũng không ít.

Phương Tịch cũng có chút húng thú với lực lượng siêu phàm ở thế giới này.

Tuy linh khí ở thế giới này vô cùng mỏng manh, khó có thể tu luyện, nhưng vẫn có thể miễn cưỡng duy trì tu vi của hắn.



Mà Võ giả chi đạo ở Đại Lương, hẳn cũng có chỗ thích hợp... Được rồi, nếu có thể ở tu tiên giới Nam Hoang thu được công pháp và pháp thuật cao thâm, ai nguyện ý nghiên cứu võ công?

Rảnh rỗi không có chuyện gì làm sao?

Trường Xuân Quyết hắn tu luyện chỉ là hàng thông thường, mà trong phường thị, công pháp hơi tốt một chút, đều cần mười mấy viên linh thạch...

Trong mắt Phương Tịch loé lên hào quang thâm thúy:

- Căn cứ đoạn thời gian này hỏi thăm được tình báo, võ giả ở thế giới này, tu luyện là khí huyết... luận lực phá hoại cũng không thể khinh thường, tuy chỉ là so sánh với tu tiên giả Luyện Khí kỳ, nhưng rất có hương vị của công pháp luyện thể...

Thể tu ở trong tu tiên giả chỉ xem như tiểu lưu phái, rất ít người tu luyện, bởi vì không chỉ tốn thời gian dài, còn tiêu hao nhiều tài nguyên.

Nhưng Phương Tịch không để ý, hắn có tài nguyên của hai thế giới làm, căn bản không để ý sự tình chín trâu mất một sợi lông.

Huống chi... cái này không phải là không có cách nào sao!

- Dù là công pháp luyện thể cấp thấp của Luyện Khí kỳ, ở phường thị Thanh Trúc Sơn cũng bán năm viên linh thạch trở lên, ta không mua nổi... Nhưng ở chỗ này, võ đạo lại có con đường để tu luyện, vừa vặn, ta muốn lấy được tài liệu Yêu Ma nghiên cứu một chút...

Hai mục tiêu này có khả năng hoàn thành, khiến hứng thú của Phương Tịch tăng nhiều.

- Võ quán? Tỉ mỉ nói xem...

A Phúc nói:

- ... Trong võ quán tự nhiên có võ đạo truyền thừa, mà căn cứ nghe đồn trên phố, những Võ Sư kia tu luyện tới cấp độ cao, ăn thịt bình thường đã khó có thể cung cấp năng lượng cho thân thể, bởi vậy cần ăn các loại thiên tài địa bảo, hoặc thịt Yêu Ma cung cấp chất dinh dưỡng! Bởi vậy các thế lực Võ Sư đều có con đường lấy được thịt Yêu Ma...

- Mà trong thành Hắc Thạch, ngoại trừ những thế gia đại tộc kia, thế lực võ đạo còn thu đồ đệ, chính là Nguyên Hợp Sơn, cùng với Võ Quán Liên Minh!

- Nguyên Hợp Sơn?

Vẻ mặt Phương Tịch hơi động.