Lại đợi ba nén nhang sau, lão tẩu chống sào tre, để thuyền lay động rời đi.
Sương mù xuất hiện, kiến trúc bốn phía trở nên mơ hồ.
Không biết đi bao lâu, thuyền nhỏ ngừng ở trên một bãi sông.
- Đến.
Lão tẩu nói.
Phương Tịch xuống thuyền, bàn chân đạp ở trên bùn đất ướŧ áŧ.
Phóng tầm mắt nhìn bốn phía, tựa hồ là một đảo nhỏ giữa hồ, bên trên có không ít người, đang bày quầy bán hàng, hoặc mua hàng.
Trên đảo có mấy kiến trúc làm bằng gỗ, thoạt nhìn cực kỳ đơn sơ.
- Cái chợ đen này... hoàn toàn khác ta tưởng tượng nha.
- Quá đơn sơ.
Khóe miệng Phương Tịch hơi co giật, lẫn vào trong dòng người.
- Huynh đệ, học võ không? Mười tám thức Trảm Thiết Kiếm pháp mật truyền của Thiết Kiếm Môn, phối hợp Thần Ý Đồ!
Trên một quầy hàng, chủ quán mang khăn che mặt đang cao giọng rao hàng.
Phương Tịch nhìn bí tịch kia, lắc đầu rời đi.
Không cần nhìn cũng biết, Thần Ý Đồ không phải có thể đơn giản phục chế.
Xuất hiện ở đây, tám thành là hàng giả.
- Mau đến xem, nô ɭệ tốt nhất... da thịt này, cái tuổi này... Vừa nhìn liền biết từ gia đình giàu có đi ra, nuôi mấy năm tuyệt đối là đại mỹ nhân!
Trên một quầy hàng khác, lại còn bán người!
Phương Tịch nhìn lướt qua, phát hiện là mấy đồng nam đồng nữ thần sắc hoảng sợ, nhất thời nhớ tới mấy ngày gần đây, có đại hộ trong thành mất hài tử, trong lòng không khỏi phát lạnh.
Lực khống chế và lực uy hϊếp của triều đình Đại Lương này, xem ra cũng rất có hạn!
- Chợ đen, quả nhiên đủ đen.
- Đáng tiếc, hiện tại ta còn không có lực lượng muốn làm gì thì làm.
Trong lòng thầm than, sau đó hắn dựa theo Mộ Thương Long chỉ điểm, đi tới trước một nhà gỗ.
Nhà gỗ rất đơn sơ, mũi Phương Tịch giật giật, ngửi được mùi máu tanh nồng nặc.
Trong bụi cỏ xung quanh nhà gỗ, mơ hồ có thể lấy nhìn thấy xương trắng.
- Đây chính là con đường mua thịt Yêu Ma của Mộ Thương Long cùng võ quán Bạch Vân?
Trong lòng Phương Tịch thầm nói, sau đó đi vào.
Trong nhà gỗ ánh sáng rất mờ, chỉ có một ngọn đèn, trên bấc đèn thiêu đốt ngọn lửa màu xanh.
Nương theo dầu thắp thiêu đốt, một mùi thơm quỷ dị khuếch tán bốn phía.
Phương Tịch nuốt nước miếng, lại có cảm giác đói bụng.
- Cái dầu thắp này... không bình thường.
Thời điểm hắn suy tư, một tiếng nói hùng hậu vang lên:
- Ngươi đến mua thịt?
Phương Tịch nhìn sang, không khỏi hít một ngụm khí lạnh, là thật sự bị dọa sợ rồi.
Ở óc phòng, chồng một núi thịt!
Đó là một núi thịt chân chính, cao chừng hai ba mét, do thịt mỡ trắng toát tầng tầng chồng lên, trên da tràn đầy dầu mỡ.
Đây là một tên béo vượt quá tưởng tượng!
- Ít nhất nặng cũng ngàn cân!
m thanh của Phương Tịch trầm thấp:
- Nghe nói... nơi này có bán thịt Yêu Ma? Yên tâm, ta hiểu quy củ!
Vừa nói vừa ném mộc bài ra.
Núi thịt tiếp nhận mộc bài, tùy ý nhìn lướt qua, liền nở nụ cười:
- Nguyên lai là khách quen giới thiệu... Yên tâm, thịt của ta, phẩm chất luôn tốt nhất!
Vừa nói, hắn vừa mở bàn tay như quạt hương bồ, trảo về phía sau mình.
Đùng!
Một miếng thịt trắng toát bị quăng tới trước mặt Phương Tịch.
Đoàn thịt này ít nhất nặng năm sáu cân, không có chút màu đỏ, tựa hồ không có bắp thịt và gân cốt.
- Cái cảm giác này, rất tương tự dầu thắp?
Phương Tịch nhìn lướt qua, trong lòng hơi suy đoán.
- Thịt chỗ ta, một cân trăm lạng bạc.
Núi thịt báo giá.
- Được!
Phương Tịch gật đầu, lấy ra một mảnh vàng lá, đây là hắn đặc biệt đổi để giao dịch.
Dù sao trên người mang theo quá nhiều ngân lượng cũng không thuận tiện.
- Trên người ta có trăm mảnh vàng lá, tầm một trăm lạng vàng, quan phủ đổi mười lạng bạc một lạng vàng, tương đương với ngàn lạng bạc, bán ta mười cân thịt.
Chờ Phương Tịch nói xong, lại lấy ra vàng lá, núi thịt ở đối diện tựa hồ hơi sửng sốt.
Một lát sau, hắn mới cười to:
- Được... sảng khoái, Hàn mập ta thích loại người thống khoái như ngươi!
Vừa nói, hắn lại lấy ra một miếng thịt Yêu Ma bỏ xuống, đại khái nặng chừng năm sáu cân.
- Miếng này cộng thêm miếng vừa rồi, tuyệt đối vượt qua mười cân, số dư coi như ta tặng ngươi...
Núi thịt cười nói:
- Nhân sinh đau khổ, chỉ có ăn thịt mới là chuyện vui... Bất quá ngươi phải nhớ kỹ, không nên ăn quá nhiều, chết no sẽ không còn vui, ha ha ha...
Hàn mập liên tục cười to, làm nhà gỗ cũng rung động theo.
Phương Tịch ôm quyền, dùng bao bố gói mười cân thịt vác ở trên lưng, cáo từ rời đi.
Sau khi mua được vật phẩm mình muốn, hắn không có lựa chọn dừng lại ở chợ đen, mà trực tiếp rời đi.
Con đường quay về, tự nhiên vẫn đi thuyền, sau đó dừng ở dưới Minh Nguyệt Kiều.
Sau khi Phương Tịch bảy rẽ tám ngoặt, đi vào một đường tắt, bỗng nhiên hắn thở dài:
- Các hạ theo ta lâu như vậy, đến cùng là tại sao?
Ở cuối hẻm, chẳng biết lúc nào đã xuất hiện một người áo đen.
Hắn cười lạnh nói:
- Khá lắm, công phu không tệ... Ngươi có thể từ chỗ Hàn mập mua nhiều thịt như vậy, hiển nhiên gia sản không ít, lấy ra cho lão phu đi!
Lúc người này nói chuyện, còn đứng ở cuối hẻm, nhưng khi chữ cuối cùng hạ xuống, hắn đã đi tới trước mặt Phương Tịch, một quyền mạnh mẽ đánh ra, thế như đá lăn.