Chương 20: Khí Huyết Đột Phá 3

Phương Tịch nghe vậy, nhất thời nhìn về phía Mộ Phiếu Miểu.

Vị đại sư tỷ này là cao thủ khí huyết tam biến, nàng đã có thể tiếp xúc thịt Yêu Ma.

Cũng không biết Yêu Ma ở Đại Lương Thế Giới này, cùng thịt Yêu Thú ở tu tiên giới, đến cùng có giống nhau không?

Hắn ở tu tiên giới đã sạch tiền, nhưng lúc này vẫn không có ý nghĩ vận chuyển thịt Yêu Ma đi qua bán.

Dù sao ở Đại Lương Thế Giới, phi kiếm của hắn vừa ra, dù là Mộ Thương Long cũng dám đấu một trận.

Nhưng ở tu tiên giới Nam Hoang, vẫn chỉ là tay mơ, nên biết điều vẫn phải biết điều.

Điều này sẽ đưa đến hắn ở hai thế giới tác phong làm việc cực kỳ không giống.

- Bất quá, đại sư tỷ vẫn quá khinh thường ta.

Trong lòng Phương Tịch thầm nghĩ.

Dựa theo hắn tính toán, nếu ở trong tu tiên giới tiến hành rèn luyện, tốc độ hắn đột phá khí huyết nhị biến cùng tam biến sẽ cực kỳ kinh người.

Đến thời điểm, tự nhiên có thể tiếp xúc đến thịt Yêu Ma.

Cái này so với trăm phương ngàn kế đi mưu tính sẽ an ổn hơn không ít.

Chỉ là cần một chút thời gian.

Mà hắn còn trẻ, lại là tu tiên giả, có thời gian kiên trì chờ đợi.

...

Tu tiên giới Nam Hoang.

Đông đi xuân đến.

Tuyết đọng ở phụ cận Thanh Trúc Sơn hoàn toàn tan hết, lộ ra màu xanh tràn ngập sinh cơ.

Ở trong rừng trúc, Phương Tịch chỉ mặc áo ngắn vải thô, tựa hồ đã không quan tâm đầu xuân man mát.

Bắp thịt trên người hắn từng khối từng khối nhô lên, nhìn tràn ngập dương cương, khí huyết cả người bộc phát, so với thiếu niên gầy yếu trước đó giống như hai người khác nhau!



- Khổ cực một năm, gạo Ngọc Trúc cũng sắp thu hoạch.

Nhìn rừng trúc, Phương Tịch tràn ngập vui vẻ giống như lão nông được mùa.

Linh mễ này mùa hạ gieo, trời thu bón phân, trải qua trời đông giá rét tôi luyện, mới ở mùa xuân thu hoạch, hoàn toàn khác cây nông nghiệp bình thường.

Một năm này hắn cần mẫn khổ nhọc, có thể thu được hai ba thạch linh mễ, thu hoạch coi như không tệ.

Không chỉ vậy!

Thông qua ngày đêm tu luyện, cũng có khả năng là linh khí ở tu tiên giới Nam Hoang dồi dào, võ đạo của hắn tiến triển cực nhanh.

Đến hiện tại, hắn đã đột phá khí huyết nhị biến, cách khí huyết tam biến chỉ một bước!

- Đợi khí huyết tam biến, là có thể tiếp xúc thịt Yêu Ma.

Phương Tịch nhìn rừng trúc, hơi có chút ngẩn người:

- Có lẽ ở tu tiên giới cũng phải gia nhập một vài hội nhóm, thăm dò con đường để ngày sau bán thịt Yêu Ma...

Đầu mùa xuân.

Trên mặt các linh nông ở khu lều gỗ đều mang theo vẻ vui mừng, có còn đổi đồ mới, giống như muốn đi tham gia lễ mừng.

Phương Tịch cất bước ở trong rừng trúc, tay phải tùy ý vung lên.

Thanh Hòa Kiếm bay ra, chém xuống một đoạn trúc.

Hắn gõ gõ ống trúc, nghe bên trong hồi âm, hài lòng gật gù:

- Linh mễ chín rồi.

Sau một khắc, Phương Tịch đốt đống lửa, bắt đầu nướng ống trúc.

Nương theo thời gian trôi qua, một mùi thơm ngát pha tạp giữa gạo và trúc chậm rãi lan tràn.

Đây là một phương pháp ăn khác của gạo Linh Trúc, làm thành cơm lam.

Đoạn thời gian này, hắn vẫn chờ ở trong rừng trúc, chính là muốn xem linh mễ thành thục, cùng với phòng ngừa một ít tiểu tặc và yêu trùng ăn trộm.



Vì thế ngay cả Đại Lương cũng không đi.

Đến hôm nay, rốt cục có thu hoạch!

Đùng!

Một lát sau, ống trúc nổ tung, hiện ra linh mễ thơm ngát ở bên trong.

Linh mễ vừa mới thành thục hạt hạt no đủ, phân bố đều đều, rơi vào đầu lưỡi quả thực như muốn tan ra, đặc biệt là mùi thơm thấm ruột thấm gan.

Lại phối hợp thịt khô Phương Tịch mang theo, quả thật là mỹ vị nhân gian.

Sau khi ăn xong, Phương Tịch cảm nhận được trong cơ thể linh khí tràn đầy, không dám chậm trễ, vội vận chuyển Trường Xuân Quyết luyện hóa.

Không chỉ vậy, sau khi vận chuyển công pháp, hắn lại bày ra tư thế rèn luyện song chưởng.

- Chà chà... Tiểu Phương ngươi là đang luyện thể sao?

Thời gian không biết qua bao lâu, Phương Tịch đang chìm đắm trong võ học nghe được thanh âm trêu đùa, lập tức ngẩng đầu, nhìn thấy một chiếc pháp khí Thiết Diệp Chu từ giữa không trung chậm rãi bay xuống, bên trên đi ra một người.

Đối phương là nam tu chừng ba mươi tuổi, mặc y phục màu xanh da trời giống như viên ngoại, khuôn mặt híp mắt, thoạt nhìn vô cùng phúc hậu.

Phương Tịch nhìn thấy, dừng luyện võ lại, đứng dậy cười bồi:

- Tư Đồ quản sự tốt.

Thấy hắn đang nhìn mình thì giải thích:

- Chỉ là trong lúc rảnh rỗi, luyện chút võ học của phàm nhân mà thôi, làm trò cười cho người trong nghề a...

Mập mạp áo lam này tên Tư Đồ Anh, là người Tư Đồ gia, chủ quản một phần linh điền.

Đối với rất nhiều linh nông trên núi mà nói, chính là thổ hoàng đế nắm giữ quyền sinh tử.

- Hừm, mảnh linh trúc này không tệ, ngươi tất nhiên là hết lòng chăm sóc.

Tư Đồ Anh đi dạo ở trong rừng trúc, quan sát linh mễ, khẽ gật đầu.

- Nơi nào nơi nào, chủ yếu vẫn là Thanh Trúc Sơn địa linh nhân kiệt, linh khí tốt, linh mễ mới mọc tốt.