Chương 17: Thanh Hòa Kiếm 2

- Hiện tại, chỉ có thể nói là hắn tính sai rồi.

Nghĩ tới đây, Phương Tịch rất hài lòng, đi ra ngoài trả Thần Ý Đồ, mặc cho Lục Xà kiểm tra, còn đưa lên tạ lễ.

Lục Xà lăn qua lộn lại Thần Ý Đồ, xác thực là chính phẩm của mình, liền ôm quyền:

- Núi cao đường xa, sau này còn gặp lại!

- Sau này còn gặp lại!

Phương Tịch biết, người này tất nhiên đã ghi thù, nhưng căn bản không đáng kể.

Ngược lại chân truyền của Hồng Xà Thối đã tới tay mình, ngày sau không còn địa phương cầu đến người này nữa.

Không thể không nói, sau khi đến Đại Lương, kiêng kỵ của Phương Tịch ít đi rất nhiều.

...

Trong nháy mắt, nửa tháng trôi qua.

Tu tiên giới Nam Hoang.

Phương Tịch nhìn tuyết đọng ở ngoài phòng đã bắt đầu hòa tan, đứng dưới mái hiên đưa tay ra, hứng một giọt nước tuyết:

- Đông đi xuân đến, nước tuyết pha trà, cũng là một chuyện vui thú của nhân sinh.

Khoảng cách chuyện lần trước đã qua nửa tháng, hắn chính thức từ bỏ võ quán Hồng Xà, bái vào võ quán Bạch Vân, mỗi ngày tiếp thu Mộ Phiếu Miểu huấn luyện, Bạch Vân Chưởng cũng coi như nhập môn.

Mà ở Nam Hoang, Tử U Sơn dậy sóng còn chưa kết thúc, giá cả các loại phù lục, pháp khí tăng cao.

Nói đến lần trước Phương Tịch mua phù lục vẫn tính là kiếm lời một bút... hiện tại đều tăng giá.

- Không, không có bán ra, thì căn bản không tính là tiền lời, ta cũng sẽ không bán...

Phương Tịch thở dài, đi tới phường thị.

Ra ngoài dự liệu của hắn, nhân khí ở nơi này so với nửa tháng trước thì tăng lên rất nhiều, xuất hiện lượng lớn tu sĩ, các loại quầy hàng chật ních.



Mà phù lục, pháp khí… loại vật phẩm có thể lập tức tăng cường chiến lực kia, giá cả lại bắt đầu nhảy vọt.

Đối ứng với đó, cũng xuất hiện rất nhiều quầy hàng bán tài liệu lấy được từ trong bí cảnh ở Tử U Sơn, Phương Tịch chỉ liếc mắt nhìn, khóe miệng liền co giật.

Đồ vật được xưng tàn phiến pháp bảo ở trong bí cảnh kia, không phải thứ lúc trước Hoàng lão đầu trong phường thị bán kia sao? Được xưng chuyên hố thái điểu.

Ngoài ra còn có lượng lớn hàng giả vàng thau lẫn lộn, phảng phất như qua một đêm, mỗi chủ quán đều thành người thắng cuộc trong bí cảnh.

Rất hiển nhiên, những thứ này chín mươi chín phần trăm là hàng nhái!

Dù là hàng thật, Phương Tịch cũng không mua nổi.

Bởi vậy tâm tính của hắn rất tốt, chỉ nhìn, sau đó tiến vào trong đám người tìm hiểu tin tức.

- Đáng trách!

- Bí cảnh Tử U Sơn chính là cơ duyên từ trên trời đáp xuống, Tư Đồ gia và Hồng Diệp Cốc dựa vào cái gì không cho tán tu chúng ta đi vào?

Không ít tu sĩ căm phẫn sục sôi, Phương Tịch cũng hiểu rõ.

Nguyên lai là Tư Đồ gia ra tay, không chỉ vậy, còn cùng thế lực lớn Hồng Diệp Hợp ở phụ cận phong tỏa Tử U Sơn, những tán tu này chỉ có thể tay trắng trở về.

Nghe nói đối phương ngay cả trưởng lão Trúc Cơ cũng phát động rồi, tu sĩ Luyện Khí kỳ chỉ có thể lực bất tòng tâm.

- Như thế thoạt nhìn, Mạch lão đầu cũng nên trở về? Sắp tới lập xuân rồi...

Phương Tịch vừa cảm khái, vừa đi dạo quầy hàng.

Nhân cơ hội này, hắn có thể hoàn thành tâm nguyện lúc trước, giá rẻ thu mua một pháp khí hạ phẩm!

Hắn nhìn về phía một quầy hàng, lúc này trên quầy hàng, không ít pháp khí đều tổn hại, có còn dính vết máu, hiển nhiên không phải lai lịch bất chính, chính là trải qua chém gϊếŧ khốc liệt.

Chỉ là đối với hắn mà nói, giá cả vẫn quá cao.

Phương Tịch cũng không ảo não, tùy ý xem lướt qua.

Đột nhiên, bước chân hắn dừng ở trước một quầy hàng, nhìn một thanh phi kiếm trên quầy hàng, suy nghĩ xuất thần.



Thanh pháp khí này chỉ là cấp một hạ phẩm, dài một thước ba tấc, mặt ngoài có mấy lỗ hổng, hư hao đã rất nghiêm trọng.

Mấu chốt là, thanh pháp khí phi kiếm này, Phương Tịch nhận thức!

Chính là bội kiếm ép đáy hòm của Mạch lão đầu lúc trước!

Vật này xuất hiện ở đây, kết cục của Mạch lão đầu đã không cần nói cũng biết.

Nội tâm Phương Tịch thở dài, nhìn nhìn chủ quán, là một đại hán áo đen, trên mặt đeo khăn che, trên người lấp lóe sát khí.

- Nói không chắc Mạch lão đầu là chết ở trong tay này người.

Thời điểm Phương Tịch cảm khái, tựa hồ đại hán áo đen cũng có phát giác, nhìn về phía Phương Tịch:

- Tiểu tử... coi trọng đồ vật của ta?

Thanh âm của hắn trầm thấp, mang theo một loại khí tức nguy hiểm.

- Không sai, không biết thanh phi kiếm pháp khí hạ phẩm này định giá bao nhiêu?

Phương Tịch thăm dò hỏi một câu.

- Pháp khí hạ phẩm bình thường, bán giá từ năm đến mười viên linh thạch, thanh phi kiếm này coi như bán rẻ ngươi, bốn viên linh thạch.

Đại hán áo đen trả lời.

- Đạo hữu không nên đùa ta.

Phương Tịch cười cười:

- Pháp khí này đã tiếp cận tổn hại, lại thêm bây giờ pháp khí giảm giá, bốn viên linh thạch quá cao...

- Vậy ngươi ra bao nhiêu?

Rất hiển nhiên, trước đó đại hán áo đen chỉ tùy tiện làm giá gϊếŧ dê béo, lúc này nghe Phương Tịch nói, lập tức đổi giọng.

Nếu thật dựa theo bốn viên linh thạch, chuôi pháp khí này e là đến chết cũng không bán được.