Chương 15: Tham Niệm 2

Xà Lôi rất quen thuộc Phương phủ, nhanh chóng đi tới kho hàng.

Sau một khắc, thời điểm hắn dựa vào bóng đêm, chuẩn bị đốt mê hương.

Ào ào ào!

Cây đuốc ở bốn phía bỗng nhiên sáng lên.

- Cái gì?

Xà Lôi kinh ngạc nhìn bốn phía, liền nhìn thấy mười mấy hộ viện cao lớn vạm vỡ, tay cầm gậy gộc.

Ngoài ra, Mộ Phiếu Miểu cũng ở trong đám hộ viện, mắt đầy lửa giận nhìn hắn:

- Xà Lôi... Ngươi dám như thế?

Trộm cướp tiền tài của cố chủ, đây là nện bảng hiệu của tất cả võ quán ở thành Hắc Thạch!

- Hê hê... Lão phu Hỗn Thiên Diều Hâu, không phải Xà Lôi!

Xà Lôi khàn khàn cổ họng, xoay người bỏ chạy!

Chuyện này giống như bắt gian, chỉ cần trên mặt hắn còn khăn che mặt, vậy thì tuyệt đối không thể thừa nhận!

Dù bị tóm, kéo quần lên cũng không thể thừa nhận!

Thối công của hắn kinh người, tốc độ rất nhanh.

Trong nháy mắt, liền đến trước hai hộ viện tay cầm gậy gộc, tiện tay đẩy một cái, hai hộ viện cảm giác được lực lượng mạnh mẽ vọt tới, lập tức ngã trái ngã phải.

- Đứng lại cho ta!

Đột nhiên sau lưng Xà Lôi vang lên tiếng kêu khẽ.

Là Mộ Phiếu Miểu!

Nàng vỗ ra một chưởng, lòng bàn tay màu xám, mang theo mùi tanh hôi, rõ ràng là toàn lực thi triển Bạch Vân Chưởng.

- A... Mộ Phiếu Miểu không phải đối thủ của ta, nhưng không thể bại lộ Hồng Xà Thối.

Thân thể Xà Lôi rung một cái, trong nháy mắt dịch ra một khoảng cách.

Ở phía sau, Mộ Phiếu Miểu gắt gao đuổi theo, mà hộ viện của Phương phủ mặc dù bình thường, nhưng cũng có thể kéo dài thời gian.

Cuối cùng, Xà Lôi vẫn bị Mộ Phiếu Miểu đuổi theo.



- Ngươi đừng ép ta!

Xà Lôi giận quát, bắp thịt hai chân nhô lên, giống như roi rắn rút ra!

Ầm!

Giữa không trung, chân ảnh và chưởng ảnh va chạm, Mộ Phiếu Miểu lùi về sau vài bước, hừ lạnh một tiếng, hiển nhiên ăn thiệt nhỏ.

Lực lượng của chân vốn lớn hơn cánh tay, huống chi Xà Lôi bất luận là kinh nghiệm chiến đấu hay thực lực, đều vượt qua nàng một bậc.

Nhưng Xà Lôi nhìn miếng vải tung bay giữa không trung, cùng ba dấu tay màu xám trên chân mình, vẻ mặt cũng có chút khó coi:

- Quả nhiên là độc chưởng... Đáng tiếc, ngươi không giữ được ta.

Cho dù bại lộ Hồng Xà Thối, nhưng chỉ cần hắn chạy được, ngày thứ hai sẽ không thừa nhận!

Dù sao ở thành Hắc Thạch, đệ tử của võ quán Hồng Xà cũng không ít!

Mộ Phiếu Miểu bị hắn đá thương, đã không cách nào ngăn cản.

Thời điểm Xà Lôi muốn rời khỏi, Phương Tịch ung dung đi ra, lắc đầu nói:

- Lão Xà, ngươi như vậy không được! Ngày mai ta sẽ báo quan bắt ngươi!

- Lão phu không phải Xà Lôi, chỉ là đến cho ngươi một cái giáo huấn!

Tuy Xà Lôi trúng độc chỉ, nhưng thân pháp vẫn linh hoạt, trong chớp mắt liền phá tan tầng tầng hộ vệ, đi tới trước mặt Phương Tịch.

Sau một khắc, Phương Tịch cười nhạt:

- Xà sư phụ vẫn lưu lại đi.

Một bóng người cao to từ sau lưng Phương Tịch đi ra.

- Người này nhìn thật quen mắt!

Trong lòng Xà Lôi lóe lên một ý nghĩ.

Sau một khắc, hắn nhìn thấy đối phương giơ bàn tay lên, phảng phất như chụp con ruồi nhẹ nhàng vung một cái.

Đùng!

Xương đùi gãy lìa, làm hắn kêu thảm một tiếng, bay ngược ra ngoài, đánh vào trên tường, như cọng bún ngã xuống.

- Là ngươi... quán chủ võ quán Bạch Vân, Mộ Thương Long!



Xà Lôi gào thét.

- Tự nhiên là lão phu, ngươi đả thương nữ nhi cuối cùng lão phu, còn muốn thương tổn công tử, quả thật đạo trời không tha!

Mộ Thương Long chừng năm mươi tuổi, vóc người cao lớn, khuôn mặt tím hồng, có cỗ khí thế không giận mà uy.

- Tại sao ngươi lại ở chỗ này?

Xà Lôi há hốc mồm.

- Tự nhiên là bổn công tử bỏ ra năm trăm lạng bạc mời tới.

Phương Tịch tiếp chuyện.

Hắn muốn kiến thức thủ đoạn của võ quán chủ, không có nghĩa là muốn tự mình ra tay, còn có thể dùng tiền để người ta biểu diễn.

Sự thực chứng minh, có tiền có thể sai ma khu quỷ, chỉ mấy trăm lượng liền mua được Bạch Vân quán chủ ra tay một lần.

Mà lúc này, nghĩ tới vừa rồi Mộ Thương Long ra tay, trong lòng Phương Tịch đang yên lặng tính toán:

- Võ giả khí huyết tam biến, ở trước mặt võ quán chủ giống như tiểu hài tử, quả nhiên là một loại biến chất...

- Tốc độ, lực lượng, thân thể… đều không phải Xà Lôi có thể so sánh...

- Luận thực lực, miễn cưỡng so với những tu sĩ luyện thể một tầng, hai tầng?

Cái này kỳ thực đã rất tốt.

Bởi vì luyện thể không chỉ cần công pháp, còn cần tài nguyên, đều là lấy linh thạch tính toán, muốn luyện thể có thành tựu, mấy chục viên linh thạch là tối thiểu.

Nhưng Phương Tịch có thể ở Đại Lương dùng bạc mua được!

Đây mới là địa phương hắn coi trọng nhất.

- Phương công tử, nên xử trí người này như thế nào?

Mộ Thương Long nhìn Phương Tịch:

- Xà Lôi đã trúng độc chưởng của ta, khí huyết khó có thể vận chuyển, không cách nào chạy thoát...

- Ai...

Phương Tịch thở dài:

- Ta không muốn trở mặt với võ quán Hồng Xà, việc này vẫn trước tiên đè xuống, không cần thông báo quan phủ, mời Hồng Xà quán chủ đến đây nói chuyện đi.