Chương 7

Kẻ điên nói: “Nếu cậu muốn,tất nhiên có thể ra ngoài.”

Lâm Li sững sờ ngập ngừng một chút nói: “... Thật sao?”

“Tất nhiên là thật, tôi nói dối cậu làm gì?”

Kẻ điên trìu mến bóp mặt cậu: “Cứ coi như là phần thưởng cho sự ngoan ngoãn của cậu. Thế nào, cậu có vui không?”

“Vui lắm.” Lâm Li nói.

Kẻ điên có vẻ không tin lắm, hắn liếc nhìn Lâm Li, rồi chậm rãi kéo dài giọng điệu: “Vui sao —?”

“Ừm rất vui!” Lâm Li cố sức gật đầu, lộ ra một nụ cười đầy nếp nhăn, “Tôi rất vui!

Kẻ điên cười khúc khích.

“Nói lớn như vậy làm gì, tôi cũng không phải là bị điếc.”

Kẻ điên cười một tiếng rồi lại bắt đầu sờ soạng cậu, làm cho mái tóc rối bù của cậu càng thêm tồi tệ, tóc bên trái bị vuốt một hồi mà hất ngược hết ra sau. Tiếp đó bắt đầu chạm từ từ vào mặt, mắt, mũi, miệng, tai của cậu.

Cuối cùng hướng xuống cằm và hầu kết, dừng lại ở xương quai xanh, ôm lấy cọ xát vài lần như một con mèo.

“Thật là đáng yêu? Bảo bối, bé nhỏ đáng yêu, tôi rất thích cậu, nhất định phải ngoan đó.”

Lâm Li không thể làm gì khác hơn là gật gật đầu. Cậu dựng thẳng lưng, không dám nhúc nhích, cảm nhận được bàn tay của kẻ điên đang nhẹ nhàng áp vào gáy.

Kẻ điên nói: “Đừng lo, tôi không bao giờ nói dối.”

Hắn dừng lại một chút và nói thêm: “Ngoại trừ cái này.”

Sau đó hắn tự cười thành tiếng.

Lâm Li cứng ngắc cười theo.

Cậu muốn nói vài câu để làm hắn vui lên, nhưng lại không tìm được gì để nói nên cuối cùng đành ngậm chặt miệng.

Kẻ điên tự cười nhạo một hồi, nhưng không thấy đáp lại cũng không bất mãn mà lại nhéo nhéo mặt cậu

“Hửm? Không nói gì?”

“Cậu rất đói bụng sao, nào, tiếp tục ăn, há miệng ra.”

Lâm Li há miệng.

Tiếp đến, cậu cư xử còn “ngoan” hơn.

Cậu há miệng, ngậm thức ăn, nuốt và để thức ăn trượt xuống thực quản. Sau đó lại tiếp tục há miệng mà tiếp tục quá trình. Cậu được kẻ điên cho ăn hết sức dịu dàng: bánh mì, nước và những thứ không rõ khác.

Nước vì rót quá nhanh mà hơn phân nửa chảy xuống cằm, làm ướt ngực. Kẻ điên “Tặc lưỡi” ném túi giấy cho cậu lau.

“Không biết có gì khác”

Kẻ điên mô tả xong lấy ra một loại thức ăn. Đen xì nhìn không ra hình dạng, hình như là thịt, ăn vào cũng không có vị lạ. Lâm Li do dự một hồi, cuối cùng cũng mở miệng ăn.

Kẻ điên dần dần cũng không còn hứng thú với việc đút bánh mì nữa, nên phủi tay để cậu tự ăn. Cậu quấn trong chăn bông cũng không tiện, nhưng cũng không muốn lộ ra thân thể, nên dùng chân kẹp lấy một chút, lộ ra cánh tay, cúi đầu cầm bánh mì, cắn từng miếng nhỏ như chuột đồng.

Kẻ điên chỉ chống cằm nhìn cậu, thỉnh thoảng lại chọc vào đôi má phúng phính và hầu kết của cậu khiến nó không ngừng lên xuống.

Cậu muốn lau miệng, kẻ điên liền lấy khăn giấy đưa cho cậu.

“Tôi nghĩ là tôi ăn no rồi.” Lâm Li thận trọng nói.

“Cậu no rồi? Sức ăn thật là ít."

Kẻ điên ngạc nhiên nói, tặc lưỡi một chút. Hắn liếc nhìn đồng hồ, dừng một chút rồi đột nhiên nói với giọng điệu khó tin,

“Ầy”

Lâm Li căng thẳng nhìn hắn.

“Ầy! Ầy!” Hắn lặp lại vài lần với giọng điệu cường điệu:

“Tôi – Fuck! Đã lâu như vậy rồi sao ?? Có người sắp phát điên rồi.”

Hắn đứng dậy, đi tới đi lui mấy bước, lại đột nhiên ngồi trở lại, véo cằm Lâm Li hôn một cái:

“Hỏng rồi, bé cưng, tôi rất muốn cùng em thân mật một chút - dĩ nhiên, sẽ không thân mật tới mức làm hỏng cậu. Tiếc là tôi không thể ở lại được nữa, tiến sĩ sẽ gϊếŧ tôi mất. Tôi đi trước hứa với tôi là cậu sẽ ngoan được chứ?”

“Tất nhiên.” Lâm Li do dự một chút, nhưng vẫn nhu hòa nói

“Tôi nhất định sẽ ngoan.”

Kẻ điên hài lòng gật đầu, nháy mắt với cậu, “Gặp lại sau.”

Ngay sau khi xác nhận rằng kẻ điên đã thực sự rời đi, cậu liền nhào lên giường và dùng sức mở ra chiếc túi.

Bên trong có vài chiếc bánh mì, thực phẩm không rõ nguồn gốc, nước, một số chai thuốc và trái cây đóng gói, và một ít dao kéo lộn xộn, trong đó sắc bén nhất là một con dao nhựa, to bằng lòng bàn tay, có thể cắt bánh mì.

Lâm Li thở ra một hơi, không rõ là thất vọng hay là vì cái gì khác. Cậu triệt để mất đi sức lực, rút

tay ra khỏi chiếc túi đạp nó sang một bên, sờ soạng bụng rồi nằm trở lại giường.

Những viên thuốc này có lẽ có tác dụng giảm đau và gây buồn ngủ. Bộ não của cậu rối bời, nhưng cơ thể cậu dần dần bớt đau đớn, và cậu nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Buổi chiều có lẽ là buổi chiều, cậu có phần mất đi nhận thức về thời gian ngủ thϊếp đi nhiều lần giữa chừng rồi giật mình tỉnh giấc.

Cậu không có tinh thần, cảm thấy đến ngày mai mới có thể ngủ, nhưng cậu rất cảnh giác, luôn chú ý mọi động tĩnh phía ngoài cửa, cho dù là tiếng động nhỏ cũng có thể khiến cậu không thể ngủ yên.

Cậu đứng thẳng người lên, thở hổn hển. Đặc biệt là phần tim đập thình thịch, thình thịch, không thể không sợ hãi.

Kẻ điên nghiêng đầu nhìn cậu một cái: “Xem ra cậu ngủ rất ngon.”

***

Lâm Li thở hổn hển, miễn cưỡng đáp lại.

Kẻ điên đi tới, vỗ nhẹ vào lưng cậu:

“Tôi biết cậu mong đợi, và rất là nóng lòng, đừng nóng lòng, đừng nóng lòng, nào hít thở thật tốt, ngoan, lát nữa tôi sẽ đưa cậu ra ngoài.”

Lâm Li hơi chậm một chút, nhắm mắt gật đầu.

Kẻ điên cởi trói đầu kia của vòng cổ , xốc chăn bông của cậu lên, dẫn cậu ra ngoài bằng xích cổ. Cậu thoáng cái co rúm người lại, cố nhịn xuống du͙© vọиɠ và giãy dụa, mà để bị lõa thể đưa ra ngoài .

Cảm giác khi cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ tiếp xúc với không khí thật kinh khủng, ngay lúc bước ra khỏi phòng lại càng làm cho người ta nản lòng.

Tất cả quần áo đều bị cởi bỏ, cậu bị ép buộc kéo ra ngoài cửa, không chút sức lực mà phơi bày cơ thể trong không khí.

Cái lạnh khiến cơ thể co rút lại, cậu cảm thấy hoảng loạn sợ hãi và hoảng hốt, đầu óc phút chốc trở nên trống rỗng, chỉ muốn tìm thứ gì đó để che thân.

Cậu bị dẫn đi trong tình trạng choáng váng, loạng choạng và suýt ngã mấy lần.

Kẻ điên không có ý định dùng lại, chỉ túm lấy cậu tiến về phía trước. Bọn họ từ phòng đi ra.

Lại vòng qua mấy vách ngăn mà đi đến phòng khách, chỉ trong vài bước ngắn đã đi được dài như cả cây số.

Cuối cùng cũng đến phòng khách, cậu bị kéo lên sô pha, vừa ngồi xuống ghế sô pha, đã co người lại, hoảng sợ nhìn xung quanh, căng thẳng đến mức suýt khóc.

Hai tay mò mẫm, mò mẫm, cuối cùng cũng cảm thấy bình an khi chạm vào lông tơ, thở ra một hơi hết sức nhẹ nhõm, nắm lấy tấm chăn, nhanh chóng chui vào.

Kẻ điên nhìn anh cười lớn:

“Đệch!Lá gan thật nhỏ! Nhát như thỏ đế, để tôi coi thử ừm mà chắc cái gì cũng có thể làm cho cậu sợ quá!”

“……Thật xin lỗi.”

Ghế sofa đối diện với tivi phòng khách rất rộng, được phân chia tinh tế thành nhiều khu vực chức năng khác nhau. Kẻ điên đặt vòng xích cổ sang một bên và nhỏ nhẹ nói về sức mạnh của vòng xích cổ.

“Đủ kiên cố để xích đầu một con sư tử”, kẻ điên nói

“Tất nhiên, đó là những gì người bán nói. Tôi vẫn không tin tưởng mấy về lời nói đó.”

Lâm Li im lặng nhìn hắn cho tới khi mọi việc xong xuôi.

Cậu bình tĩnh lại một chút, nắm lấy chăn nói nhỏ: “Quần áo…”

“Quấn cái này được rồi, nhớ để lộ ra vòng xích cổ, không cần phải ngại ngùng.” Kẻ điên cầm chìa khóa trong tay

“Cái vòng xích cổ này rất đẹp, tôi đã tìm nó ở phòng sưu tập bên cạnh rất lâu rồi. Câu không nhìn thấy nên không biết chứ có người còn thích những vật phẩm rất khác biệt nhìn chỗ nào cũng thấy rất khác biệt, tất cả đều là một đống rác rưởi, nhìn cái này không thì đã hỏng……”

Lâm Li ngón tay siết chặt tấm chăn, không nói nên lời.

Kẻ điên tìm kiếm điều khiển từ xa, cậu mím môi.

Ít nhất, ít nhất, trong trường hợp này, cậu tạm thời được cho ở một chỗ rộng hơn một chút để tự do hoạt động.

Kẻ điên ngồi trên ghế sô pha, bật tivi lên và dò từng đài một:

“Cậu muốn xem gì? Phim truyền hình? Tin tức? Phim? Anime? Talk show? Tôi khuyên bạn nên xem talk show SS, SS siêu hài hước! Tôi thích anh ấy rất nhiều! Cậu có thích SS không?”

Lâm Li không xem chương trình trò chuyện nên hơi bối rối. Cậu nói:

‘Tôi thường không xem nó…”

Kẻ điên nhướng mày:

“Khà bảo bối, nhưng mà tôi nghe giọng cậu có vẻ không hứng thú với nó lắm? À, không sao, chúng ta cũng có thể xem một số chương trình đặc biệt. Cậu biết ẩn kênh không?”

“ Cậu có thể xem nội dung “đặc biệt” trong tivi cũng có tuy rằng phải tốn một ít tiền, với lựa chọn sẽ ít hơn một chút, nhưng cũng không phải là không hứng thú. Cậu có hứng thú xem tàn sát người tị nạn không?”

“ Ừm…Thi thể sẽ được lượm nhặt lại mà chắp vá thành pháo đài xác chết, ngoài ra cũng không có gì nữa.

Hoặc là chúng ta có thể xem một cái gì đó thú vị hơn, mặc dù tôi không có thời gian, nhưng mà tôi vẫn có thể ngồi xem một chút với cậu.”

“ Cậu có thích quan hệ tìиɧ ɖu͙© tập thể? Nắm tay? Người rết? Thỉnh thoảng thì cũng thấy rất thú vị, cậu có biết quyền giao là gì không?”

“ Chính là một đám người chổng mông lên, và từng bước từng bước mà dùng nắm tay đâm vào hoa cúc của họ, và nắm tay ít nhất phải lớn thế này ……”

Kẻ điên khoa chân múa tay, càng nói càng hưng phấn.

Lâm Li nghe hắn nói thì càng co rút lại, che lại lỗ tai, mong muốn cùng sô pha trở thành một thể.

“Tao nghĩ là tao nên nhắc nhở một chút, rằng tao cũng đang ở phòng khách.”

Một giọng nói đột nhiên vang lên, chủ nhân hơi cao giọng nói:

“Với lại tao đang phải làm việc!

Giọng nói này có chút ngây ngô,nhẹ nhàng êm ái, ngay cả la hét cũng không có tác dụng răn đe, chẳng tôn lên chút sức lực nào, mà mềm nhũn giống như thỉnh cầu.

“Ồ!” Kẻ điên đáp lại, không hề xin lỗi mà trả lời

“Vậy sao, tao không để ý, tao ngại thật đó.”

Sau đó quay đầu cười hì hì lại bóp cằm cậu mà hôn lên

“Bảo bối, không cần phải quan tâm nó, cứ xem TV đi. Cậu muốn xem chương trình gì?”

Lâm Li cuối cùng cũng có cơ hội xen vào, nhanh chóng nói:

“Chương trình trò chuyện rất hay. Cứ xem chương trình trò chuyện SS mà anh nói, nghe rất hay.”

“Có tầm nhìn!”

Kẻ điên khen một câu, chuyển sang chương trình trò chuyện, ôm cậu xem.

Nhưng không quá vài phút, chiếc túi của hắn bắt đầu rung lên. Kẻ điên lấy điện thoại di động ra liếc mắt một cái, sau đó cúp điện thoại nói:

“Aiz! Chủ trang viên độc ác đến rồi, kẻ làm ruộng không thể không đi canh tác. Bảo bối, mau hôn an ủi tôi đi.”

Hắn chỉ vào má mình, Lâm Li thu hết can đảm, nhanh chóng hôn lên đó. Kẻ điên nhìn cậu với đôi mắt sáng và chỉ vào miệng hắn.

Hắn cười: “Ở đây nữa.”

Nụ hôn diễn ra lâu hơn một chút.

Lâm Li bị nắm phía sau cổ, cái tay kia vươn về phía trước kéo lấy tóc, cậu bị bắt phải ngẩng đầu lên để lộ ra chiếc cổ, môi thì đón nhận nụ hôn này. Đó là một nụ hôn cướp đoạt, bạo lực đến mức cậu gần như không thể thở được.

Môi lưỡi quấn quýt mang theo tiếng nước vô cùng rõ ràng đủ để khiến bất kỳ kẻ bảo thủ nào cũng phải ngượng ngùng đỏ mặt như quả cà chua, muốn tìm cho mình một cái lỗ trên mặt đất mà chui vào.

Kẻ điên cướp lấy không khí trong miệng cậu, cuốn lấy đầu lưỡi của cậu mà mυ"ŧ liếʍ, liếʍ ướt đôi môi đỏ hồng. Nụ hôn ướŧ áŧ lan xuống cằm, kẻ điên cắn mạnh vào cằm một cái.

Lâm Li đau đớn kêu lên, nhưng ngay sau đó bị hôn đến khi không thể lên tiếng, kẻ điên vô cùng hưng phấn bắt đầu sờ soạng không ngừng tay.

Điện thoại lại lần nữa vang lên, làm gián đoạn nụ hôn, thật không thích hợp.

Kẻ điên bất mãn cúp điện thoại:

“Được, được rồi, chủ trang viên bực vậy, tôi sẽ rời đi."

Sau đó hắn hôn Lâm Li một cái mạnh: “Bảo bối, gặp lại sau!”

Lâm Li che miệng thở dốc.

Kẻ điên thích cắn, trên môi đầy những dấu răng, một mảng ướŧ áŧ, chắc là có chút sưng đỏ rồi. Vết răng ở cằm là sâu nhất thoáng nhói lên đau đớn.

Lâm Li lấy mảnh giấy lau sạch nước miếng, nhìn chằm chằm về hướng kẻ điên rời đi, sau đó thu mình lại, cố gắng ép buộc bản thân tập trung vào TV một lúc.

Các clip vui nhộn của chương trình trò chuyện không thể thu hút sự chú ý của cậu, phân tích hoa văn cũng không thể thu hút được tâm trí cậu. Mọi sự chú ý của cậu dần chuyển sang một người khác trong phòng khách.

Người đó đã nhìn thấy toàn bộ sự việc.

Cậu cũng có thể cảm nhận được ánh nhìn của người bên kia, đang từ từ dừng lại trên dấu răng ở cằm của cậu.