“Mọi người chờ ở đây, tìm một cái công sự mà trốn vào, tôi sẽ chạy tới bên kia đem lối ra mở ra.”
Tần Tịch không cho những người khác cơ hội phản bác, ngay khi tiếng súng vang lên, cô liền chạy về phía cái công sự tiếp theo.
Hiện giờ vết thương ở chân của Nguyên Hành vẫn chưa lành, những người khác cũng là người bình thường, không có khả năng thuận lợi chạy hết con đường tử vong này.
Thuộc tính nghề nghiệp của ăn trộm đã tăng tốc độ chạy vội của Tần Tịch lên 50%, biến thành 12m/s, đây không phải là tốc độ mà người bình thường có thể đạt tới.
Dù vậy, nếu không muốn bị thương thì trong vòng 24 mét Tần Tịch cần tìm được một công sự để che chắn.
Từ vị trí cô xuất phát đến lối vào của hầm ngầm dài khoảng một km, ở đầu bên kia của lối đi, đi thêm mấy chục mét nữa có một ga tàu điện ngầm bỏ hoang để họ trốn thoát.
Sau khi chiến tranh bùng nổ, ga tàu điện ngầm cũng không hoạt động nữa, phản quân đã chiếm giữ nơi này để xây dựng lô cốt cùng kho vũ khí.
Chẳng qua hiện tại khu vực này đã là địa bàn của quân phản kháng, cho nên không có người canh giữ ở ga tàu điện ngầm.
Rốt cuộc quân phản kháng không muốn ngăn cản hoạt động của dân thường.
Công sự đầu tiên mà Tần Tịch chọn cách đây 20m, gần như ngay khi cô vừa đến đó, một viên đạn đã bắn trúng mặt đất phía ngoài công sự.
Tay bắn tỉa kia đã nhắm vào cô.
Tần Tịch lại đợi tiếng súng vang thêm một lần nữa mới chạy đến cái công sự tiếp theo.
Một người có ước tính của riêng mình về khoảng cách, nhưng nó thường sẽ không quá chính xác, vì tránh cho lật xe, Tần Tịch cố gắng chọn những công sự tương đối gần với bản thân.
Một cây số này dài đến lạ thường.
Bởi vì vẫn luôn liên tục chạy như điên, cảm giác no và sức chịu đựng của Tần Tịch giảm xuống nhanh chóng.
Khi cô chạy được khoảng 600 mét thì thời gian giữa các lần bắn là một giây một lần.
Nguyên Hành đột nhiên ngẩng đầu lên nương theo ánh trăng nhìn thấy có hai vật phản quang.
Lính bắn tỉa thế mà biến thành hai người !
Nhưng mà anh hiện tại chạy nhanh cũng không được, xông ra ngoài chính là đi chịu chết, cho nên chỉ có thể nhìn về phía Tần Tịch mà lo lắng suông.
“Không xong rồi, thế mà có hai tên! (Khϊếp sợ )”
Tần Tịch trốn sau công sự, trước mắt liền xuất hiện một cái bọt khí màu đỏ.
“Chỉ mong cô ấy không có việc gì. (Lo lắng )”
Bọt khí lại biến thành màu tím, màu sắc vẫn rất đậm.
Đây dường như là lần dao động tình cảm liên tục duy nhất mà Tần Tịch từng thấy.
Nhưng điều cô không hiểu là tại sao hệ thống chỉ hiển thị bọt khí tâm trạng của Nguyên Hành.
Theo lý thuyết, những Npc khác cũng có lúc có cảm xúc dao động lớn, nhưng cô chưa bao giờ nhìn thấy tâm tình bọt khí của bọn họ.
Chuyện này Tần Tịch có nghĩ trăm lần cũng nghĩ không ra.
Trước mắt thì bọt khí đối với cô xem như cũng là một chuyện tốt, bởi vì nó nói cho Tần Tịch biết tại sao tần suất tiếng súng lại đột nhiên tăng lên.
Khoảng cách giữa các công sự lại muốn rút ngắn xuống còn 12 m.
Nghĩ đến đây, Tần Tịch đi gần đến mép công sự rồi lại lần nữa xông ra ngoài.
……
Một công trường, trên tầng cao nhất của toà nhà bỏ hoang, hai tay súng bắn tỉa trong miệng ngậm điếu thuốc, nhắm vào bóng dáng đang chạy của Tần Tịch.
“Con đàn bà này từ đâu ra vậy, còn chạy trốn rất nhanh!”
“Hôm nay thế nào cũng phải gϊếŧ chết nó, không thể…… Hả? Người đâu?”
“Thôi, đừng tìm, nếu nó không muốn đi đường vòng thì chứng tỏ quá mấy ngày nữa còn sẽ đến đây, chúng ta mỗi buổi tối đều lại đây canh giữa, còn sợ không gϊếŧ được nó sao? Bên trên đã ra lệnh, hiện tại bỏ qua cho những người khác trước, ai dám đi qua đoạn đường này thì khiến cho đầu nó nở hoa! Nơi mà chúng ta không giữ được, ai mẹ nó cũng đừng nghĩ dùng!”
Có một số người nhặt mót, thấy Tần Tịch thu hút sự chú ý của các tay súng bắn tỉa thì nhân cơ hội nhanh chóng chạy trốn.
Nhưng hiện tại hai tên lính bắn tỉa đã dời đi lực chú ý, bọn họ bị xui xẻo chắc.
Phía sau Tần Tịch, tiếng súng và tiếng la hét thảm thiết không ngừng vang lên.
Tốc độ chạy những người bình thường không đủ nhanh, đặc biệt là những người đã chạy đến nửa đường, muốn đi tiếp về phía trước thì cũng với không tới cửa hầm ngầm, muốn quay trở phía sau thì cũng đã không kịp, họ điên cuồng mà tìm chỗ để ẩn nấp nhưng trước khi kịp chạy tới thì đã bị tay súng bắn tỉa đang nóng giận một phát gϊếŧ chết.
Lợi dụng cơ hội này, Tần Tịch chạy như bay đến lối vào hầm ngầm.
Cô nhanh chóng dùng dụng cụ mở khoá mở cửa hầm ngầm ra, đi qua một cái bục chuyển tiếp trống rỗng rồi sau đó đi xuống cầu thang tiến vào lối đi ngầm.
Trong đường hầm có một ít đồ linh tinh mà phản quân chưa kịp mang đi, Tần Tịch lấy hai mươi túi đồ ăn quân dụng và một phần thuốc hạ sốt rồi mới chạy về phía lối ra.
Cửa của lối ra vừa được mở, thứ đầu tiên mà cô nhìn thấy chính là gương mặt lo lắng của Nguyên Hành.
Anh căng thẳng nhìn chằm chằm Tần Tịch hết nửa ngày, cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm.
“Đi thôi.” Tần Tịch vẫy tay ra hiệu cho mọi người đi vào đường hầm.
Một đám người tranh nhau chen vào, đại đa số đều không phải người đi cùng Tần Tịch.
Lúc này Nguyên Hành kéo mạnh tay áo Tần Tịch, kêu cô đi chậm một bước.
Hai người lặng lẽ đi chậm lại.
Chờ đến lúc đám người kia cướp hết vật tư còn sót lại trong hầm ngầm, vội vã rời khỏi lối vào, Nguyên Hành mới nhỏ giọng nói:
“Những nơi như thế này không thể không có vật tư dự phòng, chắc hẳn còn có một cái lô cốt giấu kín ở gần đây.”
Trong lối đi dưới lòng đất, chỉ có vài người hàng xóm đang cùng nhau chờ Tần Tịch, còn người khác thì rời đi không một tiếng cảm ơn.
“Thật là không phải người! Cô Tần liều mạng mở ra cửa hầm, mà bọn họ còn oán giận nói cô sao không thu hút hết hỏa lực, hại chết người!”
“Sớm đã kêu bọn họ chờ, chính mình lại vội vã muốn chạy, trách ai?”
Mấy người hàng xóm bênh vực Tần Tịch.
Bản thân Tần Tịch thì cảm thấy không sao cả.
Rốt cuộc những người coi cô trở thành pháo hôi dò đường về cơ bản đều phải trả giá bằng mạng sống, mà cô muốn mở ra hầm ngầm, có một bộ phận nguyên nhân cũng xuất phát từ tư tâm, đến nỗi người khác có biết ơn hay không, từ đầu đến cuối cô chưa từng suy xét quá.
Đoạn đường này tuy rằng kinh tâm động phách, nhưng Tần Tịch đều chạy vội, cộng thêm thời gian mở khoá trước sau cũng chỉ có 40 phút.
Sau khi hàng xóm oán giận xong, liền tới hỏi Tần Tịch khi nào thì quay về.
“Tôi còn muốn đi chung quanh một chút, mọi người về trước đi.” Tần Tịch nói.
Vài người bạn nhìn tôi, tôi nhìn bạn cuối cùng quyết định vẫn là đừng quá mạo hiểm.
Mang theo thức ăn và thuốc men vất vả tìm được trong đường hầm, họ dọc theo lối vào rời đi.
Như vậy trong chốc lát đã gần tới nửa đêm..
Lộ trình trở về mất khoảng 3 tiếng, nếu cả hai muốn tìm lối vào lô-cốt phải đẩy nhanh tốc độ.
Sau 5 giờ sáng, trên đường sẽ càng thêm nguy hiểm.
Dù sao Nguyên Hành cũng xuất thân từ quân đội nên tương đối quen thuộc với cách bố trí của những nơi như quân doanh và kho vũ khí.
Cả hai dọc theo đống đổ nát của kho vũ khí tìm kiếm trong nửa giờ, liền tìm thấy lối vào lô-cốt đã bị cháy đen.
Nếu mở cửa lô-cốt từ bên ngoài thì phải tốn rất nhiều sức, hai người cùng nhau phí hết sức của chín trâu hai hổ, mới đem cánh cửa hầm trú ẩn có phần biến dạng mở ra được.
Cái lô-cốt này rất lớn, một chốc thăm dò không xong.
Tần Tịch chỉ đại khái nhìn lướt qua từng phòng, liền tiếp tục đi vào trong.
Ở đây, có một phòng thí nghiệm được sử dụng để điều chế thuốc quy mô lớn, bên trong chứa đầy chai lọ có dán các công thức hoá học phức tạp.
Tần Tịch không hiểu tác dụng của mấy thứ này cho nên cũng không có tùy tiện lấy đi.
Cho đến khi nhìn thấy nhãn chai, cô mới xác định được đó là prontosil kháng khuẩn hay còn được gọi là sulfonamide.
Trước khi Penicillin được phổ biến thì có thể nói prontosil là thần dược cứu mạng trong quân đội.
Tần Tịch quyết định trước khi đi sẽ quay lại đây nhìn xem, liền tiếp tục đi về phía trước.
Nơi này có rất nhiều ký túc xá dành cho một người ở, hầu hết các đồ vật hữu dụng đều không được để lại.
Chỉ có một phòng lưu trữ lương thực, bên trong không có nhiều đồ ăn,
nhưng đại đa số đều là đồ rất cao cấp, ở chiến khu vậy mà nơi này vẫn còn cung cấp trái cây và sữa bò.
Tần Tịch đi đến chỗ sâu nhất, nhìn là biết chính là phòng nghỉ ngơi của quản lý lô cốt.
Cánh cửa này sử dụng loại khoá cơ phức tạp, trên cửa có các song sắt dày bằng ngón tay, nhìn qua đó có thể thấy bên trong có két sắt, chìa khóa còn cắm ở trên đó chưa kịp lấy ra.
Loại khoá cơ phức tạp này dụng cụ mở khoá của Tần Tịch căn bản mở không ra.
Là “ ăn trộm giả”, Tần Tịch vẫn không thể mở hết tất cả các cánh cửa bằng công cụ mở khoá.
Nhưng mà nhìn thấy bên trong có một cái két sắt lại không có cách nào lấy được đồ vật bên trong, điều này thật sự làm Tần Tịch tim gan cồn cào.
Gặp chuyện không quyết định được —— tìm hệ thống thương thành.
Tần Tịch xem phần giới thiệu bản thiết kế trong hệ thống thương thành, hy vọng có thể tìm được biện pháp giải quyết.
Lúc này Nguyên Hành đã dọn hết những thứ muốn mang theo để lên xe đẩy.
“Đi thôi, nếu còn không đi sẽ không kịp về nhà.”
Tần Tịch bị lời nói của anh cắt ngang suy nghĩ.
Cả hai trèo ra khỏi lô-cốt, đóng cửa lại rồi dùng một đống đá vụn chặn lối vào, rồi mới thừa dịp bóng đêm, vội vàng mà trở lại doanh địa.
Hai anh em Vu Hải Côn lòng đã sớm nóng như lửa đốt, khi thấy hai người bình an trở về thì mới thở phào nhẹ nhõm.
“May mắn không có việc gì, tôi thấy mấy nhà ở gần đây đều đã trở lại, chỉ có hai người còn không thấy đâu, còn nghĩ đã xảy ra chuyện.” Vu Hải Côn vỗ vỗ ngực nói.
“Bữa sáng đã chuẩn bị xong …… Tôi nấu cháo rau củ.” Vu Hải San khẩn trương dùng tay cọ cọ ly quần, có cảm giác như nhân viên mới tới báo cáo.
Tần Tịch mịt mờ nhìn đồ vật trong trại, sau khi xác nhận hai anh em này có thể tin được thì mới hiền lành gật đầu, mỉm cười nói: “Cùng nhau ăn cơm đi, ban ngày tôi và Nguyên Hành yêu cầu nghỉ ngơi dưỡng sức, việc ở đây còn muốn vất vả hai người.”
“Không vất vả, đã rất tốt rồi……” Vu Hải San nhỏ giọng nói một câu, liền bắt đầu chia cháo cho mọi người.
Trong bữa ăn, Tần Tịch kể lại vấn đề mà mình đã gặp phải.
Vu Hải Côn nghĩ một chút, rồi hỏi: “Nếu đem mấy song sắt đó cắt đứt hết, có thể chui vừa một người không?”
“Nếu là tôi, hẳn là có thể.” Tần Tịch không chút do dự mà trả lời.
“Nếu có thể kiếm được một cái cưa nhỏ bằng kim loại, chắc là có thể thử xem, bất quá thứ này tuổi thọ không dài, ít nhất cũng phải thu thập bốn năm cái mới có thể đem hàng rào sắt cưa xong.” Vu Hải Côn theo bản năng mà nhìn thoáng qua đài công tác, “Cái đài công tác này có thể chế tạo được một ít công cụ thô sơ, nhưng mà không làm được cưa kim loại .”
Lời của anh ta nhắc nhở Tần Tịch.
Đã đến lúc thăng cấp đài công tác.
Tần Tịch lướt hệ thống thương thành, tìm thấy được bản thiết kế nâng cấp của đài công tác.
“Bản thiết kế nâng cấp đài công tác (trung cấp ):
Sau khi nâng cấp, có thể chế tác cưa sắt nhỏ, bẫy thú, mũ giáp, thiết bị báo động, có thể sửa chữa radio.
Phương pháp thăng cấp: 50 tích phân để mở khóa”
Quả thực là cố định lên giá mà!
Tần Tịch nhịn không được vỗ bàn.
Bàn tay đang chuẩn bị múc cháo của Vu Hải San lập tức co rụt lại vì sợ.
Nguyên Hành nhìn Tần Tịch không rõ vì sao.
“Không có việc gì không có việc gì, đừng quan tâm đến tôi, tôi chỉ đột nhiên nhớ tới một số chuyện.” Tần Tịch buồn bực nói.
50 tích phân, chính là một viên kim cương nha.
Chiếc nhẫn vàng cướp được từ ba tên đàn ông kia chỉ đổi được có 5 cái tích phân thôi.
Tần Tịch trên người chỉ có bốn viên kim cương, làm cô hy sinh một viên thật sự là quá đau xót.
Nhưng mà luyến tiếc hài tử bộ không lang, vì cái tủ sắt kia cô nhịn.
Dù sao sớm muộn gì cũng phải thăng cấp đài công tác, không có gì phải đau lòng cả!
Tần Tịch nói như vậy để tự thôi miên chính mình.
Ô…… Tim vẫn đau quá!
Trong lòng của Tần Tịch thì đang chửi việc hệ thống cố định lên giá, nhưng vẫn đổi bản thiết kế đài công tác trung cấp.
Sau ăn uống no đủ, lại ngủ đủ giấc, Tần Tịch bắt đầu xoa tay hầm hè chuẩn bị thăng cấp đài công tác.
Lần này, vật liệu để thăng cấp lại làm khó cô một lần nữa.
Thăng cấp trung cấp đài công tác, cần phải có một cái quan trọng nhất linh kiện —— Ni-vô.