“Mấy giờ xuất phát?” Sau khi Tần Tịch hỏi xong, ngược lại nhìn về phía chân bị thương của Vu Hải Côn, “Tình huống hiện tại, anh có thể đi ra ngoài được không?”
Vu Hải Côn thở dài, “Trong nhà không còn thức ăn, vì thế tôi không thể……
Chỉ cần có thể tìm được một chút gì đó để ăn tôi cũng thấy mỹ mãn rồi. “Chúng tôi đều đã bàn bạc xong rồi mọi người sẽ xuất phát vào 9 giờ tối nay.”
Tần Tịch nhìn anh ta rồi lại nhìn Nguyên Hành, nảy ra một ý hay.
Đầu tiên, hai người Vu Hải Côn và em gái anh ta Vu Hải San, trước mắt một người không tiện di chuyển vì vết thương của súng, còn người kia thì ốm yếu bệnh tật, nhìn không có tính nguy hiểm chút nào .
Lần trước chuyện ném xác đó, hai người này cũng đã giúp bọn họ.
Hơn nữa hệ thống cũng xác định rằng hai người là Npc thân thiện, Tần Tịch cảm thấy tạm thời có thể tin tưởng bọn họ.
Tần Tịch muốn thông quan thì phải cần rất nhiều tài vật.
Trong thành có rất nhiều người bị mắc kẹt, không thể thoát ra, điều này cũng nói lên số người có thể thành công nhập cư trái phép ít như lông phượng sừng lân vậy.
Muốn thu thập kim cương chỉ dựa vào giao dịch là không thực tế, hơn nữa Tần Tịch cũng không có nhiều đồ vật để đem đi trao đổi.
Dưới tình huống như vậy, hai người thuộc loại hình chiến đấu như cô và Nguyên Hành luôn có một người phải ở nhà thật là không có lời.
Mặc dù Vu Hải Côn là một người bình thường, không có võ nhưng chỉ cần vết thương của anh ta lành lại để anh ta ở nhà gác đêm hẳn là không có vấn đề gì, hơn nữa trong nhà còn có cửa phòng trộm và vũ khí.
Nếu em gái anh ta biết nấu cơm thì Tần Tịch cũng không ngại trong nhà thêm một miệng ăn.
Suy nghĩ một hồi cô đột nhiên hỏi: “Em gái anh biết nấu ăn không?”
Nguyên Hành đang ngủ bỗng nhiên mở mắt ra.
“Món tôi làm không ngon sao? (Khϊếp sợ )”
Tần Tịch quay đầu lại, nhìn Nguyên Hành đang nằm quay lưng về phía mình giả bộ ngủ, nhất thời dở khóc dở cười.
“Biết! Em ấy biết!” Vu Hải Côn ngay lập tức hiểu ý cô, nhịn không được mà lớn giọng nói.
Nguyên Hành ở trên giường đột nhiên trở mình như thể bị ai đó đánh thức, Vu Hải Côn sợ tới mức lập tức ngậm miệng lại.
“Vậy được, tôi tạm thời tin anh, hôm nay hai người cùng nhau dọn lại đây, canh giữ đồ đạc ở đây, tôi và Nguyên Hành phải đi ra ngoài xem một chút.” Tần Tịch ôm lấy cánh tay nói: “Mong rằng anh không cần phụ lòng tin của tôi.”
Cô đã quyết định sẽ không để lại những vật quý trọng ở trong nhà, nhưng những đồ vật cô để lại cũng đủ để khảo nghiệm bọn họ.
Một khi cô trở về mà phát hiện có thứ gì bị mất thì sự hợp tác ngắn ngủi này sẽ kết thúc ngay lập tức.
Những thứ như đồ ăn Tần Tịch sẽ để lại trong nhà, còn súng ống, nếu đem ra ngoài thì cô lo tiếng súng quá lớn sẽ thu hút sự chú ý của người khác, còn nếu ngay từ đầu liền để lại cho Vu Hải Côn cũng không yên tâm, cho nên Tần Tịch đem nó đặt ở hệ thống ba lô.
Khẩu súng của Nguyên Hành đương nhiên vẫn mang ở trên người.
Chân của anh ấy đến nay cơ bản đã lành, chỉ cần không dùng sức quá mức thì đi lại bình thường vẫn không thành vấn đề.
Cứ như vậy, anh em Vu Hải Côn dọn vào nhà của Tần Tịch, lần lượt chiếm một phòng ở tầng một và tầng hai.
Hai người này tuy trong nhà không có gì ăn nhưng lại có không ít vật liệu xây dựng.
Ngoại trừ lỗ nhỏ trên mái nhà mà Tần Tịch nói sẽ để lại để hứng nước mưa thì những nơi hư hỏng khác trong nhà, đều được hai anh em siêng năng này dùng ván gỗ và đinh sửa lại. Tuy rằng sẽ không chắc chắn bằng bê tông cốt thép nhưng ngôi nhà cũng sẽ không tiếp tục bị lọt gió khắp nơi.
Vu Hải Côn còn rất chu đáo mà dùng đài công tác làm một cái xẻng sắt, cho Tần Tịch mang theo.
Anh ấy nói với Tần Tịch rằng do vụ nổ ngày hôm qua nên đường xá hôm nay rất có thể đã bị gạch đá chắn ngang.
Kể từ sau chiến tranh, những người như bọn họ chỉ được ăn hai bữa một ngày, Tần Tịch tỏ vẻ hai người có thể tuỳ ý lấy đủ khẩu phần ăn của mình, rồi cùng Nguyên Hành đẩy xe đi theo những người khác đến khu phế tích của người giàu ở phía bắc thành phố.
Nhìn những người khác vui vẻ phấn chấn bàn tán hôm nay sẽ có được thu hoạch tốt, Trong lòng Tần Tịch lại càng thêm cảnh giác.
Cô không có hoài nghi lòng tốt của quân phản kháng, nhưng vấn đề là, chính bọn họ đều nghĩ sẽ đi qua đó cướp đoạt, thì những người còn lại trong thành sẽ nghĩ như thế nào? phản quân đã bị đuổi đi sẽ nghĩ như thế nào?
Chuyện nhảy dù lần trước là một bài học đắt giá.
Chỉ là bộ dáng những người này hứng thú bừng bừng, làm cho Tần Tịch không biết như thế nào mở miệng.
Rốt cuộc mở miệng chẳng khác gì dội một gáo nước lạnh lên họ.
Dưới sự che giấu của màn đêm một đám người dần dần đi tới khu phế tích thành bắc.
Nơi phồn hoa một thời ở đây không còn nữa, những gì còn lại chỉ là những bức tường đổ nát sau khi trải qua lửa đạn lễ rửa tội và nhiều ngôi nhà bị trận hoả hoạn hôm qua thiêu rụi, phần lớn còn lại bị sập đổ chỉ còn lại tầng 1 và tầng hầm
Có rất ít biệt thự còn hoàn chỉnh.
Trên đường có rất nhiều xác người, có bị chết thảm do trận hỗn chiến ngày hôm qua cũng có bị chết cháy trong lúc hỏa hoạn.
Chuột sột sột soạt soạt mà từ những thi thể này bò qua, quyết không cho người chết một phần tôn nghiêm cuối cùng.
Những người đi cùng Tần Tịch không đành lòng nhìn thêm nữa, đành phải đẩy nhanh tốc độ đi tới.
Tổng thể tới nói khu vực Tần Tịch sinh sống phần lớn vẫn là những người tốt bụng.
Những vật có giá trị trên xác chết sớm đã bị những cư dân gần đây cướp sạch sẽ, chỉ trong nhà mới còn có cá lọt lưới.
Mọi người tản ra đi đến những ngôi nhà gần đây tìm tòi những vật dụng còn sử dụng được.
Bất quá tất cả mọi người đều không đi xa để tránh cho rời khỏi đám đông, một người muốn kêu cứu đều không ai nghe.
Tần Tịch lựa chọn một căn nhà khá lớn.
Căn nhà này có ba tầng, nhưng ở lối vào có cửa bảo vệ, cửa sau cùng những chỗ bị hư hỏng trên tường cũng bị đá lấp lại, hẳn là ở đây còn không bị người khác cướp sạch sẽ.
Khi cô lấy ra dụng cụ mở khoá ra, ánh mắt của Nguyên Hành trở nên quái dị trong chốc lát.
Người đàng hoàng ai lại mang theo thứ này ở bên người?
Tần Tịch không chú ý tới động tác nhỏ của anh, xoay hai ba cái liền mở được cửa phòng trộm còn không làm hư lõi ổ khoá.
Cô chui nhà tìm kiếm còn Nguyên Hành ở bên ngoài canh giữ phòng ngừa có người lại đây đánh lén.
Sau khi Tần Tịch đem cửa trước khoá lại một lần nữa, Nguyên Hành liền đi đến lối ra còn lại, dùng xẻng đem đống đất đá dọn sạch sẽ.
Thêm một cái lối thoát cũng coi như thêm một phần bảo đảm.
Dọn xong, Nguyên Hành cầm dao đi một vòng quanh nhà, một mặt đề phòng bọn cướp đánh lén, một mặt cảnh giác phản quân bất ngờ lao tới.
Trong nhà, Tần Tịch đang tìm đồ ở quầy dưới lầu một.
Sau khi bước vào cô mới biết được nơi này vốn là một quán bar cao cấp.
Tiếc là căn nhà bị sập sau vụ nổ hôm qua, nên quầy đựng rượu lầu một sớm đã bị phản quân lấy không còn một lọ.
Tần Tịch ở quầy lục tung hết nửa ngày cũng không tìm thấy gì ngoài trừ hai điếu xì gà rẻ tiền và một đống vô dụng tiền giấy.
Lần trước lúc thương nhân chợ đen tới, cũng mang theo không ít thuốc lá và xì gà, chẳng qua cô cùng Nguyên Hành đều không hút thuốc lá cho nên tự nhiên cũng không đổi.
Nghĩ đến đây, Tần Tịch nhét hai điếu xì gà vào trong ngăn nhỏ của ba lô leo núi, chuẩn bị giữ lại để giao dịch với người khác.
Sau khi tìm tòi một lần, nhìn đại sảnh lầu một không còn sót gì, Tần Tịch liền đi lên lầu.
Trên lầu có mấy căn phòng, bên trong còn có một ít đồ uống chưa mở nắp,
Những thứ này ở hệ thống ba lô, bị thống nhất phân loại thành “ Rựu”, có thể cùng để vào một ô vuông.
Tần Tịch chỉ chọn những lọ có vẻ ngoài trông cao cấp, lấy mười bình vừa đủ để vào một ô, còn lại thì không lấy.
Trong mấy căn phòng này cô còn tìm được một cái radio bị hỏng.
Dường như thời đại này còn chưa có di động, điện thoại bàn cũng là thiết bị tân tiến, radio tựa hồ trở thành hàng hiếm
Tuy rằng cái radio này hỏng rồi, nhưng sau khi Tần Tịch tìm kiếm trên hệ thống thương thành, cô vẫn cảm thấy có thể đem nó sửa được.
Có cái này, sau này bọn họ ở trong nhà, cũng có thể nhận được một chút tin tức từ thế giới bên ngoài.
Đem radio cất vào ba lô xong, Tần Tịch lại leo lên lầu 3.
Ngay khi cô định mở cửa thì bên ngoài vang lên tiếng súng.
“A!”
Tần Tịch đi tới bên cửa sổ, dựa người vào tường rồi nghiêng đầu nhìn lén tình hình bên ngoài.
Một người đàn ông bị trúng đạn, ngã trên mặt đất liên tục kêu thảm thiết.
Lại qua hai ba giây, một viên đạn nữa găm đầu anh ta, khiến anh ta hoàn toàn ngưng giãy giụa.
Tần Tịch chạy xuống lầu, mở cửa sau ra, hỏi tình hình.
“Có tay súng bắn tỉa ở đằng kia.” Nguyên Hành chỉ vào một toà nhà cao tầng ở phía xa, “Đó là một toà nhà mang tính biểu tượng mà Rafaga quyết định xây dựng trước chiến tranh, nhưng vì chiến tranh bùng nổ đột ngột nên trở thành cao ốc trùm mền. Bên kia hẳn là đã bị phản quân chiếm lĩnh, bọn họ đang trả thù dân thường và quân phản kháng ở đây.”
“Con đường chính trở về hiện tại đang bị các tay súng bắn tỉa theo dõi, chúng ta chỉ có thể đường vòng.” Tần Tịch từ trong ba lô leo núi lấy ra một tấm bản đồ cũ ố vàng, nói: “Nếu đi đường vòng nói, quãng đường sẽ dài hơn gấp đôi quãng đường chúng ta tới đây.”
“Hiện tại là nửa đêm 12 giờ.” Nguyên Hành cau mày.
Bọn họ sống ở phía tây thành phố, hôm nay vốn dĩ lộ trình đi tới đây cũng không ngắn nếu lại phải đi đường vòng, không nói tới việc lãng phí thời gian một buổi tối, có thể trở về trước hừng đông hay không, vẫn là cái vấn đề.
Đoạn đường mà các tay súng bắn tỉa canh giữ là đường đi duy nhất, những đường nhỏ khác đều bị đá vụn che kín, gồ ghề lồi lõm, muốn theo “đường tắt” này đi ra ngoài, con không nhanh bằng đi đường vòng.
“Phạm vi mà một tay súng bắn tỉa có thể bắn trúng là có giới hạn, khẩu súng bắn tỉa yêu thích của phản quân là 98k của Mauser, xem từ khoảng cách của toà nhà bỏ hoang đến đây, ống ngắm của hắn là loại 6x như vậy tầm bắn hiệu quả là khoảng 15km.” Nguyên Hành nhíu mày suy tư “ Gần đây có kho vũ khí, vậy chắc chắn phải có lối đi ngầm, nếu chúng ta tìm được nó liền có thể tránh được ngắm bắn .”
Tất cả mọi người ở đây nghe thấy tin này thì vui mừng khôn xiết.
Nhưng mà sau khi mọi người trốn đông trốn tây tìm kiếm một hồi, lại tuyệt vọng phát hiện ra vị trí ban đầu của kho vũ khí nằm ở phía bên kia đường, nơi mà tay súng bắn tỉa đang ngắm tới.
“Đây không phải là vui vẻ hụt sao? nếu chúng ta có thể trực tiếp đi đến đầu bên kia, cần gì phải tìm đường hầm để đi?” Có người ủ rũ cụp đuôi mà bắt đầu oán giận.
“Nơi này là một lối vào khác.” Tần Tịch bước ra từ sau một ngôi nhà
Một đám người chen chúc đi qua, người sau tiếp người trước nháo nhào nhìn lối vào mà Tần Tịch tìm được.
Đáng tiếc chính là lối vào này là một cánh cổng dạng boong-ke, chỉ có thể mở ra từ bên trong.
Nói cách khác vị trí của bọn họ là lối ra của đường ngầm, con bên kia mới thật sự là lối vào.
Nhìn thấy thời gian dần trôi qua, Tần Tịch bắt đầu nghiêng tai lắng nghe tần suất bắn của tay súng.
Đạn bắn hai giây một phát.
Nhìn Tần Tịch càng ngày càng nhập thần mà nghe tiếng súng, Nguyên Hành hiểu được ý đồ của cô.
“Cô điên rồi? Đó là lính bắn tỉa! Không phải pháo binh với mục tiêu lớn!”
“Dù sao cũng phải thử xem sao, khu vực này còn chưa kip cướp đoạt hết, liền biến thành như vậy, tôi không cam lòng.” Tần Tịch lộ ra sắc mặt điên cuồng.
Một trong những lý do khiến cô trở thành một nhân viên cứu hộ chính là vì trong cơ thể của cô có yếu tố điên rồ tương tự như một kẻ tuyệt vọng không tiếc mạng.
Người cứu hộ thường thường muốn đem sinh mạng của chính mình đặt sang một bên. Tên này tuỳ ý hành hạ gϊếŧ chết dân thường, sự tàn bạo này hoàn toàn đem Tần Tịch chọc giận.
Đôi khi cô thực sự là một người điên vì một mục đích bất chấp nguy hiểm.
Kẻ nào dám ngăn cản cô thông quan, cô sẽ khiến kẻ đó phải trả giá đắt.
Tần Tịch ngẩng đầu nhìn về phía toà nhà bỏ hoang, thầm nghĩ: “Cứ thành thật ở nơi đó, chờ ta trèo lên sẽ gϊếŧ chết ngươi.”