Vụn than cháy trong phòng vang lên vài âm thanh lốp bốp, dù trong phòng ấm áp như xuân, nhưng sau khi Ân Tầm nói ra những lời kia, độ ấm của Ân Dị tan biến sạch sẽ, tựa hồ có băng tuyết đóng băng mạch máu hắn, ngay cả đôi tay đang nắm lấy tay Ân Tầm cũng không còn sức lực.
Hắn chỉ có thể càng siết chặt tay y, ánh mắt gắt gao đối diện với Ân Tầm, “Huynh muốn ta rời đi? Chỉ một mình ta?”
Ân Tầm không tránh ánh mắt hắn mà trực tiếp đón nhận, kiên định một cách tàn nhẫn, “Đúng vậy, ta muốn đệ trở về Thương Quốc, thay ta hoàn thành tâm nguyện ta không thể làm được.”
Ân Dị mờ mịt, “Cái gì?”
“Ta bồi dưỡng đệ nhiều năm chính là vì ngày này. Ta muốn đệ trở về đoạt quyền, dốc hết sức lực chấn hưng Thương Quốc, khiến Thương Quốc không cần phải nhìn Yến Quốc mà sống nữa, giúp bá tánh Thương Quốc có nơi nương tựa, ta đặt tất cả gửi gắm này ở chỗ đệ,” Ân Tầm ngữ khí trở nên nghiêm túc, “Ân Dị, đệ đừng làm ta thất vọng.”
Ân Dị nhận ra cuối cùng mình cũng không thể giữ được Ân Tầm nữa, hắn chậm rãi thu tay về, hai mắt đỏ bừng nhìn Ân Tầm, “Huynh bồi dưỡng ta, đối xử tốt với ta, tất cả đều là vì chuyện này?”
Ân Tầm trầm mặc tránh ánh mắt hắn.
Ân Dị không thể khống chế bản thân, mạnh mẽ áp chế vai của Ân Tầm, cao giọng nói, “Vậy huynh đối với ta… cũng là giả?”
Đau đớn từ xương bả vai khiến Ân Tầm cau mày, y lẳng lặng nhìn thiếu niên gần trong gang tấc này, những lý do từ chối tuyệt tình nhất mà y vốn đã chuẩn bị sẵn giờ đây cắm chặt trong lòng, chỉ có thể nhẹ giọng nói, “Khó nói lắm, chúng ta là huynh đệ ruột.”
“Huynh đệ ruột gì chứ, ta không tin cái lý do này,” Hắn gào lên, nước mắt chậm rãi chảy xuống, chất vấn y, “Tam ca, huynh có thể suy nghĩ cho bản thân một chút được không, Thương Quốc đã vứt bỏ huynh, rốt cuộc là huynh đang cố chấp điều gì?”
Đúng vậy, y cũng chỉ là một khí tử, Thương Quốc đối với y thật xa vời, nhưng người trước mắt này không giống vậy, cả đời y đã bị hủy, nếu Ân Dị có thể rời khỏi hoàng cung thì cũng không đến mức cùng y chôn vùi ở đất khách quê người này.
“Giữa chuyện tình cảm và nghiệp lớn nước nhà, đệ phải tự biết cân nhắc.” Ân Tầm trầm giọng nói.
Ân Dị không chút do dự, “Ta muốn huynh.”
Vừa dứt lời thì liền bị Ân Tầm tát thật mạnh đến lệch đầu, Ân Tầm lạnh lùng quát lớn, giọng nói có chút run rẩy, “Không được, hơn nữa…”
Ánh mắt rực lửa của Ân Dị nhìn y, phảng phất muốn khắc y sâu vào trong đáy lòng, hắn nói từng câu từng chữ một cách rõ ràng, “Ta chỉ muốn huynh, cho dù huynh muốn ta nói thêm ngàn vạn lần nữa, ta đều chỉ cần huynh.”
Ân Tầm rốt cuộc không nhịn được nữa, dùng hết sức đẩy Ân Dị ra, sau đó chống người ngồi dậy, trước mắt chỉ còn tang thương, hắn ngồi ở chỗ đó, tựa như thật gần mà cũng thật xa, phảng phất giây tiếp theo liền như tuyết ngoài cửa sổ, một cơn gió thổi liền tản đi khắp nơi.
“Ân Dị, cổ trùng đang từ từ cắn nuốt ngũ tạng lục phủ của ta, một khi trời khỏi đây, ta sẽ không thể sống thêm được bao lâu,” Ân Tầm nhắm mắt, nuốt xuống những chua chát trong mắt, “Đệ trở về Thương Quốc, ta ở nơi này chờ đệ đến đón ta.”
Ân Dị che hai mắt lại, dòng nước mắt không thể khống chế mà tuôn trào, hắn cùng lắm chỉ mười bảy tuổi, mấy năm nay cho dù là thân phận con tin, nhờ có Ân Tầm giúp hắn che mưa chắn gió, hắn mới có thể giữ lại một phần kiêu ngạo và hồn nhiên vốn có.
Nhưng từ nay về sau, hắn sẽ phải một mình đối mặt với tất cả mưu mô lừa gạt, Ân Tầm cảm thấy đau lòng, thiếu niên này là do y nuôi lớn, y cưng hắn như trứng, hứng như hoa, nhưng giờ đây y buộc phải đẩy hắn đi, y không thể bên cạnh hắn cả đời, hắn tất nhiên phải tự mình trải qua mưa gió.
Ân Tầm vươn hai tay ôm Ân Dị vào ngực, giống như khi dạy dỗ hắn còn bé, “Trở về Thương Quốc phải cẩn thận mọi chuyện, không được hành sự lỗ mãng, việc gì cũng phải ẩn nhẫn, phải nghĩ đến đại cục… Thay ta hỏi thăm mẫu phi, nói với người rằng ta ở phương xa vẫn luôn nhớ mong người, người cứ yên tâm.”
Ân Dị ôm Ân Tầm gào khóc, hắn luyến tiếc tam ca hắn, nhưng tam ca hắn nói không sai, nếu cứ cả đời ở Yến Quốc, bọn họ vĩnh viễn đều không có tương lai.
Ân Tầm đã muốn Ân Dị trưởng thành, lần này, xác xác thật thật là đánh nát toàn bộ sự hồn nhiên trước đây của Ân Dị, may mà ít nhất Ân Tầm đã cho Ân Dị một giấc mộng đẹp, cho đến giờ khắc này, Ân Dị vẫn ôm mộng sẽ có một ngày hắn trở nên cường đại, tự mình đón tam ca hắn về quê cũ.
Vào ngày ra đi ấy, Yến Vương đặc biệt cho phép Ân Tầm được đứng ở trên thành đưa tiễn, tuyết lớn tán loạn che khuất tầm mắt Ân Tầm, y ở trong tuyết nhìn thiếu niên từ trong xe ngựa ló đầu ra, cả hai từ xa nhìn nhau, xa như vậy, y vẫn có thể cảm nhận được tình cảm nóng bỏng của thiếu niên, hơi nóng kia như cuốn đi quả đầu tim y, lan đến lục phủ ngũ tạng, khiến y dù đứng trong băng tuyết cũng không sợ cái lạnh giá rét của gió tuyết.
Y nhìn thật lâu, cho đến khi xe ngựa biến mất ở phía cửa cung, đại thái giám bên cạnh Yến Vương gọi y, y mới dần dần lấy lại tinh thần, nhưng ánh mắt đã hoàn toàn tan rã.
Ấm áp duy nhất cũng đã rời y mà đi, Ân Tầm im lặng cười một tiếng, tựa một cái xác không hồn đi theo đại thái giám xuống thành lâu, kiệu nhỏ đã đứng sẵn chờ y, sắc mặc y vẫn lạnh như vậy, y vén màn lên muốn bước vào trong thì tay chợt bị người khác nắm lấy, trong khoảnh khắc được đưa vào trong kiệu, rơi vào một cái ôm ấm áp.
Yến Vương tự mình đến đón y, Ân Tầm nắm chặt tay thành quyền, rũ mắt không phản kháng, tùy ý để Yến Vương kéo mặt mình qua hôn môi, loại cảm giác xâm lược này làm Ân Tầm theo bản năng giãy giụa, lại bị áp chế không thể nhúc nhích.
Yến Vương cười cợt vẻ mặt lãnh đạm của y, cười một cách tùy ý, “Thế nào, sợ như vậy, không phải lúc cầu xin ta rất dứt khoát sao?”
Đối với Yến Vương mà nói, Ân Tầm là thứ cầu mà không được trong nhiều năm, hiện giờ cũng giữ được y trong tay, hắn tình nguyện phí chút tâm tư chơi đùa với y.
Ân Tầm lắc đầu, dừng một chút rồi nhìn chăm chú vào bàn tay đặt bên hông mình của Yến Vương, sau một lúc lâu mới nói, “Chỉ là cảm thấy hơi lạnh.”
Lạnh vào da thịt, lạnh đến khiến y không ngừng run lên.
Yến Vương ôm y càng chặt, hơi thở ái muội phả bên tai y, “Chúng ta hồi cung.”
Kiệu nhỏ trong tuyết một đường xốc lên, dần dần biến mất ở ngã rẽ.
Hai năm sau, Thương Quốc.
Triều đình vì chuyện lập Thái Tử mà tranh cãi gay gắt, hai phe phái ủng hộ Cửu hoàng tử và Thập nhị hoàng tử liên tục đấu đá lẫn nhau – sau khi Cửu hoàng tử trở về vào hai năm trước, năm đầu không có mấy nổi bật, không biết từ khi nào bắt đầu lay động lòng người, hắn cẩn thận chu đáo, thủ đoạn ngoan tuyệt, dần dần nghịch chuyển từ một người không ai quan tâm thành một lựa chọn tốt cho vị trí Thái tử, nhưng nỗi đau khổ trong lòng hắn thì không ai biết được.
Ân Dị lặng lẽ nhìn triều đình huyên náo, hai năm gần đây hắn càng trở nên xa lạ, ngay cả ánh mắt cũng không giống lúc trước, nhìn kỹ thế mà có bảy phần giống với ánh mắt lãnh đạm của Ân Tầm.
Không biết hắn sống như tam ca, tam ca có vui vẻ không.
Ân Dị mệt mỏi mím môi, hôm nay hắn nhất định phải đoạt được vị trí này, hắn còn có con gái của Thắng tướng quân – người nắm giữ binh quyền – ái mộ hắn, cầu phụ thân giúp đỡ hắn.
Để có được hôm nay, hắn làm rất nhiều việc mà chính hắn cũng không ngờ được, hắn học cách hư dữ ủy xà*, che giấu chính mình, Ân Tầm muốn hắn trưởng thành, muốn hắn lấy đại cục làm trọng, hắn toàn bộ đều làm được.
*hư dữ ủy xà (lá mặt lá trái): dùng để chỉ những người tráo trở, lật lọng khó ngờ.Ân Tầm ở xa vạn dặm chắc chắn sẽ vui mừng.
Thánh chỉ ban bố không có gì bất ngờ, tiếng chúc mừng của quần thần giống như chim sẻ ríu rít ngoài cửa sổ, ồn ào đến đầu hắn đau muốn nứt ra, nhưng trên mặt lại vẫn tươi cười chào hỏi bọn họ.
Chờ ra khỏi cung điện, hắn vội vàng đi về phía tẩm cung, nay đúng là đầu hạ, hắn trở thành Thái tử Thương Quốc, ngày hắn có thể gặp lại Ân Tầm càng lúc càng gần.
Đợi ra khỏi cung, thám tử hắn phái đã trở về, mấy năm nay hắn thời thời khắc khắc chú ý đến tin tức của Ân Tầm, mỗi khi nghe tin Ân Tầm vẫn là giống như trước đây, hắn đều nhẹ nhàng thở phào một hơi.
Không biết tin tức lần này là gì.
Hắn đi tới, lạnh giọng dò hỏi, “Như thế nào?”
Thám tử được huấn luyện có trình tự, bẩm báo toàn bộ tin tức mình thu thập được, “Hồi bẩm chủ tử, Tam công tử ngày hôm trước bạo bệnh mà chết, thư của Yến Vương đang trên đường được đưa đến, thi thể ngay trong hôm đó cũng đã được di chuyển về Thương Quốc.”
Hắn dứt lời, chỉ thấy vị chủ tử trước nay vui buồn không rõ giờ đây mặt đầy tức giận, ngay sau đó gắt gao bắt lấy cổ áo hắn, dường như muốn gϊếŧ chết hắn, hai mắt Ân Dị như sắp nứt ra, thanh âm run rẩy, “Ngươi lặp lại lần nữa.”
“Tam công tử… Bạo bệnh mà chết…”
Rõ ràng là đầu hạ, Ân Dị lại cảm thấy rét lạnh hơn bao giờ hết, tam ca hắn đã nói đợi hắn đến đón, sao y có thể nuốt lời – bọn họ nói như thế, rõ ràng đã nói như thế.
Trong chốc lát, trước mắt hắn nhuộm màu máu, cảnh sắc trước mặt đều nhiễm đỏ, trái tim Ân Tầm đau đớn cùng cực, hắn không thể đứng vững, ngã xuống một cái, hoàn toàn bất tỉnh.