Chuông sớm nặng nề kêu lên ba hồi, vang vọng khắp ngóc ngách hoàng cung thật lâu không tiêu tán, hôm nay trời tuyết lớn, tuyết rơi lả tả suốt một đêm. Trước cửa Cảnh Hòa cung, một tên tiểu thái giám đang cầm chổi loay hoay quét tuyết, không bao lâu, cánh cửa gỗ lê đỏ đóng chặt suốt một đêm mở ra.
Tiểu thái giám ngẩng đầu thì thấy một nam tử cao gầy bước ra, hắn nhìn đến ngây người, nam tử khoảng chừng hai mươi tuổi, thân mặc cẩm y hoa văn màu bạc, gương mặt có chút tái nhợt, chỉ có sắc đỏ nhạt màu trên môi mới khiến y trông tươi tắn hơn một chút, y biểu cảm lãnh đạm, ngay cả ánh mắt cũng bình tĩnh không một gợn sóng, giống như mọi chuyện trên đời này đều không thể lọt vào mắt y.
Ân Tầm phát hiện có người đang nhìn mình, mấy năm nay, y đã chịu không ít ánh mắt như vậy, cũng quen rồi, lúc này, đại thái giám bên cạnh hoàng đế đi đến tiếp đón, mặt đầy tươi cười nói, “Ân Tam công tử, kiệu nhỏ đã được chuẩn bị ở ngoài điện, phiền công tử dời bước.”
Lời nói tuy khách khí nhưng bên trong chẳng có bao nhiêu tôn kính, Ân Tầm cũng không để ý, thuận miệng đáp lại rồi bước chân đi theo tiểu thái giám dẫn đường, một đêm không ngủ, bây giờ y đã rất mệt mỏi, ngay cả mở miệng nói chuyện cũng không muốn nói.
Y ngồi vào kiệu nhỏ và được đưa rời khỏi Cảnh Hòa cung, vốn chưa ngủ sâu, âm thanh nói chuyện xuyên qua rèm mỏng tiến vào bên trong, y đều nghe rõ mồn một, mà những lời đó là cố ý nói cho y nghe, làm sao có thể không rõ được.
“Thân là nam tử lại vì cầu sinh mà nương thân vào người khác, đúng là không biết nhục nhã.”
“Thương Quốc sinh ra một vị hoàng tử như vậy thật khiến tổ tiên hổ thẹn.”
Bọn họ mắng vô cùng khó nghe, Ân Tầm chỉ mím nhẹ môi rồi thúc giục kiệu phu đi nhanh hơn, giọng y thật lạnh, hòa vào tuyết lớn, như có như không.
Kiệu nhỏ đã đi xa, nhưng Ân Tầm tựa hồ vẫn nghe thấy những lời thóa mạ kia, y dựa vào đệm ghế, vẻ mặt bình thản, chỉ là ánh mắt giống như nhiễm một tầng sương mù mông lung, phảng phất chất chứa bi thương.
Y không phải người Yến Quốc, năm mười hai tuổi, y từ Thương Quốc bị cha đưa sang Yến Quốc làm con tin, từ đó gánh vác vận mệnh của Thương Quốc, vì cầu sinh, vì nghìn vạn con dân Thương Quốc, y không thể không chịu nhục, thân là hoàng tử Thương Quốc, y không thể trốn tránh trách nhiệm.
Ân Tầm nhớ lại khoảng thời gian trước kia, trí nhớ của y gần đây càng lúc càng kém, có khi không thể nhớ hoàn toàn kí ức năm mười hai tuổi, nhưng y nhớ rõ chính mình năm ấy phong quang vô hạn, người trong Thương Quốc đều khen Tam hoàng tử Ân Tầm thiên tư thông minh, phong thái cũng rất tốt, là nhân tài hiếm có của Thương Quốc.
Tuy nhiên, kể từ khi Yến Quốc cử binh xâm lược Thương Quốc thì mọi chuyện đã triệt để thay đổi, binh lực của Thương Quốc không so được với Yến Quốc, Thương Quốc liên tục thua trận, không còn đường lui đành phải giơ cờ đầu hàng, sau khi ngừng chiến, Ân Tầm được đưa tới Yến Quốc với thân phận con tin, mới đây mà đã mười một năm.
Từ mười hai đến hai mươi ba tuổi, y ở độ tuổi rực rỡ nhất của thiếu niên đều bị cầm tù trong Yến Quốc, không ai khen y một câu Tam hoàng tử Thương Quốc thiên phú dị bẩm, y tha hương đất khách quê người, chịu hết mọi khuất nhục.
Cái gọi là mai sau sa cơ thất thế, chúng sinh đều có thể giẫm đạp, đơn giản như vậy.
Y vẫn mải miết suy nghĩ thì kiệu nhỏ dừng lại, hóa ra đã đến hắn nơi ở của y.
Ân Tầm vô cùng mệt mỏi, vừa vén rèm bước xuống kiệu thì nhìn thấy một thiếu niên đang đứng trước cửa cung, có lẽ hắn đợi đã rất lâu, phát quang trên đầu nhiễm một tầng bông tuyết, ngay cả trên vai cũng phủ một lớp tuyết mỏng, hắn nhìn về phía Ân Tầm, ánh mắt nóng rực, tựa như muốn sưởi ấm mảnh băng tuyết lạnh giá này.
Ân Tầm lại tránh né ánh mắt kia, chỉ phân phó cung nhân vài câu rồi nâng bước đi về phía cửa cung, thiếu niên thấy thế lập tức ngăn cản y, gọi y một tiếng tam ca.
Ân Dị đến Yến Quốc là vào bảy năm trước, cũng với thân phận con tin, là cửu đệ cùng cha khác mẹ với Ân Tầm.
Lúc ấy, Ân Tầm đã ở Yến Quốc bốn năm, năm y mười sáu tuổi thì Ân Dị mười tuổi mới được đưa đến, cũng là vào một ngày tuyết lớn như thế, Ân Tầm bước ra từ Cảnh Hòa cung, nhìn thấy cửu đệ mà y chưa từng gặp qua.
Một thân ảnh nhỏ bé đứng trong tuyết, ánh mắt quật cường hơn bất kì người bạn cùng trang lứa nào khác, Ân Tầm thấy vậy liền lệnh cho kiệu nhỏ quay lại, cầu khẩn Yến Vương trẻ tuổi cho phép y giữ đệ đệ bên cạnh.
Y đưa Ân Dị về tẩm cung nơi mình ở, đã lâu không thấy đồng hương, y ít nhiều có chút kích động, hỏi Ân Dị có biết mình hay không.
Ân Dị năm mười tuổi sùng bái nhìn y, “Ta biết, huynh là tam ca của ta.”
Ân Tầm rất vui, dường như y gặp lại chính mình khi còn bé, loại cảm xúc kích động này không thể diễn đạt hết bằng lời, đến nay y vẫn nhớ rất rõ ràng.
Bảy năm trôi qua, đứa trẻ ngày nào đã trở thành một thiếu niên chói mắt đứng trước mặt y, mang vẻ mặt lạnh như băng mà chất vấn y, “Lại qua đêm ở tẩm cung của Yến Vương?”
Lần nào hắn cũng hỏi như thế, Ân Tầm không biết làm gì, chỉ nhàn nhạt ừ một tiếng rồi vòng qua Ân Dị đi vào bên trong, y đã thật sự quá mệt, chỉ cần chạm vào giường là có thể lập tức rơi vô trong mộng.
Ân Dị ngăn y lại, ánh mắt hàm chứa thống khổ lẫn thất vọng, “Tại sao huynh nhất định phải chà đạp bản thân như vậy?”
Ánh mắt Ân Tầm chợt thay đổi, sắc mặt hoàn toàn trầm xuống, y dùng phong thái trưởng bối, nói, “Đây là thái độ của đệ khi nói chuyện với tam ca mình sao, ta dạy đệ thế nào đệ đều quên rồi?”
Ân Dị không cam lòng, nhưng cuối cùng chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi đáp, “Không dám quên.”
Ân Tầm thất vọng bởi tính khí trẻ con của Ân Dị, hắn đã sắp mười bảy, bản thân y ở tuổi này đã sớm học được cách che giấu cảm xúc, mà hắn vẫn chưa đủ trưởng thành.
Thật phụ lòng y dốc sức bồi dưỡng.
Tâm tình của Ân Tầm không tốt, y lạnh lùng nói, “Phạt đệ chép mười lần “Chiến quốc sách”, ngày mai đưa đến thư phòng của ta.”
Y dứt lời rồi mặc kệ dáng vẻ ủy khuất của Ân Tầm, đi thẳng vào trong không quay đầu lại, tuyết trắng lung lay trong gió, y vừa xoay người đã biến mất không thấy bóng dáng, chỉ còn lại thiếu niên thất thần đứng trước cửa.
Ân Dị trơ mắt nhìn y rời đi, rồi lại ngẩng đầu trông y trở về, nhưng nhận lại chỉ là khuôn mặt lạnh cóng như sắp đóng băng, tam ca của hắn đối với ai cũng khách khí, chỉ riêng với hắn là đặc biệt hà khắc. Lần đầu hắn gặp tam ca vào bảy năm trước, rõ ràng y đã cong mắt cười với hắn, cớ sao nhiều năm trôi qua, tam ca lại không thể vui vẻ với hắn như trước.
Mùng một mỗi tháng là ngày gian nan nhất đối với Ân Dị, cứ đến ngày này, Ân Tầm đều sẽ đi đến Cảnh Hòa cung, khi hắn còn bé chưa hiểu chuyện, thế mà lời đồn nhảm truyền đi bốn phương tám hướng, hắn nghe cung nhân vũ nhục tam ca hắn, tức giận đến đến mức vung tay đánh cung nhân, nhưng không những không được tam ca khen ngợi, trái lại còn bị phạt quỳ ngoài tẩm cung suốt một đêm.
Thế là những lời đồn nhảm kia càng được xem là thật, bọn họ đều nói, Ân Tầm là người trên giường của Yến Vương.
Bọn họ chỉ là hai con tin, làm sao có quyền chọn lựa, nhưng y luôn không ngừng khuyên bảo Ân Dị, cho dù là con tin cũng phải có danh dự, y thậm chí còn cầu Ân Dị, cầu hắn đừng để bản thân chịu ủy khuất, cầu hắn đừng vì sống tạm bợ mà chà đạp bản thân, nhưng Ân Dị chỉ nghe rồi tự làm theo ý mình.
Tam ca của hắn rõ ràng là thiên chi kiêu tử trong miệng thần dân Thương Quốc, sao lại có thể biến thành bộ dạng như bây giờ?
Tuyết bay tán loạn che phủ tầm nhìn của Ân Dị, hắn quay đầu nhìn lại nhưng ngã rẽ không có ai, chỉ còn vài dấu chân, đương nhiên không có bóng dáng của Ân Tầm.