Tống Sơ Mãn đứng tại chỗ không nhúc nhích, Lục Chiêu tiến lên, vươn tay phải ra: "Xin chào, tôi là bác sĩ của cậu, Lục Chiêu.""Xin chào."
Lòng bàn tay Lục Chiêu mềm mại và khô ráo, Tống Sơ Mãn thu tay lại, cảm giác ấm áp liền biến mất.
Lục Chiêu mở cửa văn phòng ra: "Vào trước đi."
Anh chờ Tống Sơ Mãn đi trước rồi đi theo phía sau, đóng cửa lại, một bên nói: "Đi bộ tới đây?"
Bệnh viện cách đây không xa, Tống Sơ Mãn ngồi xuống sofa: "Ừm."
Bố trí nơi này cũng giống như trước đây, Lục Chiêu không có thay đổi, anh rót hai ly nước ấm đem đến: "Bác sĩ Triệu đi hơi vội, anh ta ghi lại mấy tư liệu vô cùng tỉ mỉ, tôi đối với tình huống của cậu đại khái đã hiểu rõ."
Tống Sơ Mẫn nhận lấy ly nước, nói một câu: "Cám ơn".
"Còn cậu thì sao?", Lục Chiêu ngồi xuống đối diện, "Cậu còn chưa biết gì về tôi, có gì muốn hỏi không?"
Nghe vậy Tống Sơ Mẫn rất bất ngờ.
Trước kia khi Triệu Tề ở đây, phần lớn đều hỏi tình hình gần đây của cậu, chuyện phiền lòng hoặc chuyện vui vẻ dạo này, có gặp phải phiền phức không, chưa bao giờ giống Lục Chiêu, chuyển đề tài thành bản thân anh.
Nhưng Tống Sơ Mãn không biết nên hỏi cái gì, cậu trầm ngâm một lúc lâu: "Không có."
Đồng tử anh nhạt hơn so với người bình thường, lúc khuôn mặt không bộc lộ cảm xúc trông rất lạnh lùng, ly nước cầm trong tay cũng không uống.
Lục Chiêu cười nói: "Được."
Mấy ngày nay phòng làm việc không có ai, cửa sổ đóng chặt không khí không lưu thông, Lục Chiêu đứng dậy mở cửa sổ, khi quay lại liền lấy một xấp giấy từ bàn làm việc.
"Đây là một bài kiểm tra." Anh đưa cho Tống Sơ Mãn, thuận tiện đưa cậu một cây bút, "Hôm nay cậu có thể không cần nói chuyện, không cần trả lời bất kỳ câu hỏi nào, nhưng phải làm xong tất cả những thứ này, được không?"
Lúc Lục Chiêu nói chuyện ngữ khí nhẹ nhàng, giọng đuôi vang lên ôn nhu, mi mắt Tống Sơ Mãn khẽ run, đáp: ".. Được."
Lục Chiêu bảo cậu ngồi viết trên bàn, còn anh thì đến cửa sổ bên kia văn phòng hóng gió.
Bên cạnh không có ai khác, Tống Sơ Mãn thả lỏng hơn, cậu cúi đầu nhìn về phía bài kiểm tra.
1. Trong số các loại trái cây dưới đây, trái cây yêu thích của bạn là:
A) Táo; B) Bưởi; C) Chuối; D) Dưa lưới.
...... Nó không giống như cậu nghĩ.
Cậu nhìn xuống, màu sắc yêu thích, thể loại nhạc thường nghe, đồ uống yêu thích và mấy câu đại loại như vậy.
Tuy rằng có chút nghi hoặc, nhưng Tổng Sơ Mãn vẫn nghiêm túc điền vào, sau khi làm xong những câu đơn giản nhất trước, phần sau bắt đầu dần dần chuyển sang một hướng khác.
12. Xu hướng tìиɧ ɖu͙© của bạn là gì?
A) Nam; B) Nữ; C) Cả nam và nữ; D) Không rõ.
13. Bạn đã từng yêu bao nhiêu người?
A) Một lần; B) Dưới ba lần; C) Ba lần trở lên; D) Chưa yêu.
14. Bây giờ bạn đang trong một mối quan hệ?
A) Có; B) Không.
15. Nếu có, đối tượng yêu đương của bạn là kiểu người nào?
A) Nhẹ nhàng và chu đáo; B) Tỏa sáng, ấm áp và vui vẻ; C) Chững chạc và trưởng thành; D) Không rõ.
Ba câu hỏi đầu tiên Tống Sơ Mãn đều điền A, đến câu cuối, cậu cau mày do dự.
Là.. kiểu người nào? Các tùy chọn trên dường như không đúng.
Cuối cùng hắn chọn D, nhưng suy nghĩ một chút lại gạch bỏ sửa thành A.
16. Bạn đã ở với người yêu của bạn bao lâu rồi?
A) Trong vòng ba tháng; B) Trong vòng một năm; C) Hơn một năm; D) Không nhớ.
Tống Sơ Mãn khựng lại.
Cậu nhận thấy có gì đó không ổn, những câu hỏi này, Triệu Tề cũng từng muốn hỏi cậu, nhưng cậu không muốn nói.
Hiện tại Lục Chiêu thay đổi phương thức hỏi, nhưng cùng một mục đích.
Tống Sơ Mẫn không muốn viết, nhưng vừa rồi cậu.. đã đáp ứng Lục Chiêu.
Cậu cầm bút nhìn về phía Lục Chiêu, anh đang dựa vào bệ cửa sổ, cúi đầu nhìn điện thoại di động, sau đó ngẩng mặt lên đối diện với Tổng Sơ Mãn.
Lục Chiêu hình như nhếch khóe môi, ngay cả từ khoảng cách xa vẫn có thể cảm nhận được nụ cười của anh, Tổng Sơ Mẫn quay đầu lại không nhìn nữa.
Tống Sơ Mãn bỏ qua câu này, tiếp tục nhìn xuống.
17. Bạn có nhớ những gì đã xảy ra với đối tượng lần đầu yêu đương?
A) Nhớ rất rõ ràng; B) Nhớ sương sương; C) Có chút mơ hồ; D) Hoàn toàn không nhớ.
18) Vì lý do gì, bạn muốn yêu?
A) Rất thích đối phương; B) Chỉ muốn thử cảm giác mới; C) Muốn tìm một người bạn đồng hành; D) Không rõ.
.......
25. Bạn có sợ cô đơn không?
A) Hoàn toàn không sợ; B) Hầu như không sợ; C) Phần lớn là sợ hãi; D) Rất sợ.
Thái dương Tống Sơ Mãn có chút nhứt, lòng bàn tay bắt đầu đổ mồ hôi.
Cậu không muốn viết.
Lục Chiêu và Triệu Tề không có gì khác nhau, thay đổi cách trò chuyện muốn cậu mở miệng, nhưng Tống Sơ Mẫn cảm thấy bản thân không cần, cũng không muốn người khác biết những thứ này.
Bởi vì cậu là một bệnh nhân, cậu sẽ phải kể mọi chuyện mà không được hỏi ý kiến trước?
Sự phản kháng này trong mắt người khác, trông như cố tình gây sự, nhưng Tống Sơ Mẫn mặc kệ.
Cậu thậm chí tính trực tiếp đứng dậy rời khỏi nơi này, nhưng hồi tưởng lại nụ cười của Lục Chiêu, cậu hơi chần chừ.
Tống Sơ Mẫn nói không rõ cảm giác này, chỉ biết anh không muốn đổi bác sĩ tâm lý nữa.
Đề kiểm tra vẫn còn ở trước mặt, Tống Sơ Mãn buông bút xuống, đột nhiên đứng lên, ghế ma sát trên sàn nhà phát ra tiếng động.
Lục Chiêu bị kinh động, đi về phía này: "Viết xong rồi?"
"Vẫn chưa." Tống Sơ Mãn cầm lấy di động, nói dối: "Tôi có việc. Tôi sẽ gọi điện thoại cho anh sau."
Lục Chiêu không hỏi nhiều, gật đầu: "Được, đi đi."
Tống Sơ Mãn bước nhanh ra ngoài, trong hành lang không có ai, cậu đi thẳng đến cuối dãy hành lang, dứt khoát chạy vào toilet.
Trong toilet cũng không có người nào, cửa phòng đều mở, trong không khí có một mùi thơm nhàn nhạt.
Cậu đứng trước bồn rửa tay, mở vòi nước rửa tay hai lần, rồi dùng máy sấy hong khô từng chút từng chút vết nước trên tay.
Trước kia lúc cậu không muốn nói chuyện, cũng là dùng cách này để trốn tránh, dần dà Triệu Tề cũng hiểu được nên vừa phải mà thôi, cậu vừa biểu hiện kháng cự liền không hỏi, hoặc là đổi sang vấn đề khác.
Chờ sau khi đi ra ngoài, cậu chỉ nói đơn giản rằng mình có việc gấp, mang đề kiểm tra về viết.
Nó có thể kéo dài bao lâu.
Tổng Sơ Mẫn nhớ tới câu hỏi cuối cùng trước khi cậu rời đi.
Bạn có sợ cô đơn không?
Tống Sơ Mãn ở trong lòng lặng lẽ chọn D.
Cậu sợ hãi, nhưng không muốn nói với ai, bất kể là Đồng Nhất Hàng hay là Triệu Tề, mặc dù bọn họ có thể đoán được.
Đây không phải là hỏi sở thích một cách hời hợt, mà là để cho cậu đem sự yếu ớt cùng sợ hãi đã giấu bao lâu nay, bộc lộ ra ngoài.
Có lẽ vì điều này, sẽ khiến cậu muốn trốn tránh.
Bốn phía rất yên tĩnh, giống như cả tòa nhà chỉ có một mình cậu, rõ ràng cửa lớn và cửa sổ đều mở, ánh mặt trời bên ngoài ngập tràn, Tổng Sơ Mãn lại không cảm giác được dù là một tia ấm áp.
Căn phòng nhỏ trống rỗng, u ám, ánh mắt lạnh như băng tỏ ra chán ghét, thi thể mèo con đầy máu.. vô số đoạn hồi ức hiện lên, Tổng Sơ Mãn không thở nổi, cậu lấy điện thoại di động ra, lật đến lịch sử trò chuyện với Đồng Nhất Hàng.
[An]: Tớ đã đến bệnh viện.
Nhật ký trò chuyện dừng lại ở dòng tin nhắn cậu vừa gửi, chắc Đồng Nhất Hàng đang bận hoặc là đang nghỉ ngơi, vẫn không có hồi âm.
Tống Sơ Mãn bây giờ rất muốn tìm người nói chuyện, cậu vốn định liên lạc với Đồng Nhất Hàng, lướt nhìn danh bạ, ánh mắt càng lúc càng trở nên mơ hồ.
Trong toilet tuy rằng không có người, nhưng cậu vẫn chọn đi vào gian phòng cuối cùng, khóa cửa lại, mở ảnh đại diện WeChat của mình ra.
Trong lịch sử trò chuyện có một đoạn thoại, Tổng Sơ Mãn bấm nút phát, đeo tai nghe lên.
Thanh âm quen thuộc vang lên: "Chào buổi tối, ăn cơm chưa?"
Tống Sơ Mãn cả người thả lỏng, ngồi trên nắp bồn cầu nhẹ nhàng đáp: "Ăn rồi."
Sau khi Tổng Sơ Mãn rời đi, Lục Chiêu đứng bên cửa, nhìn cậu đi vào toilet.
Anh quay đầu lại nhìn thoáng qua bài kiểm tra đã viết được một nửa trên bàn, nhấc chân đuổi theo.
Lục Chiêu khẳng định rằng cậu chỉ tìm cớ rời đi, quả nhiên Tống Sơ Mãn vào trong đó thật lâu nhưng không làm gì cả.
Anh lặng lẽ đứng ở ngoài cửa một lát, chuẩn bị rời đi, nghe thấy có tiếng động.
Cách một cánh cửa, thanh âm bên trong mơ hồ không rõ, Lục Chiêu dứt khoát trực tiếp đi vào gian phòng kế bên, trên đường không phát ra một chút âm thanh.
Tống Sơ Mãn đang gọi điện thoại cho ai đó, rõ ràng là cậu đang nói chuyện, giống như hoàn toàn biến thành một người khác.
Cậu cố tình hạ giọng, vẫn có thể nghe ra sự ỷ lại và thoải mái trong lời nói.
Tống Sơ Mẫn nói: "Em nhớ anh rất nhiều."
Dịu dàng.
Lục Chiêu thở chậm lại, l*иg ngực như bị móng vuốt mèo con vỗ nhẹ một cái, có chút ngứa ngáy.
Toilet bệnh viện ban ngày cũng bật đèn, ánh sáng trên đỉnh đầu chiếu xuống, đáy mắt Lục Chiêu tối tăm mù mịt.
Trong tư liệu về Tổng Sơ Mãn, Triệu Tề viết, tính cách của cậu lạnh lùng, không dễ tiếp cận. Kể cả Lục Chiêu cũng khó mà tiếp xúc với cậu.
Không nghĩ tới con nhím nhỏ này, cũng có lúc thu hồi gai trên mình, để lộ ra cái bụng mềm mại.
Nghe xong đoạn thu âm giọng nói, sắc mặt Tổng Sơ Mãn vẫn như thường, đi ra rửa tay một lần nữa, rồi trở lại văn phòng.
Cậu mở cửa ra, Lục Chiêu lại không có ở đây.
Bài kiểm tra trên bàn vẫn giống như lúc trước, Tống Sơ Mãn đang muốn nhân cơ hội rời đi, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân.
Lục Chiêu đẩy cửa tiến vào, cười nói: "Sao lại quay lại?"
Anh không nói mình đi đâu, Tống Sơ Mãn cũng không có hứng thú để hỏi, "Ừ" một tiếng, đi về phía bàn làm việc.
Đề kiểm tra còn chưa viết xong, Tổng Sơ Mẫn chưa kịp nói ra cái cớ mới, Lục Chiêu đã nhanh hơn một bước, tiến lên, đem mấy tờ giấy cất đi.
Lục Chiêu mặt lộ ra vẻ hối lỗi: "Xin lỗi, lần này là tôi suy nghĩ không chu đáo, phần còn lại không cần viết."
Tổng Sơ Mãn hơi sững sờ, thở phào nhẹ nhõm, cậu gật đầu. "Được"
Một giây sau cậu lại khẩn trương hẳn lên, trừ đi thời gian lãng phí trong toilet, buổi gặp mặt này chỉ còn 1 tiếng.
Lục Chiêu sẽ không yêu cầu cậu làm gì nữa chứ?
Lục Chiêu lại nói: "Hôm nay trạng thái của cậu không tốt lắm, nếu như muốn rời đi, tôi sẽ không ngăn cản cậu."
Tổng Sơ Mẫn thiếu chút nữa hoài nghi rằng chính mình nghe lầm: ".. Thật sao?"
"Đương nhiên." Lục Chiêu cao hơn Tổng Sơ Mãn một khúc, lúc cúi đầu càng thêm ôn nhu, "Nhưng tôi hy vọng, sau này cậu gặp phải chuyện không muốn làm, có thể nói ra, nói cho tôi biết."
Tống Sơ Mãn chột dạ vờ như không hiểu gì, tầm mắt chuyển sang chỗ khác, một lát sau mới đáp: "Được."
"Vậy bây giờ, cậu muốn rời đi không?" Lục Chiêu hỏi.
Tống Sơ Mãn rất thản nhiên: "Muốn."
"Được."
Lục Chiêu thò tay vào túi áo khoác, lấy ra một hộp sữa Vượng Tử, đưa cho Tống Sơ Mãn: "Trở về nghỉ ngơi thật tốt."
Bao bì sữa là của loại có dung tích nhỏ nhất, Tống Sơ Mẫn nhận lấy, hộp sữa chỉ to bằng nửa lòng bàn tay cậu, còn mang theo nhiệt độ trên cơ thể Lục Chiêu.
Tống Sơ Mẫn cúi đầu nói "Cám ơn", xoay người rời đi.
Cậu đã không uống ngụm nước nào trong bệnh viện, vì thế nên bây giờ cậu rất khát, liền cắm ống hút vào, hút một hơi.
Hương vị rất ngọt, đáng tiếc vừa uống được một chút liền hết, Tống Sơ Mãn vứt cái hộp rỗng vào sọt rác, lấy điện thoại di động ra nhắn tin cho Đồng Nhất Hàng.
[An]: Bác sĩ mới không tệ lắm.