Miên Miên nằm trong lòng Lục Chiêu, anh đưa tay vuốt lông nó, nhìn cậu: "Tối nay có chuyện gì sao? Cho tôi biết được không?"
Tổng Sơ Mãn cúi đầu, im lặng.
Lục Chiêu thả Miên Miên ra, cho nó tự chơi.
"Đừng sợ, cậu có thể tin tưởng tôi." Anh ngồi gần lại, nắm vai Tống Sơ Mãn làm cậu đối mặt với anh, hơi cúi đầu: "Nhưng nếu cậu không muốn nói, tôi sẽ không ép buộc cậu."
Tống Sơ Mãn ngước nhìn anh, mấp máy môi.
"Tôi.." Tống Sơ Mãn cau mày, khó khăn gọi cái tên này: "Cậu tôi đến tìm tôi."
Vẻ mặt Lục Chiêu dần lạnh lẽo, rất nhanh khôi phục lại bình thường: "Ông ta tìm cậu làm gì?"
Chuyện này dính dáng đến rất nhiều chuyện khác, Tổng Sơ Mãn chỉ nói: "Tôi không muốn gặp ông ta."
"Tối nay tôi.. không muốn về nhà." Cậu giấu đi một số chi tiết: "Điện thoại hết pin, trời lại mưa.."
Giọng Tống Sơ Mãn càng nói càng nhỏ: "Tôi có thể ngủ ở sofa, sẽ không thêm phiền cho anh, sáng mai sẽ đi liền."
Lục Chiêu nhíu mày: "Ngày mai?"
Tống Sơ Mãn tưởng anh không muốn cho cậu ngủ lại, nghẹn ngào nói: "Tôi.. tôi có thể sạc pin điện thoại được không? Tôi sẽ đi sau khi sạc xong.."
"Cậu nói gì vậy?" Lục Chiêu bật cười: "Trong nhà có phòng cho khách, cậu ngủ một tháng cũng được."
Tổng Sơ Mãn ngây người, nhìn anh phát ngốc.
Lục Chiêu xoa đầu cậu: "Cậu ngồi một lát đi, tôi đi dọn dẹp phòng cho khách một lúc."
Tổng Sơ Mãn lập tức đứng dậy: "Tôi tự dọn là được rồi."
"Cậu là khách, sao có thể để cậu làm chứ." Lục Chiêu ôm lấy Miên Miên, đặt vào người cậu: "Ngồi đó nghỉ ngơi đi."
Thái độ của anh kiên quyết, Tổng Sơ Mãn chỉ có thể ôm mèo ngồi xuống, nghiêng đầu dựa vào sofa.
Lục Chiêu dọn dẹp phòng xong, lúc đi ra còn cầm theo một ly sữa nóng, đưa cho Tống Sơ Mãn: "Cho thêm đường rồi."
Nhiệt độ sữa vừa phải, Tống Sơ Mãn uống xong, Lục Chiêu rất tự nhiên cầm ly đi rửa sạch.
Tay Tống Sơ Mãn vẫn còn đang giơ lên, cậu ngẩn ngơ, yên lặng thu tay lại.
Rửa ly xong, Lục Chiêu thêm nước và thức ăn cho Miên Miên, Tống Sơ Mãn nhìn Miên Miên ăn đến xuất thần.
Lục Chiêu ngồi xuống bên cạnh cậu, lên tiếng hỏi: "Cậu của cậu, có biết nhà cậu không?"
Nhắc tới Tào Viễn, Tổng Sơ Mãn cụp mắt che dấu cảm xúc của mình: ".. Biết."
Cậu lại vội vàng bổ sung: "Nhưng ông ta không biết tôi ở đây."
"Được, đừng sợ." Lục Chiêu an ủi cậu: "Cậu ở đây rất an toàn, ông ta sẽ không tìm thấy cậu đâu."
Câu nói này làm Tống Sơ Mãn cảm thấy rất an toàn, cậu thở dài một hơi, những gì cậu trải qua giống như một cơn ác mộng mơ hồ không có chút uy hϊếp nào.
Lục Chiêu nhẹ nhàng vỗ lưng cậu, dịu dàng nói: "Ôm một cái?"
Không đợi Tống Sơ Mãn trả lời, Lục Chiêu chậm rãi nghiêng người, vòng tay ôm lấy cậu, chỉ cần cậu có chút chống cự liền buông tay.
Tổng Sơ Mãn không cử động, cả người cậu cứng ngắc, rồi từ từ thả lỏng dựa vào vai Lục Chiêu.
Lục Chiêu giống như vuốt lông mèo, bàn tay ấm áp vuốt lưng cậu: "Đều qua thôi."
Cơn buồn ngủ rất nhanh đã ập đến, Tống Sơ Mãn mơ mơ màng màng không mở mắt, dường như có người ôm cậu lên rồi lại đặt xuống, cái ôm ấm áp lại tới gần hơn.
Trước lúc thϊếp đi, cậu cảm giác có cái gì đó chèn ép giữa hai chân cậu, rất khó chịu.
Tống Sơ Mãn bất an động đậy, có người an ủi bên tai cậu: "Đừng sợ, An An. Anh sẽ không làm hại em."
Nốt ruổi nhỏ trên mũi bị người vuốt ve, cậu muốn mở mắt nhưng lại rất buồn ngủ.
Trong giọng nói dịu dàng, cậu hoàn toàn thả lỏng rồi chìm vào giấc ngủ sâu.
Sáng sớm hôm sau, Tống Sơ Mãn tỉnh lại.
Cửa sổ trong phòng mở ra một nửa, gió buổi sáng men theo khe cửa thổi vào, cậu nhìn những ánh đèn tinh xảo phía trên, thiếu chút nữa cho rằng mình còn đang nằm mơ.
Ý thức dần quay trở lại, Tống Sơ Mãn "âm thầm" ngồi dậy, đánh giá bốn phía.
Ký ức của cậu dừng lại vào đêm hôm qua lúc Lục Chiêu ôm cậu, sau đó.. thì sao?
Một vài phân cảnh mơ hồ xuất hiện, Tống Sơ Mãn nhớ hình như mình đang ở trên sofa, rất mệt mỏi, xem ra là Lục Chiêu đưa cậu về phòng.
Tối qua cậu ngủ vô cùng êm giấc, một đêm không mơ.
Tống Sơ Mãn kéo chăn ra, bước xuống giường, mở cửa phòng.
Có một cái bàn thấp bên cạnh cửa bên trên có bàn chải đánh răng và cốc mới tinh cùng khăn mềm.
Từ phía phòng ăn truyền đến âm thanh rất nhỏ, cậu cầm theo mấy thứ đó đi qua, cửa phòng bếp đóng chặt, hẳn là Lục Chiêu ở bên trong làm điểm tâm.
Tống Sơ Mãn nhanh chóng đi vào phòng tắm đánh răng rửa mặt, Lục Chiêu bưng hai chén sủi cảo, gọi cậu lại đây ăn cơm.
"Chỗ này có dầu ớt và giấm, tự thêm đi." Lục Chiêu không đeo kính, cởi tạp dề trên người ra.
Tống Sơ Mãn chưa từng thấy qua bộ dạng này của Lục Chiêu, không khỏi liếc mắt nhìn thêm vài lần.
"Sao vậy?" Lục Chiêu ngồi xuống đối diện, tay áo của anh kéo lên cao, lộ ra một đoạn cẳng tay thon gọn, đưa tay cầm bình giấm: "Không thích ăn sủi cảo à?"
"Tôi không kén ăn." Tống Sơ Mãn cúi đầu nếm thử một cái, bên trong còn gói tôm băm nhỏ, nước canh ngon ngọt đậm vị, cậu nhịn không được hỏi: "Đây đều là do anh tự làm sao?"
Lục Chiêu trả lời: "Ừm, cái này rất đơn giản."
Tống Sơ Mãn bình thường cũng tự mình nấu cơm, nhưng hương vị ở mức trung bình, miễn cưỡng có thể ráng ăn được.
Ngược lại, Lục Chiêu điểm nào cũng vô cùng hoàn hảo, tính cách tốt, đẹp trai, gia cảnh và học thức không tệ, nấu cơm còn lợi hại như vậy.
Miên Miên nhảy lên bàn ăn, ngửi thấy mùi đồ ăn của hai người, Lục Chiêu ôm nó xuống: "Đúng rồi, điện thoại của cậu đang sạc trong phòng khách, hình như không bị thấm nước."
Hôm qua điện thoại bị Tống Sơ Mãn đặt ở phòng tắm, quên lấy ra, nghe vậy cậu nhớ tới quần áo ướt của mình cũng ném ở phòng tắm.
Tống Sơ Mãn lập tức muốn lấy ra, Lục Chiêu gọi cậu lại: "Không ăn hở?"
"Quần áo của tôi.."
"Đã giặt rồi", Lục Chiêu sắc mặt thản nhiên, "Đang phơi khô."
Tống Sơ Mãn: "..."
Vậy quần áo trên người cậu, chẳng phải là của..
Lục Chiêu chẳng cảm thấy có gì không đúng, ngẩng đầu lên: "Mau ăn đi, kẻo nguội mất."
".. Ừm."
Tai Tống Sơ Mãn có chút đỏ, vẻ mặt hơi không được tự nhiên, sự lạnh lùng thường ngày đã vơi đi nhiều.
Lục Chiêu nhìn cậu trong chốc lát, lại nhớ tới tối hôm qua cậu yên lặng tựa vào lòng ngực mình, không hề đề phòng mà ngủ say.
Ăn điểm tâm xong, Tống Sơ Mãn chủ động yêu cầu rửa chén, Lục Chiêu cũng không ngăn cản cậu.
Buổi sáng Lục Chiêu còn phải đến bệnh viện, anh sửa sang lại áo khoác, nói với Tống Sơ Mãn: "Cậu của cậu có còn tìm cậu không?"
Tống Sơ Mãn đang khởi động điện thoại, bỗng khựng lại một chút: "Chắc vẫn còn."
"Vậy ở lại thêm vài ngày nữa nha? Nếu như cậu không muốn đi ra ngoài", Lục Chiêu đề nghị: "Dưới lầu có một công viên nhỏ, có thể ra đó tản bộ."
Tống Sơ Mãn do dự: "Như vậy làm phiền anh lắm, tôi có thể ở khách san.."
"Thật ra", Lục Chiêu tới gần một bước, chậm rãi nói: "Cậu ở lại chỗ này, tôi mới yên tâm."
Tống Sơ Mãn nhất thời không để ý, Lục Chiêu nhìn về phía di động trong tay cậu: "Mau nhìn xem có ai liên lạc với cậu không?"
Trong điện thoại có mấy tin nhắn, là tối hôm qua Tào Viễn gửi tới, Tống Sơ Mãn chỉ liếc mắt một cái liền lập tức xóa đi.
Đồng Nhất Hàng cũng gửi WeChat cho cậu, hỏi cậu đang làm gì.