Lục Chiêu khựng lại một chút, tháo kính xuống, hình như đã thở dài một tiếng: "Được."
Anh vẫn giữ vẻ mặt ôn nhu, nhưng đáy lòng thực chất chứa đầy phiền muộn.
Anh cho rằng trải qua khoảng thời gian tiếp xúc này, đặc biệt là chuyện phát sinh mấy ngày trước, Tống Sơ Mãn đã dần buông lỏng phòng bị, nguyện ý tâm sự với anh.
Mà bây giờ, Tống Sơ Mãn vẫn như trước kia, cái gì cũng không nói, sự tiến triển không suôn sẻ nằm ngoài tầm kiểm soát của anh.
Lục Chiêu không phải ngày nào cũng có thời gian rảnh rỗi.
Anh thậm chí còn có ý định lắp đặt camera giám sát ở chỗ Tống Sơ Mãn, như vậy anh mọi lúc đều có thể biết Tống Sơ Mãn đang làm gì.
Nhận thấy tâm trạng của mình khác thường, hơi thở Lục Chiêu chậm lại, nhanh chóng khiến bản thân tỉnh táo.
Tống Sơ Mãn không biết Lục Chiêu đang suy nghĩ cái gì, thấy anh thở dài, trong lòng mơ hồ sinh ra chút áy náy.
Lục Chiêu còn đang trong giờ làm việc, cũng bởi vì một lần cậu không đến bệnh viện, anh tự mình tới tìm cậu.
Cậu lặng lẽ ngước mắt lên, hạ thấp giọng xuống: "Tôi thật sự không sao cả, anh không cần lo lắng."
"Được, tôi biết rồi." Lục Chiêu gật đầu, rất tự nhiên đứng dậy rót nước vào ly, "Buổi chiều tôi không có hẹn, ở đây với cậu một lát được không?"
Chẳng đợi Tống Sơ Mãn trả lời, Lục Chiêu lại nói: "Hoặc là bây giờ tôi rời đi, không quấy rầy cậu."
Tống Sơ Mãn chớp chớp mắt: "Anh.. quay lại đi, lỡ như có ai đó ở bệnh viện cần tìm anh."
"Biết rồi, không quấy rầy cậu nữa." Lục Chiêu uống nước xong ném ly giấy vào thùng rác, "Lại muốn gọi điện thoại cho bạn trai?"
Tống Sơ Mãn không hiểu sao nhớ tới cái cớ lần trước cậu nói với Lục Chiêu, hơn nữa ngày đó cậu cùng Đồng Nhất Hàng nói về chuyện bạn trai, cuối cùng tiến triển không mấy dễ chịu.
Cậu im lặng và không trả lời câu hỏi.
Lục Chiêu nhạy bén phát hiện, quan tâm nên nói thêm một câu: "Cãi nhau rồi sao?"
Tống Sơ Mãn gần đây trốn tránh vấn đề này, "điện thoại" cũng chưa từng gọi qua, lấy đâu ra mà cãi nhau, cậu cứng ngắc nói: "Không có, anh mau trở về đi."
Cậu đưa Lục Chiêu đến cửa, Lục Chiêu trước khi đi dặn dò: "Có việc nhất định liên lạc với tôi, không cần tự mình giữ trong lòng, biết không?"
Tống Sơ Mãn gật đầu qua loa: "Tôi sẽ tự mình giải quyết."
Lục Chiêu đối với thái độ và câu trả lời của cậu rất không hài lòng, tâm trạng có hơi chùng xuống, giơ tay lên trên đỉnh đầu cậu xoa một cái: "Hôm nay không có sữa."
Tống Sơ Mãn không kịp đề phòng, còn chưa có phản ứng gì, Lục Chiêu đã giúp cậu đóng cửa xoay người xuống lầu, tiếng bước chân dần xa.
Cậu đứng tại chỗ sững sờ, đưa tay sờ sờ chỗ Lục Chiêu đi qua, rồi đến bên cửa sổ lặng lẽ chờ đợi, cách một lúc mới thấy Lục Chiêu xuất hiện ở dưới lầu, đi về phía xa.
Mãi đến khi Lục Chiêu rời khỏi tầm mắt Tống Sơ Mãn, cậu nhớ ra có chuyện quên chưa hỏi.
Cậu mở WeChat để gửi tin nhắn.
[An]: Làm thế nào mà anh biết nơi tôi sống?
[Lục Chiêu]: Hỏi bảo vệ tiểu khu.
[Lục Chiêu]: Tôi nói không liên lạc được với cậu, muốn lên kiểm tra một chút. Tôi đã từng đi với cậu, anh ấy có ấn tượng.
[An]: Hiểu rồi.
Tiệm hoa mấy ngày liên tục không mở cửa, Tống Sơ Mãn cũng không nghe điện thoại, Tào Viễn lập tức phát giác được có gì đó không đúng.
Ông ta vốn tưởng rằng Tào Kỳ Vân cũng đã tìm ra nơi Tống Sơ Mãn đang sống, gọi cấp dưới hỏi một chút, mới biết thực ra không có, chỉ biết địa chỉ tiệm hoa này.
"Vậy cậu còn không mau đi hỏi?" Tào Viễn hối hận vì lần trước sơ suất để Tống Sơ Mãn trực tiếp rời đi, không dám liên lạc với Tào Kỳ Vân, liền trút giận lên người cấp dưới.
Cấp dưới không dám nhiều lời, không bao lâu lại vác về vẻ mặt đau khổ nói: "Phu nhân bảo, địa chỉ cửa hàng không thể so sánh với địa chỉ nhà, không dễ điều tra, để cho ngài.. để cho ngài tự nghĩ biện pháp.."
Mấy chữ cuối cùng nghe như tiếng muỗi vo ve, sắc mặt Tào Viễn trông khó coi, hít sâu vài hơi, quyết liệt nói: "Đi đập cửa hàng của thằng nhóc đó cho tôi!"
Ông ta nói nghe như chuyện đơn giản, nhưng thành phố này an ninh rất tốt, tiệm hoa kia kinh doanh không tệ, người lui tới nhiều, mấy thuộc hạ của Tào Viễn ban ngày căn bản không dám làm loại chuyện này.
Bọn họ tập hợp lại, dự định vào buổi tối động thủ, đến bãi đất trống gần đó nhặt mấy viên gạch.
Cuối cùng phát hiện, cửa kính của tiệm hoa căn bản là đập không nát..
Đập một viên gạch vào còn tạo ra động tĩnh rất lớn, một số người qua đường đều dừng lại nhìn, có mấy người còn nghi ngờ mà lấy điện thoại ra báo cảnh sát, bọn họ đành phải tuyệt vọng rời đi.
Tiền bay, người tìm không thấy, cửa hàng cũng không đập được, Tào Viễn tức giận đến đau gan.
Đợi ông ta bình tĩnh lại cẩn thận suy nghĩ một chút, phát hiện có manh mối.
Ngày đó ông ta uy hϊếp Tiểu Đặng gọi Tống Sơ Mãn tới, Tống Sơ Mãn không mất nhiều thời gian liền đến, rất có thể là ở gần đó.
Trước khi quá muộn, Tào Viễn phân phó cấp dưới đi tìm thêm vài người, sang tiểu khu lân cận ngồi canh từ sáng đến tối, ông không tin Tống Sơ Mãn không bao giờ ra ngoài.
Lần này Tào Viễn đã cẩn thận, sợ Tống Sơ Mãn đổi chỗ ở, để thuận tiện cho việc theo dõi, liền đi hỏi thăm gần đây có hộ nào muốn chuyển đi hay không.
Nếu ông ta không tìm thấy cậu, ông ta sẽ lập một kế hoạch khác.
Tống Sơ Mãn hoàn toàn không biết gì về chuyện này, cậu thật sự ở nhà mấy ngày, chỉ xuống dưới lầu đút mèo ăn, cho đến khi tất cả thức ăn trong tủ lạnh đều không còn.
Cậu cũng không gọi đồ ăn giao tới, tuy rằng có thể dùng điện thoại đặt đồ ăn hay rau củ quả tươi, nhưng Tống Sơ Mãn chưa từng dùng qua, lo rằng đồ ăn sẽ không sạch.
Đã qua mấy ngày, không còn thấy những số điện thoại lạ gọi tới, nói không chừng Tào Viễn không tìm được người đã sớm bỏ cuộc.
Vì thế Tống Sơ Mãn quyết định buổi chiều đi chợ một chuyến.
Cậu không buông lỏng cảnh giác, đội mũ và đeo khẩu trang, cố ý đi đường dài, không đi qua gần tiệm bán hoa.
Trên đường không gặp ai khả nghi, Tống Sơ Mãn vô cùng an tâm.
Cậu mua một lúc rất nhiều đồ, xách túi lớn túi nhỏ đi về, sắp đến tiểu khu, nhìn thấy bên ngoài có hai người đang ngồi xổm hút thuốc, quan sát người đi đường qua lại.
Tống Sơ Mãn trí nhớ không tệ, cậu nhận ra một trong số đó là cấp dưới của Tào Viễn, ngày đó cũng có mặt ở tiệm hoa.
Cậu ngay lập tức quay lưng lại, đi hướng khác.
Cấp dưới của Tào Viễn hai ngày nay tìm kiếm ở đường phố lân cận tiệm hoa, vừa hay phát hiện nơi này còn có một tiểu khu, liền bố trí hai người tới theo dõi một thời gian để xem tình hình như nào.
Tiểu khu này có vị trí rất tốt, nghe Tào Viễn nói, hẳn là tương đối phù hợp với sở thích của Tống Sơ Mãn.
Một người trong đó hít một hơi thuốc, chú ý tới cách đó không xa có bóng dáng rõ ràng đi về phía này, lại đột nhiên xoay người vội vàng rời đi.
Vùng gần tiểu khu ngoại trừ cửa hàng nhỏ nằm cạnh cửa ra vào, xung quanh trơ trọi, một khi có người đi ngang qua hoặc là tới gần rất dễ để phát hiện, tên đó nhìn chằm chằm bóng dáng kia, dùng khuỷu tay đẩy người bên cạnh: "Cái đó, người ở đằng kia, có phải hành xử rất kì lạ không?"