Chương 1

"Gần đây ngủ ngon không?" Triệu Tề vừa cúi đầu ghi chép, vừa hỏi.

Tống Sơ Mãn ngồi đối diện anh, thả lỏng thân thể tựa vào sofa mềm mại, thu hồi tầm mắt từ cây xanh bên cửa sổ.

Cậu hơi thẳng lưng, nhẹ giọng nói: "Không tốt lắm."

Mấy ngày nay thời tiết kém, ban đêm thường xuyên mưa, cậu ngủ không bao giờ đóng cửa sổ, lúc nửa đêm gió lạnh gào thét cùng mưa sẽ làm cậu thức giấc.

Đầu bút Triệu Tề dừng lại, ngữ khí nói chuyện càng thêm ôn hòa: "Nếu như không ngủ được, có thể đọc sách, hoặc là tìm một bộ phim xem."

Tống Sơ Mãn gật đầu đáp lại.

Nhưng làm những việc đó sẽ khiến cho cậu cảm thấy cô đơn hơn, cậu muốn tìm một người nào đó để nói chuyện, đáng tiếc không có đối tượng thích hợp, vào ban đêm tất cả mọi người đều đi ngủ.

"Hôm nay có muốn kể cho tôi nghe một chút về chuyện giữa cậu và bạn trai không?" Triệu Tề đặt giấy bút sang một bên, hai chân bắt chéo trong tư thế lắng nghe.

Lần cuối Tống Sơ Mãn đến, cậu đã nói với Triệu Tề cậu có một người bạn trai.

Trước giờ cậu chưa từng tiết lộ nhiều về xu hướng của bản thân, Triệu Tề có chút kinh ngạc, bất quá với tình trạng hiện tại của Tống Sơ Mãn, có người có thể ở bên cạnh cậu, chăm sóc cậu, là chuyện tốt.

Miễn là "bạn trai" này có thật.

Tống Sơ Mãn mắc bệnh tâm thần phân liệt nhẹ, có lúc lẫn lộn giữa ảo tưởng với hiện thực, lần trước cậu phát bệnh, nhặt một con mèo con đã tắt thở mấy ngày, đem về nhà, tận tâm tận lực "nuôi" một tuần.

Mùa đông rét lạnh, Tống Sơ Mãn quấn cho mèo con vài lớp quần áo và chăn cũ, vẫn không sưởi ấm được thân thể cứng ngắc của nó, cậu cho rằng mèo con không chịu ăn uống, chỉ là vì bị bệnh.

Cuối cùng Tống Sơ Mẫn ôm mèo con đến bệnh viện thú y, ánh mắt bác sĩ nhìn cậu giống như nhìn một tên thần kinh, che mũi phất tay: "Con mèo này đã chết bao nhiêu ngày rồi, mang nó đi, mang nó đi!"

Tống Sơ Mãn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, đứng ven đường suy nghĩ hồi lâu, quyết định ôm mèo đi tìm Triệu Tề.

Triệu Tề thực sự chẳng đành lòng, anh không dám nói thẳng, chỉ cho Tổng Sơ Mãn biết, con mèo nhỏ này bệnh rất nặng, xác suất cứu được rất thấp, nếu Tống Sơ Mãn đồng ý, hãy giao nó cho anh, anh sẽ liên hệ với bệnh viện thú y tốt nhất.

Nếu như có thể cứu sống, sẽ đưa nó về vòng tay của Tống Sơ Mãn, nếu không may chết, Tống Sơ Mãn có thể cân nhắc nuôi một con khác.

Một lý do rất hoàn hảo, bảo vệ thần kinh yếu ớt cùng nhận thức vặn vẹo của Tổng Sơ Mãn, đồng thời cũng khiến cậu ôm một tia hy vọng.

Tống Sơ Mãn nhìn Triệu Tề một lúc lâu, bình tĩnh lắc đầu: "Không cần, cám ơn."

Cậu nhìn thấy trong mắt Triệu Tề có phần kinh ngạc, cùng chút thương xót.

Cậu mang theo thi thể mèo con một mình rời đi, sau này cũng không nhắc tới chuyện nuôi mèo nữa.

Hiện tại, Tổng Sơ Mãn ngước đôi mắt trong veo lên: "Nhất định phải nói sao?"

Lần trước Triệu Tề đã hỏi qua vẫn đề này, Tổng Sơ Mẫn tỏ ra rất kháng cự, Triệu Tề liền lo lắng tính chân thật về người "bạn trai" trong lời nói của cậu.

Điều này không giống với việc nuôi một con mèo con đã chết, nếu không được ngăn chặn và hướng dẫn, bệnh sẽ trở nên tồi tệ hơn.

"Thời gian hai người ở bên nhau chưa lâu, người đó có biết bệnh tình của cậu không?"

Nếu cậu không muốn trả lời, Triệu Tề sẽ đổi phương thức khác để hỏi.

"Biết."

Tống Sơ Mẫn do dự một chút, cúi đầu lấy điện thoại di động ra: "Tôi có một tấm ảnh."

Điện thoại không cài khóa bảo mật, cậu nhấn vài cái trên màn hình, duỗi thẳng cánh tay đưa cho Triệu Tề xem, lộ ra một đoạn cổ tay trắng nõn mảnh khảnh.

Hình như là ảnh chụp phong cảnh, phía sau có một cái bóng mơ hồ, Triệu Tề theo bản năng đứng dậy, muốn cầm điện thoại để nhìn kỹ, Tống Sơ Mãn đột nhiên thu tay lại.

"Thấy rồi đó." Tống Sơ Mẫn giữ chặt điện thoại di động như báu vật.

Triệu Tề ho nhẹ một tiếng, sờ chóp mũi: "Động tác của cậu quá nhanh.."

Anh ta ngay cả trong ảnh có phải người hay không cũng không thấy rõ, càng đừng nói là nam hay nữ: "Tiểu Tống, cậu.."

"Bác sĩ Triệu." Tống Sơ Mãn nghiêng đầu nhìn về phía đồng hồ trên tường, cắt ngang lời anh ta: "Thời gian không còn sớm, lần sau hẳn nói tiếp."

Triệu Tề bất đắc dĩ: "Được."

Thời gian anh ta và Tống Sơ Mãn tiếp xúc còn chưa đến hai tháng, nói dài không dài, nói ngắn cũng không ngắn.

Ban đầu Tổng Sơ Mẫn nhìn anh ta bằng ánh mắt lạnh lùng có chút đề phòng, hiện tại tuy rằng tốt hơn nhiều, nhưng thỉnh thoảng vẫn sẽ chui vào cái vỏ bọc của bản thân, nói gì cũng không chịu ra.

Chữa bệnh tâm lý cần phải từ từ từng bước một, không thể gấp gáp được, nhưng đây có thể là lần cuối anh ta được nói chuyện với Tống Sơ Mãn, vài ngày nữa anh ta sẽ đi du học. "Lần sau" Tổng Sơ Mẫn nói lý nhí trong miệng, anh ta không nghe thấy.

Triệu Tề từ trước đã nói chuyện này với Tổng Sơ Mãn, Tống Sơ Mãn hơi ngỡ ngàng, sau đó nhẹ nhàng nhíu mày: "Đột ngột dữ vậy?"

"Đúng là có hơi đường đột." Nhưng cơ hội này khó có được, Triệu Tề cười nói: "Tôi cũng mới chỉ nhận được thông báo hồi hôm kia, dự kiến là sẽ ở bên đó một thời gian dài."

"Toàn bộ tư liệu của tôi ở đây đều sẽ giao cho các bác sĩ khác, hai ngày qua phải lật đật thông báo cho bệnh nhân, hôm nay cậu tới, tôi nghĩ là nên nói trực tiếp với cậu một tiếng..."

Triệu Tề lật sổ ghi chép, "Khoảng thời gian trước có một vị bác sĩ mới tới, sau này cậu sẽ do cậu ấy phụ trách."

Anh ta nhìn ra Tống Sơ Mãn không vui, vì thế mới nói vài câu tốt đẹp cho vị bác sĩ kia: "Bác sĩ mới tới họ Lục, tôi đã tiếp xúc qua vài lần, tính cách rất kiên nhẫn, là một người rất ôn hòa."

Nếu sau này Tổng Sơ Mãn không hài lòng, cũng có thể tùy ý đổi bác sĩ khác.

Chỉ tiếc hôm nay Lục Chiêu bận việc không có ở đây, không thì anh ta đã để cho hai người gặp mặt, chính thức làm quen một chút.

Triệu Tề nhớ tới cái gì đó: "Cậu chắc là gặp qua cậu ấy rồi phải không? Bác sĩ Lục đã nhắc về cậu với tôi, cậu ấy ấn tượng khá tốt với cậu."

Tổng Sơ Mãn khuôn mặt lãnh đạm, lộ ra một chút u uất: "Thật sao? Tôi không nhớ."

Cậu và Triệu Tề tuy không thể nói là thân thiết, nhưng quen biết lâu như vậy cũng coi như quen thuộc, hiện tại đột nhiên lại đổi thành một người xa lạ chưa từng gặp mặt.

Tống Sơ Mãn không thích như vậy, trong lòng cậu buồn bực, ngay cả đối với bác sĩ mới cũng sinh ra chút khó chịu.

Đến đúng giờ, Tống Sơ Mãn đứng dậy nói lời tạm biệt, Triệu Tề thu dọn đồ đạc trong tay, vỗ vai: "Sau này có gặp phải bất trắc gì, cậu có thể liên lạc với tôi."

Tống Sơ Mãn không nhiều lời, biểu cảm không vui không buồn: "Tạm biệt."

Trên đường trở về, Tống Sơ Mãn nhận được tin nhắn của Triệu Tề, là thông tin cá nhân về vị bác sĩ mới của cậu.

Lục Chiêu, nam, 26 tuổi. Phía sau còn có một số giới thiệu ngắn gọn về các bằng cấp, Tổng Sơ Mãn không quan tâm, tiện tay xóa tin nhắn.

Sau vài ngày mưa liên tục, hôm nay cuối cùng cũng lộ ra chút ánh mặt trời mỏng manh, buổi chiều Tống Sơ Mãn không đi đến tiệm bán hoa như thường lệ mà chỉ đi ngang và nhìn từ xa.

Thời điểm này không có khách, nhân viên cửa hàng Tiểu Đặng đang cầm chổi lông gà quét bụi.

Tống Sơ Mẫn đứng đối diện đường nhìn một lát, vừa xoay người rời đi vừa nhắn tin cho Tiểu Đặng.

[An]: [Hoa Mống Mắt bên cửa bị lệch.]

Tiểu Đặng nhanh chóng trả lời, kèm theo một bức ảnh đã sửa lại chậu hoa.

[Tiểu Đặng]: [Ông chủ thật tốt! [Hình ảnh]]

Rời khỏi tiệm bán hoa, Tống Sơ Mãn đi bộ đến siêu thị.

Cậu cần mua vài thứ, cầm một cái giỏ nhỏ, chậm rãi đi dọc theo hành lang.

Trên kệ cuối dãy là chỗ đặt cà phê hòa tan, Tống Sơ Mãn lấy một túi, bỗng điện thoại di động trong túi vang lên.

Cậu lấy ra xem, là Đồng Nhất Hàng gửi tin nhắn.

[Bế quan miễn làm phiền]: [Nhóc Mãn! Tớ cuối cùng cũng được gặp lại cậu rồi!]

Tống Sơ Mãn buông giỏ xuống, trả lời anh ấy.

[An]: [Chúc mừng.]

Đồng Nhất Hàng là người bạn mà hai năm trước cậu ngẫu nhiên quen biết, cũng là người bạn duy nhất của cậu, luôn luôn giữ liên lạc, hiện tại anh ấy đang ở nước ngoài, một tháng trước còn nói mình có một kế hoạch rất quan trọng muốn làm, hiện tại hẳn là xong xuôi hết rồi.

Cậu nhấc giỏ lên rồi đi về phía trước, khi đi ngang qua kệ hàng, trong khóe mắt thoáng thấy một bóng người đen kịt ở phía bên kia của kệ...

Đèn trong siêu thị rất sáng, các loại hàng hóa từng tầng từng tầng chất đống, gần chỗ này không có mấy người đi lại, bóng đen này vô cùng nổi bật.

Chờ Tổng Sơ Mẫn giương mắt nhìn lại, bóng người đã biến mất không dấu vết.

Cậu chẳng quan tâm, điện thoại di động lại vang lên vài hồi chuông.

[Bế quan miễn làm phiền]: [Đừng coi thường ông đây, ông mày đã thức cả ba đêm! Trên đời này không có bên A nào mà Đồng Nhất Hàng không giải quyết được!]

[An]: [Cậu không buồn ngủ à?]

[Bế quan miễn làm phiền]: [Thật không giấu gì, tớ cảm thấy hiện tại chính mình có thể đánh 300 trận Vương Giả Vinh Diệu.]

[Bế quan miễn làm phiền]: [Đúng rồi nhóc Mãn! Dạo này cậu thế nào rồi!]

Tổng Sơ Mãn lấy một nắm bắp cải bỏ vào giỏ.

[An]: [Vẫn như cũ.]

Cậu là người hướng nội, Đồng Nhất Hàng tuy ở nước ngoài xa xôi, nhưng cũng là người duy nhất cậu có thể tâm sự.

Tống Sơ Mãn đánh mấy chữ, muốn nói cho Đồng Nhất Hàng biết cậu đổi bác sĩ tâm lý, lại nhìn thấy từ "ba đêm" trong khung tin nhắn trên, liền lẳng lặng xóa hết chữ.

[An]: [Cậu nghỉ ngơi trước đi, rảnh rỗi rồi nói chuyện tiếp.]

Cậu chọn xong đồ, chuẩn bị đến quầy thu ngân tính tiền, điện thoại di động liên tiếp vang lên vài tiếng.

[Bế quan miễn làm phiền]: [Không vội không vội, tớ gọi đồ ăn mang đi trước, lát nữa tắm rửa sau.]

[Bế quan miễn làm phiền]: [Tớ cảm thấy mình sắp bốc mùi rồi!]

[Bế quan miễn làm phiền]: [Chờ tớ giải quyết xong chuyện bên này, tranh thủ thời gian về nước một chuyến, đến lúc đó tới tìm cậu chơi!]

"Tổng cộng hết 98,5 NDT." Hai gò má nhân viên thu ngân ửng đỏ, động tác lưu loát nhanh chóng gom hết đồ vào bịch rồi đưa cho Tổng Sơ Mãn, Tống Sơ Mãn trả tiền rồi vừa đi ra ngoài vừa trả lời tin nhắn.

[An]: [Được thôi.]

Ngôi nhà cậu thuê ở gần đó, là một khu chung cư lâu năm, không có thang máy, nhưng có nhiều cây xanh, cũng rất yên tĩnh.

Mấy cư dân lớn tuổi ngồi ở cửa tiểu khu tán gẫu chơi cờ, Tổng Sơ Mãn vòng qua bọn họ, rẽ một cái.

Càng đi vào trong xung quanh càng yên tĩnh, Tống Sơ Mãn hình như cảm giác được điều gì đó, cậu đi chậm lại, lén nhìn ra phía sau.

Phía sau trống rỗng, không một bóng người, chỉ có bóng của cành cây chiếu trên mặt đất.

Xa xa truyền đến tiếng trẻ con đùa giỡn, Tống Sơ Mẫn quay đầu lại tiếp tục tiến về phía trước, tốc độ di chuyển càng lúc càng nhanh.

Cậu rẽ sang hướng khác, bóng đen biến mất bên cạnh thân cây, một lát sau đột nhiên lui về hai bước, ngồi xổm xuống giống như đang nhặt thứ gì đó trên mặt đất.

Tống Sơ Mãn vừa ngẩng đầu, quả nhiên thấy một bóng người nhanh chóng né tránh tầm mắt của cậu, trốn sau cây xanh rậm rạp.

Bóng người mặc một thân toàn màu đen, hình như còn đội mũ lưỡi trai, cách xa nhìn không rõ lắm, chỉ biết vóc người rất cao, rất giống với bóng dáng mà Tổng Sơ Mãn thoáng nhìn thấy khi ở trong siêu thị.

Tống Sơ Mẫn giả bộ cuối xuống đất nhặt đồ, bình tĩnh đứng dậy, nhẹ nhàng vừa đi vừa để ý phía sau, tay phải nắm chặt điện thoại di động.

Cậu ở lầu ba, cầu thang nơi này rất hẹp, lan can bằng sắt có nhiều vết gỉ loang lổ, tường rách nát bong tróc, bốc lên mùi mục nát, tiếng hít thở cùng âm thanh ma sát túi nilon phảng phất được phóng đại gấp mấy lần.

Đảm bảo trong cầu thang không có ai khác đi lại, Tổng Sơ Mãn mới lấy chìa khóa ra, sau khi vào phòng nhẹ nhàng đóng cửa lại, khóa trái.

Cậu tựa lưng vào cửa nặng nề thở ra một hơi, phát hiện lòng bàn tay mình đã toát cả mồ hôi.

Cất đồ xong, Tổng Sơ Mãn đi rửa tay, rồi lặng lẽ vén rèm cửa phòng khách nhìn ra ngoài, không thấy ai khả nghi.

Có lẽ cậu nghĩ nhiều rồi.

Cậu lấy điện thoại di động ra, nói chuyện phiếm với Đồng Nhất Hàng, đống tin nhắn dừng lại ở chữ "Được" mà anh ấy trả lời, Đồng Nhất Hàng chắc bây giờ đang nghỉ ngơi rồi.

Liên lạc trong WeChat của Tổng Sơ Mãn ít đến mức đáng thương, trong tin nhắn Triệu Tề gửi cho cậu hình như có thông tin liên lạc và WeChat của bác sĩ mới, nhưng cậu đã lỡ xóa mất.

Cậu uống một ngụm nước, băn khoăn hồi lâu, vẫn quyết định gửi cho Đồng Nhất Hàng một tin nhắn.

[An]: [Tớ vừa đổi bác sĩ tâm lý.]