Chương 54: Điều kiện

Bọn tớ ra về khi bữa tiệc đã điểm 11 giờ, thay vì quay lại nhà Khánh bọn tớ quyết định về nhà dưới quê luôn cho kịp đi học ngày mai.

Chiếc xe lăn bánh trên đường giữa đêm, chú tài xế là người duy nhất tỉnh táo còn tớ và Khánh đã ngủ mất tiêu rồi.

Đột nhiên chuông điện thoại Khánh reo, nó dụi mắt rồi nhấc máy với chất giọng ngái ngủ:

- Dạ má... Dạ, tụi con về Đồng Nai rồi... Thôi mai còn đi học không ở lại chơi được đâu... Dạ, dạ... Dạ con biết rồi má yên tâm... Má đi nghỉ đi con cúp máy đây... Dạ...

Tớ cũng vì tiếng nó nói mà thức giấc, ấy vậy vẫn còn chưa thoát khỏi cơn mơ nên chỉ đưa mắt nhìn Khánh một cái rồi tiếp tục ngủ.

- Má bảo tao đưa mày về gặp bả.

- Ừm, mày nên thú tội với má mày đi.

- Không, tao chia tay bạn gái nhanh lắm nên má không quan tâm đâu.

- Vậy thì tốt...

Còn hơn là cảm giác lừa dối người lớn một cách tội lỗi, tốt hơn là bà ấy quên hẳn tớ luôn đi.

- Quần áo và túi xách má mày tặng tao, nếu có dịp tao sẽ trả lại.

Khánh khoanh tay, đổi tư thế dựa đầu:

- Má tao không nhận đâu, mày cứ giữ đi.

- Đồ nào cũng mắc tiền, tao áy náy lắm...

Nó tự nhiên giận giữ, nói nặng:

- Mày lắm lời thế, tao bảo cứ giữ thì giữ đi. Có quà nào tặng rồi nhận lại không hả?

Biết làm sao được, tính tớ là vậy đấy. Tớ không dám nhận không thứ gì cả, hơn hết mấy món này mang giá trị cao tớ thấy tiếc dùm cho bác ấy.

Vì Khánh đang giận nên tớ không đôi co, tớ im lìm tiếp tục giấc ngủ của mình. Hôm nay mệt thật, vì hai triệu cũng thấy xứng đáng thôi.

Chỉ kịp chạy ù vào mặc quần áo với dụng cụ học thể dục, không kịp ăn sáng gì hết. Ấy vậy cũng trễ giờ, nhìn lại đồng hồ cứ chạy mà tim tớ thấp thỏm lo lắng.

- Bảo Khánh, bọn mình đi trễ rồi ấy!

Khánh còn sốt ruột hơn tớ, nó không kịp mặc áo nên nó mặc ngay trên xe rồi mở chai nước khoác uống một ngụm.

- Không sao, có lý do chính đáng là được.

Nghe vậy mà tớ vẫn thấy lo, lỡ thầy không vui thầy không công nhận lý do mà bắt chạy quanh sân chắc chết. Mệt như chó chưa được nghỉ còn chạy nữa chứ.

- Ê, nếu tết đến ấy mày có cho tao nghỉ tết không?

Khánh suy nghĩ một lát:

- Tao sẽ cho mày nghỉ, nhưng làm tới ngày 29 và quay lại vào mùng 5.

- Tao được nghỉ có 1 tuần thôi á?! Mày bóc lột sức lao động vừa thôi đến công nhân viên chức được nghỉ tận 9 ngày cơ mà. Tao không phục, đả đảo ông chủ Khánh!

- Nghỉ phép có lương, chịu không?

- Dạ chịu, ông chủ Khánh mãi đỉnh!



Xe đã tới trường, tớ với Khánh chạy như bay đến nơi tập hợp. Bọn tớ trễ tầm 15 phút, thầy giận dữ nhìn rồi bảo bọn tớ đứng trước mặt thầy giảng giải lý do đi trễ.

- Anh chị làm gì mà đi trễ tận 15 phút?

Tớ hơi run nhìn Khánh, Khánh gãi đầu trả lời thầy:

- Dạ thầy, bọn em từ Hồ Chí Minh chạy xe xuyên đêm về đây lận mà vẫn không kịp giờ học.

Thầy vác cái thước to chà bá trong tay, nhếch lông mày:

- Đi đâu mà đi xa như vậy?

- Nhà em ở đó mà thầy, em với bạn về thăm nhà.

Cuối cùng thầy cũng tha, tớ nhẹ hết cả lòng. Con Ly từ xa đi tới, khoanh tay cười đùa:

- Muộn như vậy mới đến, tụi mày hú hí nên mệt hả?

Khánh nhíu mày:

- Nói nhảm ít thôi.

Ly đặt tay lên môi, tỏ ra thẹn thùng:

- Ái chà Bảo Khánh, mới đây mà quên chuyện của hai ta rồi sao? Lúc đó ngon ngọt vậy mà giờ nặng lời thế.

Khánh siết tay, mặt đỏ lên ngượng ngùng. Nó nhìn tớ rồi mím môi, giống như bộ dạng xấu hổ với việc nó làm vậy.

Ly lại càng tiến đến gần Khánh hơn, nó đặt tay lên vai Khánh cười tủm tỉm:

- Nếu mày thích, tao vẫn có thể làm thế với mày vài lần nữa.

Khánh hất tay Ly ra, nói:

- Còn Trí thì sao? Tao nghĩ mày nên bỏ quách thằng Trí rồi đến với tao, lúc đó tao sẽ chấp nhận.

Đương nhiên Ly không chấp nhận ngay rồi, nó che miệng cười:

- Không nhé, tao thích theo đuổi Trí cũng thích được mày theo đuổi cơ. Ba đứa bọn mình sẽ như xưa, cái bọn bọ ngáng đường không được phép xuất hiện.

Nó vừa nói vừa liếc tớ, và tớ biết "bọ ngáng đường" kia chính là tớ.

Tớ muốn chạy đi chỗ khác, nhưng giờ không được vì Khánh ở đây và tớ phải đi theo nó cả ngày. Tớ nhẫn nhịn đứng như khúc gỗ, mặc kệ dòng đời diễn ra.

Vì chuẩn bị cho thi học kì sắp tới, môn thể dục thi thể dục nhịp điệu nên chia nhóm ra tập. Bài của nam vốn không giống của nữ, nên lúc này tớ có thể tách Khánh ra. Tớ trông thấy nhóm mình hăng say tập luyện, liền cắt lời Ly với Khánh.

- À, tao đi ôn bài thể dục nha.

Chẳng đợi Khánh đồng ý tớ đã bay biến rồi, mệt mỏi với cái vòng ba người khó chịu này. Tớ dần thấy bản thân giống con gián chạy vào trong tam giác quỷ chúng nó ấy.

Tập được một lúc trống hết tiết một điểm, tớ cùng đám bạn quây quần với nhau tám chuyện.

- Mày có thấy con Ly nó cứ làm sao không?

Con Châu cất lời, nó khoanh tay lấm lét nhìn Ly rồi quay lại lè lưỡi:

- Sao tao thấy ghét nó thế nhỉ?



Quỳnh Anh mặc kệ sự đời, còn Phương thì cười từ thiện. Gia Linh nhếch mép cười đểu:

- Tao thấy nó bình thường, có mày ghét nó thôi ấy!

Châu không đồng tình:

- Đâu có phải mình tao đâu. Con Thanh cũng ghét nó quá trời kìa! Nó nghĩ nó dân thành phố cứ tỏ vẻ ta đây, còn lấy lòng với quyến rũ mấy bạn nam. Tớ thấy nó giống con cáo chín đuôi đáng ghét!

- Oaaaa! Nếu là cáo thì đẹp lắm á!

Ly đã đứng sau lưng Châu từ trước, bọn tớ ra sức ra tín hiệu với Châu nhưng dường như Châu không biết. Mãi cho đến khi Ly cất lời nó mới giật mình quay lại, môi giật giật kéo lên nụ cười:

- Sao mày...

Ly tát vào mặt Châu một cái "Chát" thật to, Châu giật mình rồi ôm mặt. Có lẽ cơn đau và nỗi nhục nhã tới cậu bật khóc. Mấy đứa bọn tớ liền vội vã ôm Châu lẫn che chắn, tức giận:

- Mày làm gì vậy?!

Ly khoanh tay, đứng thẳng lại:

- Sao? Tao đánh đứa nói xấu tao thôi mà, bọn mày căng vậy.

Tớ đứng dậy, mắt đối mắt với nó:

- Châu có nói xấu mày thì mày đâu cần phải đánh nó, mày không biết nói à?

- Tao đâu nhẫn nhịn giống như mày, tính tao vậy đó. Ai đυ.ng tao tao trả lại gấp đôi, gấp ba. Nếu giờ nó không xin lỗi tao, tao không tha đâu.

Ly dường như muốn làm gì Châu ấy, nó bị bọn tớ che chắn quá nên thu tay lại cười khẩy:

- Nhanh lên, quỳ xuống xin lỗi tao.

- Mày quá đáng lắm đấy Ly, tao sẽ nói thầy!

- Thầy bảo vệ bọn mày một lần có bảo vệ được cả đời không, nếu được thì tao không cần xin lỗi. Còn bây giờ, quỳ xuống.

Trí bước ra ngăn Ly lại:

- Ly, chuyện nhỏ thôi mà bỏ qua đi.

Ly vung tay nũng nịu:

- Ứ, người ta bị ăn hϊếp như vậy mà Trí còn bênh bọn nó. Hôm nay tui phải nhận lời xin lỗi mới hả dạ.

- Đệt mẹ con Ly sống chó bày đặt thánh nhân, làm khó người khác thì chết đi cho rồi sống làm đ*o gì mai mốt nghiệp quật khổ đ*o ngóc đầu lên được!

Cái giọng mỉa mai cay nghiệt của thằng Khánh không lẫn đi đâu được, nó làm Ly bực nhưng chẳng làm Ly thấy nghiệp đè mà tha.

- Hay bây giờ tao không cần nó quỳ xuống xin lỗi, tao có điều kiện khác với mày. Chỉ cần mày đồng ý, sao nào?

Tớ thấy nó cứ nguy hiểm thế nào ấy, dễ gì mà con Ly tha cho bọn tớ với điều kiện dễ dàng được. Nó khiến tớ ngập ngừng, ấy vậy mà đôi mắt sũng nước cầu khẩn của Châu nhìn làm tớ mềm lòng. Tớ vẫn luôn mà đứa ích kỉ chỉ nghĩ cho bản thân mình, ấy vậy điểm yếu của tớ lại là tình thân.

- Được, chỉ cần mày tha cho Châu.

Ly cười đắc ý, nó chỉ tớ rồi nói:

- Mày, từ nay tao cấm mày qua lại với Lê Minh Trí!