Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cậu Ơi! Mình Thích Nhau Nha

Chương 53: Ngoại Truyện: Khánh POV

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tôi là Hoàng Gia Khánh đẹp trai nhà giàu "học giỏi" đây. Tôi sở hữu khối tài sản kếch xù và cái công ty to chà bá mà ba tôi để lại. Có thể nói, tiền tôi chẳng thiếu, thứ tôi thiếu có lẽ là tình cảm.

Những gì không mua được bằng tiền, tôi sẽ giải quyết bằng rất nhiều tiền. Đứa con gái tôi thích nó sẽ yêu tôi ngay sau khi ngỏ lời, lúc đầu tôi còn nghĩ nó thích cái sự đẹp trai ga lăng của tôi cơ. Sau này tôi mới nhận ra, thứ nó cần là chu cấp và tiền bạc.

Đâu có vấn đề gì, tôi giàu cơ mà.

Tiền bạc khiến các mối quan hệ của tôi mau chóng trôi qua vì tôi nhanh chán, có ai thích ở cạnh người yêu tiền của tôi thay vì tôi đâu chứ.

Tôi Trí và Ly là bộ ba bạn thanh mai trúc mã, vốn dĩ công ty ba nhà đều quen nhau nên bọn tôi biết nhau từ rất sớm. Có thể nói là rất thân luôn, lúc nào cũng là ba người đi với nhau không thiếu ai cả.

Ly là đứa con gái đầu tiên tôi tiếp xúc, hiển nhiên tôi cũng thích nó rồi. Nó xinh mà cười đẹp, hơn nữa tôi hiểu nó và ở cạnh nó một thời gian dài khiến tâm trí của tôi chỉ có hình ảnh của nó mà thôi.

Cũng chính nó, làm cho mối quan hệ của ba đứa bọn tôi rạn nứt. Không vì gì, nó không thích tôi mà lại thích Trí.

Tôi không vui, nhưng tôi không để bụng lâu đâu. Tôi luôn nghĩ do bản thân không phải gu của Ly hoặc là bọn tôi không có duyên, nhưng không phải. Mấy đứa con gái khác tôi quen đứa nào cũng mê thằng Trí như điếu đổ.

Vì sao chứ? Rõ ràng người bọn nó nên yêu thương lúc này là tôi, thằng Trí xuất hiện khiến tình cảm dùng tiền đánh đổi của tôi đều bay biến.

Tôi ghét thằng Trí, tôi chỉ muốn nó biến mất đi. Chỉ khi nó biến mất, tâm điểm sẽ đều thuộc về tôi thôi.

Càng ngày, tôi càng xa cách với bọn nó. Tôi tỏ ra ghét Trí công khai và thằng Trí biết điều đó, càng tốt thôi vì tôi không muốn làm bạn với nó nữa.

Nó trốn về quê, tôi nghe phong phanh đâu đó ba của nó chu cấp cho anh trai con ruột chứ đứa con riêng ổng đẩy về vùng quê để tiền học ít hơn so với thành thị. Đến cả học hành cũng phân biệt chi tiêu như vậy, tôi thấy ông ta chẳng xứng làm ba của ai hết.

Tôi theo nó về đây, cũng vì lực học của tôi cao quá chẳng trường nào nhận hết. Để được tốt nghiệp cấp ba, tôi phải chọn nơi có điểm cộng vùng sâu vùng xa mới đủ chỉ tiêu thoát khỏi trường. Tôi nhớ đến thằng Trí, liền theo nó mà tiếp tục phá nó.

Đến lúc này tôi quyết cưa đổ tất cả bạn nữ vì tôi ứ biết đứa nào là người yêu của Trí, tôi nghe anh trai của nó bảo nó tìm người năm xưa. Nghe thú vị chết đi được, tôi hào hứng muốn phá cái tình cảm hoài cổ này nát thì thôi.



Sau đó, tôi thấy con Tư Anh cái đứa xấu xấu mà mờ nhạt trong lớp qua lại rất thân với thằng Trí. Cái giác quan thứ sáu của tôi mách bảo rằng, Tư Anh chính là mục tiêu.

Nhưng tôi chỉ thích gái đẹp thôi, tôi chẳng muốn cưa nó một tí nào cả.

Tôi bắt chuyện trước, so với tưởng tượng của tôi Tư Anh có chút khác biệt. Tôi nghĩ nó là loại nhút nhát mềm yếu nói chuyện nhỏ nhẹ hiền lành, nhưng ứ phải đâu cả nhà ơi nó là con yêu con ma ấy.

Nó ít văng tục nhưng chửi thấm vãi, tôi khá thích nói chuyện với nó. Có lẽ do tôi với nó đều có chung sở thích nghệ thuật và trí tưởng tượng bay bổng. Hai đứa bọn tôi có thể nói chuyện mãi mà quên giờ giấc, thân rồi mới biết nó nói nhiều kinh khủng đã thế còn lan man tôi chả hiểu gì hết.

So với mấy đứa con gái khác từng biết, tôi lại thấy Tư Anh rất thú vị.

Tôi nghĩ ngày nghĩ đêm làm sao làm cú chí mạng để thằng Trí và con Tư Anh dứt hẳn nhau. Cho đến khi tôi thấy nhà và má của nó, tôi đã nảy ra ý tưởng cũ dùng tiền để mua tự do.

Không có gì ngạc nhiên, Tư Anh dính bẫy trong tâm thế vui vẻ.

Sau đó tôi liền hành hạ Tư Anh, khiến nó cảm thấy công việc này mệt mỏi như thế nào cũng để Trí thấy tôi có quyền hành trên người nó thích. Trí tức tôi thấy vui, càng tức càng vui.

Chẳng hiểu sao tôi vẫn thấy bọn nó không hết tình tứ mà càng nhìn nhau với ánh mắt sâu đậm hơn, lâu lâu tôi còn nhìn thấy nó và Trí đi cùng nói chuyện hay ôm nhau nữa.

Tôi cực kì tức giận, nó vỗn dĩ là giúp việc của tôi và chỉ được nói chuyện với tôi mà thôi.

Theo mấy bộ phim tình cảm, tôi cho đây là ghen. Đôi lúc tôi tự hỏi bản thân, có phải tôi đã thích Tư Anh rồi hay không?

Cho đến khi tôi hôn nó, chính điều này khiến tôi hoàn toàn chắc chắn rằng tôi chỉ coi nó là huynh đệ mà thôi.

Tôi nghĩ rằng khi mà tôi ngày nào cũng gặp nó và hơn hết tôi hiểu Tư Anh rất rõ, khi tiếp xúc thân mật sẽ thấy sự rạo rực kí©h thí©ɧ vốn có đối với người khác giới. Nhưng tôi hoàn toàn không, tôi chẳng có cảm giác gì cả. Tôi đoán Tư Anh cũng vậy, nó là người hay ngại vậy mà đối với tôi nó giống như gặp phải kít tó ấy.

Chắc chắn hơn, tôi không hề thích Tư Anh. Chúng tôi chỉ là bằng hữu, là chủ tớ, là bạn cùng lớp. Mãi mãi không bao giờ thành người yêu được.
« Chương TrướcChương Tiếp »