Chương 30: Tự nhiên hơi hết giận

Ngày mới bắt đầu, mỗi người mỗi việc mà chuẩn bị cho hôm nay.

Tớ vác cặp chạy xe đến trường mà hồn nó còn vấn vương cái giường ấm êm ở nhà, tớ buồn ngủ lắm luôn.

Cũng tại vì hôm qua, tối đó tớ không tài nào tập trung học bài được. Cho nên tớ thức tới gần một rưỡi sáng, còn dậy lúc sáu giờ sáng.

Đã thế hôm qua còn khóc nữa, mắt tớ giờ sưng húp luôn. Đã xấu rồi còn xấu hơn.

Tớ ngồi trên lan can tại phòng thi, tính toán. Hôm qua thi được hai môn rồi, sáng nay thì ba môn còn chiều hai môn nữa. Bài học gấp nhiều ơi là nhiều, làm gì còn thời gian mà buồn với tủi.

Đang học đang hành, yêu đương cái cục kít!

- Hù!

Ân vỗ lên vai của tớ, ánh mắt lo lắng:

- Sao thế? Thức khuya hả?

Tớ mệt mỏi gật đầu, cố kéo lên nụ cười. Ân liền ngồi xuống cạnh tớ, lôi giấy nháp với bút ra liến thoắng nói. Cậu nói nhiều lắm, mà tớ buồn ngủ quá không nghe hết trọn vẹn được.

- À, việc tao nhờ mày... mày lấy được chưa?

Tớ nghiêng đầu nhìn nó, kéo ống tay áo khoác lộ ra vết thương được băng bó lại:

- Tao với Trí, không chơi với nhau nữa đâu.

Ân tỏ ra xót lắm, mặt cậu nhăn lại khẽ cầm tay tớ:

- Trời ơi sao mà ghê vậy, nó đánh mày hả?

Tớ lắc đầu:

- Sự cố thôi, nhưng mà Trí là tên tồi mày đừng ai đồ nó nữa. Phí hơi.

Tớ sống có mười mấy năm thôi, nhưng mà rất ít khi giận hay ghét ai đó quá mức. Trừ khi người đó ra mặt ghét tớ trước, hoặc là làm gì đó khiến tớ không thể nào tha thứ được. Đa phần là cái thứ nhất, riêng Trí là cái thứ hai.

Chẳng biết sao nữa, chắc là Trí là người tớ cảm thấy thích thích nên tớ vừa sốc vừa đau lòng.

Ân vuốt vai an ủi tớ:

- Thôi thì thiếu gì trai, không phải nhớ tới cậu ta làm gì. Nếu cậu ta tồi như vậy, tao cũng sẽ ghét luôn!

Ui chà không ngờ Ân là người vì bạn hơn vì trai, tớ cảm động gần chết muốn trao cho cậu một cái ôm thắm thiết thì hiện tượng lạ ập tới.

- Là Minh Trí 9B đúng không? Đệt, đẹp trai vậy!

- Tới phòng này gặp ai vậy, chắc tìm tao đó!

- Chồng tao, chồng tao nha bọn bây!

Lê Minh Trí đẹp trai ngời ngợi đem theo cái vầng hào quang bước dần đến gần tớ, tớ còn không thèm nhìn cậu lấy một cái. Tớ chỉ nghe người ta nói qua nói lại thôi, mặc kệ, mặc kệ hết.

Không quan tâm, quyết tâm không tha thứ!

- Tư Anh!

Ân húc vào tay tớ ra hiệu liên tục, tớ nheo mày lại lắc lắc đầu với cậu.

- Tư Anh.

Tiếng của cậu gần ơi là gần, cảm tưởng như ở ngay sát lưng tớ vậy.



- Cậu là Minh Trí hả?

- Ừ, cậu là bạn Tư Anh phòng này đúng không?

Giọng Trí dịu dàng đáp lại, tớ thấy tập giấy hôm qua để quên nhà cậu hiện ra trước mắt.

- Đây, tập giấy của cậu.

Ân đỏ mặt ngượng ngùng nhận lấy, gật gật đầu:

- Đúng rồi, hôm qua tui nhờ Tư Anh lấy... chữ kí của cậu.

- Tui không phải người nổi tiếng gì đâu, nhưng cậu thích tui đã kí vào đó rồi.

- Cảm ơn cậu.

Cậu nghiêng đầu, cả gương mặt của cậu đều lọt vào mắt của tớ dù tớ quay lưng về phía cậu. Nụ cười cậu vẫn tỏa nắng như vậy, bàn tay vươn tới khẽ chạm vào bọng mắt sưng húp của tớ vuốt nhẹ:

- Chắc Tư Anh giận tui rồi, cậu nhớ khuyên Tư Anh giúp tui nha. Nói là...

Cậu ngừng lại một lúc, tớ không nghe được câu tiếp theo nên ngước mắt lên nhìn cậu, lúc này cậu mới nói tiếp:

- Tui xin lỗi.

Nói hết cậu rời đi, để lại mớ hỗn loạn rối tung rối mù trong lòng của tớ. Tự nhiên... không cảm thấy giận nữa.

Tớ tự vỗ vào mặt một cái làm tinh thần tỉnh táo lại. Không thể để cậu dùng nhan sắc để lòe tớ nữa, tớ mà hết giận là dính bẫy của cậu chắc. Tớ không có dễ dãi nha.

Ân kéo kéo tay tớ liên tục, cậu phấn khích quá trời luôn:

- Aaaaa, tao được nói chuyện với Trí kìa mày ơi!!! Đệch nhìn gần đẹp trai quá, đẹp trai muốn xỉu luôn! Mày phước thật đấy, được làm bạn gái của Trí.

Chẳng biết có phải phước không nữa, đối với tớ có lẽ là may mắn hơn người khác thôi.

- Tao không phải bạn gái của Trí.

Chắc nịch, tớ gằn giọng lại trả lời Ân. Ân cười khúc khích, chẳng biết cậu cười cái gì mà mặt đểu lắm:

- Ôi tuổi trẻ giận hờn nhau làm lành mấy hồi.

Thi xong, tinh thần tớ không tốt tí nào. Tớ thi không có được lắm, hơi thất vọng. .

||||| Truyện đề cử: Trọng Sinh: Tổng Tài Cưng Sủng Cô Vợ Không Ngoan |||||

Trí đi đằng sau lưng của tớ, đi như là gà con đi theo gà mẹ vậy. Tớ bực mình lắm nhưng tớ không muốn nhìn cậu nên kệ cậu tiếp tục bước.

- Cậu đi theo tôi làm gì?

Trí bị tớ dừng lại đột ngột thì bất ngờ, hai tay chắp sau lưng ra vẻ thẹn thùng:

- Tui không có đi theo mà, tui đi về thôi.

Tớ chắc chắn một nghìn phần trăm là cậu đi theo tớ, bực bội:

- Rõ ràng cậu...

Cái bản mặt trơ trơ súng không sợ điếc đó tớ cũng không muốn nói gì nhiều hơn, nói nhiều người tổn hại là mình.

Trí thấy tớ phân tâm, cậu nắm lấy tay của tớ kéo đi một đoạn. Sao tớ chiều cậu ý được, tớ vùng vẫy liên tục bảo cậu bỏ ra dù câu nói này luôn vô nghĩa trong tình huống đối phương chắc chắn không nghe theo.

Cậu đẩy tớ ngồi trên ghế đá nơi mà có hàng cây xanh mát ơi là mát đằng sau lưng, chỗ này là nơi tuyệt nhất khi giờ ra chơi tới.



Hai tay cậu ghì chặt vai tớ, tớ nắm lấy áo của cậu tức giận kéo:

- Tớ ghét Trí! Tớ ghét Trí! Tớ ghét Trí!

Trí nhíu mày, mặc kệ tớ đấm đá vào người cậu. Chắc cậu giận thật rồi, giọng cậu bực lắm:

- Bà mà chống đối tui nữa là tui hôn bà ngay đó!

Sân trường vẫn còn người, cũng nhiều người tụ nhau ở đây dò bài với thảo luận đáp án cùng cách giải. Cái việc hai đứa một nam một nữ hẹn nhau ở đây đã bị vô vàn cặp mắt chú ý đến rồi, cậu mà hôn nũa tớ sẽ phải đi đầu xuống đất mất.

Tớ mím môi ngoan ngoãn, còn lòng tớ ấm ức lắm luôn.

Trí thở dài, ngồi bên cạnh tớ.

- Xíu, bà giận tui nhiều vậy à?

Tớ gật đầu, bàn tay cuộn tròn lại siết chặt. Trí lết mông ngồi sát lại, húc khuỷu tay vào người tớ.

- Bà đánh tui đi.

Ngay bây giờ, tớ rất rất rất muốn đấm vào mặt cậu một cái. Nhưng là một người yêu cái đẹp, tớ không nỡ. Hơn nữa là sợ, lỡ như vì mặt Trí biến dạng mà tớ bị đập hội đồng thì tớ toi.

Tớ nhéo vào mu bàn tay Trí, chắc là cái này được.Trí thấy đau rồi, chẳng biết có bị gì không mà cậu nhăn mặt nhịn đau. Tớ càng muốn thấy cậu la một cái, nhéo cậu mạnh hơn.

- Không đủ đau à?

- Đ... Đau.

- Thế sao không la lên đi?

Trí nghiêng đầu, thì thào:

- Thế Xíu muốn, tui la theo kiểu nào?

Cảm giác Trí bày ra cái trò gì đó đáng sợ, tớ buông tay cậu ra liền. Trí nhanh lắm, tớ định thu tay về thì cậu chộp lại ngay.

- Xíu hả giận chưa dạ?

- Chưa đâu, vẫn ghét Trí.

Trí mân mê tay của tớ, mặt ủ rũ:

- Tui thấy có lỗi với Xíu lắm luôn, Xíu đừng giận tui nữa mà. Xíu muốn tui làm gì tui làm hết, nha nha?

- Giờ tớ muốn Trí tỏ ra đừng quen biết tớ như hôm qua cậu làm thì sao?

- Tui làm không được mà.

- Hôm qua cậu làm tốt lắm đấy, hệt như Trí chưa bao giờ để tớ trong lòng vậy.

Trí tỏ ra đáng thương:

- Người ta bị xí dụ, tưởng là dùng cách đó sẽ khiến Xíu thích tui hơn. Tui sai rồi mà, tui không nghe xúi bậy lần nào nữa hết! Xíu ơi đừng giận tui nha?! Xíu muốn gì tui chiều.

Chẳng biết thật hay không, tớ mủi lòng rồi đấy. Đẹp trai lợi hại ghê, chắc là do cậu dùng nhan sắc rù quyến tớ mê muội nghe theo răm rắp.

- Vậy thì... chở tớ đi học mỗi ngày đi.

Cậu nghe được thì im lặng, ánh mắt sầu muộn liền hiện lên. Cậu không nói gì cả còn tay vẫn siết chặt lấy tay của tớ, giọng cậu chùn lại như có gì đó mắc nghẹn.

- Chắc là không được rồi Xíu ơi. Chiều mai, tớ... phải chuyển trường rồi.