- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Cầu Nữ
- Chương 57
Cầu Nữ
Chương 57
Edit: beyours07
Lời nói và việc làm Lý Thừa Phong nơi nơi lộ ra áp bách, như gió táp mưa rào muốn cuốn người ta vào đó, đem nhân cuốn che trong đó, mà Lý Thuần Nhất Nhất từ đầu đến cuối tầm mắt lại chưa từng rời khỏi người Ô Nha. Máu từ cánh chim từ từ nhỏ xuống, âm thanh mỗi một nhỏ xuống đất dường như đều có thể nghe được rõ ràng - -
Lý Thừa Phong hiển nhiên đã không khống chế được, tay sau khi dùng lực quá mạnh không ngừng run rẩy, trên mặt là vẻ ngoan độc cùng thô bạo khó có thể che dấu. Nàng bỗng nhiên hít sâu một hơi, để Ô Nha đang trọng thương như phế vật bỏ trên mặt đất, thấp giọng đe dọa Lý Thuần Nhất: "Nếu ngươi không đủ thành tâm, kết cục sẽ như nó" Nàng ta nói xong,
nét mặt cứng ngắt mở cửa phủi tay bỏ đi. Ngay sau đó là tiếng cửa điện bị đóng ầm ầm, trong điện im lặng một hồi, chỉ có tiếng kêu càng lúc càng suy yếu của Ô Nha.
Mặt Lý Thuần Nhất Nhất tái mét, nhưng không phải do sợ hãi mà là phẫn nộ. Nàng quỳ xuống đất ôm lấy Ô Nha, cầm khăn tay ép vào miệng vết thương cầm máu cho nó, Ô Nha mới từ từ an tĩnh lại, nằm ở bàn mặc cho ý Lý Thuần Nhất Nhất xử lý vết thương.
Lúc này Lý Thuần Nhất đột nhiên cúi đầu ho khan một trận, từ bên ngoài có một nội thị đi tới. Nội thị này nhanh chóng trao đổi thần sắc cùng nàng, đồng thời thu dọn đồ ăn trên bàn, lúc khom người đi ra ngoài lại nhìn Lý Thuần Nhất cùng con quạ đen kia một cái, ngầm hiểu khom lưng lui ra ngoài.
Nội thị này đúng là người đêm hôm trước đề nghị Lý Thuần Nhất đi về hướng Trung Thư Tỉnh. Lúc trước hắn làm việc ở Đông cung, lúc này bị điều tới hầu hạ ăn ở của Lý Thuần Nhất. Lúc hắn bưng bàn vội vàng rời đi, lát sau lại mang theo thuốc bột đi vòng vèo đến cửa, nói với thị vệ: "Điện hạ có chút không khoẻ, cần đem thuốc này vào."
Thị vệ nheo mắt nhìn một cái, mở cửa cho hắn đi vào, hắn đem thuốc bột chuyển cho Lý Thuần Nhất Nhất, đứng ở một bên nhìn Lý Thuần Nhất Nhất bôi thuốc cho Ô Nha xong lại băng bó lại, lúc này mới đến gần hai bước hạ giọng mở miệng: "Tông tướng công sáng nay từ Quan Lũng trở về, nói là có cầm một đạo di chiếu của Bệ hạ, nhưng không rõ nội dung; Hạ Lan tiên sinh đã đi về Sơn Đông trước, ước chừng không thể nhận được tin tức của Điện hạ."
Lý Thuần Nhất bĩu môi không nói, nội thị liền hỏi: "Điện hạ có cái gì tin tức muốn truyền ra ngoài không?"
Lý Thuần Nhất lúc này mới cúi người đưa một miếng vải dính máy tới: "Đem cái này, nghĩ biện pháp giao cho Tông tướng công." Nội thị khẩn trương cất kỹ lui về sau một bước, khom người nói cho thị vệ bên ngoài nghe: "Điện hạ nếu như không chỗ nào khác không khoẻ, mỗ liền cáo lui rồi."
"Đi đi." Lý Thuần Nhất Nhất nói.
Nội thị vội vàng lui ra bên ngoài, nghênh đón hắn là thời tiết xám mờ. Ở trong cung vừa vặn một ngày một đêm, thật giống như đã thay đổi nghiêng trời lệch đất; mà bên ngoài Hoàng thành dường như chẳng hề có thay đổi, hai chợ Đông Tây vẫn mở như
thường, Bình Khang phường vẫn mùi rượu thịt bay xa, trên sông Khúc Giang vẫn đầy lữ khách tới lui, tháp Đại Nhạn vẫn cao chót vót đứng sừng sững, nghênh đón ngày mưa sắp tới.
Mưa to đập tan những khó chịu của những ngày đầu hạ. Bên trong thiên thậm chí còn có chút râm mát. Nhóm quan viên ở kinh thành vốn biết được tin tức Hoàng phu qua đời. Ngay sau đó đến lúc chạng vạng, tin tức Nữ hoàng khách hồi thiên cũng tới theo cơn mưa mùa hạ, mang theo chút ẩm ướt, còn có cảm giác hoảng hốt
khó có thể tin được.
Trên phố bắt đầu treo lụa trắng, tang sự cáo dán ở Nam giao, lúc này mọi người mới lục tục biết tin dữ trong cung. Màn che Quốc tang được kéo ra, thành Trường An giống như cũng quay về lúc cuối mùa xuân, lúc sớm hay chiều muộn đều có chút lạnh lẽo, dân chúng càng là vì ngừng kinh doanh bế phường mà chỉ có thể nhìn màn mưa mà chẳng có cách nào ra ngoài.
Đêm mừng sinh thần Nữ hoàng giống như ngay vào ngày hôm qua, chẳng qua mới hơn nửa năm đã bất ngờ không phòng ngự nghênh đón tới tin dữ. Tin tức rất nhanh đã truyền ra bên ngoài Tần Xuyên, truyền tới tửu quán, quán trà Kiếm Nam, truyền tới hai đầu bờ ruộng Giang Hoài.. Lá dâu càng lúc càng tốt, xuân tằm cũng đã chết. Mọi người lúc đó mới phát giác một cái triều đại dường như cứ như vậy qua đi, nhưng sau khi cảm khái một phen ngẩng đầu, đối mặt vẫn là sinh kế, phiền não vẫn còn đó- - lại giống như cái gì cũng không có thay đổi.
Bên trong Hoàng thành chỉ phúng viếng ba lần, đến khóc cũng phải tiết chế. Sau toàn bộ lễ chế
đủ loại quan lại ai cũng không dám lỗ mãng, nhưng từ đầu tới đuôi, Ngô Vương Lý Thuần Nhất
lại một lần cũng không xuất hiện.
Có người nói Ngô Vương là đau đớn quá mức triệt để bệnh tới mức suy sụp, đến tang lễ cũng không xuất hiện được,
lại có người nói Ngô Vương là bị Thái nữ nhốt vào Cung đình không được tùy ý đi lại, mà Ngô Vương phu Tông Đình dĩ nhiên thấy vậy mà thờ ơ, không có chút ý định cứu Ngô Vương. Các loại cách nói, chưa có kết luận được.
Nhưng thực tế lại dị thường khác với lời đồn- - Lý Thuần Nhất toàn thân khoẻ mạnh, Tông Đình cầm đầu vài vị triều thần cũng lấy lý do "Ngô Vương phải tham gia tang lễ" bức bách Thái nữ Lý Thừa Phong thả người. Chẳng qua Lý Thừa Phong đối với yêu cầu này là nhìn nhưng không thấy. Trước mặt triều thần không hề có biểu hiện chút cường thế nào, chỉ giao trách nhiệm Tông Chính tự, Lễ bộ, Thái Thường tự, Hoằng Văn quán cùng nhau nhanh chóng chuẩn bị đại điển đăng cơ.
Lời hứa hẹn “ba ngày’ của Tông Đình biến thành tan vỡ, Ô Nha cùng Lý Thuần Nhất của hắn đều bị vây khốn trong cung không có cách nào thoát thân, nhưng dù sao hắn cũng có thể để mắt tới gió thổi cỏ lay trong cung.
Kinh thành tạnh mưa rồi, toàn thành ve kêu ầm ĩ, cơn mưa xuân dai dẳng cuối cùng cũng kết thúc.
Tạm gác việc bận rộn xây lăng mộ lại, Tông Chính khanh cùng Lễ Bộ Thị Lang lại bận rộn cả ngày vội vàng trù bị đại điển đăng cơ. Sáng sớm ngày hôm đó, Tông Chính khanh đang ở Thượng Thư Tỉnh cãi cọ cùng mấy tiểu quan, chợt bị gọi lên nha thự Đông cung.
Hắn vốn tưởng rằng Lý Thừa Phong lại muốn ầm ĩ chuyện chi tiết nghi lễ, đã chuẩn bị tốt sổ ghi chép chờ đưa lên. Nhưng khi đi vào nha thự, gặp Từng chiêm sự và các phụ tác Đông cung đều đã ở đây, trong lòng nhất thời có chút không nắm chắc.
Một đám người chia hai đội ngồi xuống hai bên, chỉ để lại một chỗ trống bên trong cho Tông Chính khanh. Tông Chính khanh làm bộ làm tịch hành lễ với cháu ngoại, quỳ xuống hỏi: "Điện hạ triệu thần tới là có chuyện quan trọng gì sao?"
Hắn nói xong ngẩng đầu nhìn khuôn mặt ngày càng gầy yếu bệnh tật của Lý Thừa Phong một cái, trong lòng rồi đột nhiên chấn động. Bên ngoài có ve kêu, âm thanh lộ ra táo chán, một đám người mặc áo mỏng mùa hè cũng không tránh được chảy mồ hôi, mà Lý Thừa Phong bởi vì uống thuốc, mặc áo bào nặng nề,
nhưng trên mặt cũng không hề có một giọt mồ hôi nào.
Tiền triều có vị Hoàng đế, bởi vì dùng đan dược mà cuối cùng trở nên hỉ nộ vô thường, cuối đời cả người mủ lở loét, khi chết chẳng qua mới ba mươi tuổi. Nhóm Đế vương một bên phản đối, một bên lại không biết sợ mà tiếp tục giẫm lên vết xe đổ, thật là làm người ta khó hiểu. Tông Chính khanh nghĩ đi nghĩ lại, suy nghĩ nhất thời ngả ba đường, đúng lúc này, Từng chiêm sự chợt mở miệng kéo tinh thần hắn lại: "Điện hạ triệu Tông Chính khanh tới, là vì chuyện sắc lập Tân Hoàng phu.”
"A?" Tông Chính khanh có không theo kịp phát ra một tiếng nghi ngờ, lại lẩm bẩm hỏi: "Đâu ra Tân hoàng phu?"
Từng chiêm sự nheo mắt nói: "Nguyên Đô Đốc bất hạnh nhiễm bệnh bỏ mình, Điện hạ lại sắp đăng cơ, quốc không thể một ngày vô quân, hậu cung cũng không nên trống không, vị trí Hoàng phu vẫn luôn cần sắp xếp.”
"A..., như vậy." trong lòng Tông Chính khanh thoáng có chút hiểu rõ, "Từng chiêm sự nói là có đạo lý, không biết đã có người thích hợp chưa?”
Từng chiêm sự lại đem vấn đề vứt cho hắn: "Vậy theo Tông Chính khanh xem, trong triều trên dưới ai thích hợp vào vị trí này?"
Tông Chính khanh nhất thời khó xử: "Này - - khó mà nói." Nói xong ngẩng đầu: "Vẫn là phải xem Điện hạ yêu thích hay không mới đúng, thân phận thật ra cũng không phải là quan trọng nhất." Hắn đem quyền quyết định cuối cùng vứt cho Lý Thừa Phong: "Toàn bộ đều dựa vào ý kiến của Điện hạ.”
Nói nói đến mức này thì không cần phải tiếp tục vòng quanh,
Lý Thừa Phong bình tĩnh đưa ra kết luận: "Vậy thì nghĩ thư chuẩn bị, sắc lập Nguyên gia làm Hoàng phu, mau chóng sai người đưa đi Sơn Đông."
Nguyên gia? Đệ đệ của Nguyên Tín? Tông Chính khanh ngẩn người. Bởi vậy có thể thấy được, Lý Thừa Phong vẫn
không chịu buông tha cho thế lực của Nguyên gia, nàng làm như vậy, là muốn làm vững chắc Nguyên gia Sơn Đông đang lung lay sắp đổ. Chẳng lẽ là bởi vì Hoàng phu?
Tông Chính khanh vội vàng lĩnh mệnh nói: "Thần biết rõ, sẽ đi Hàn Lâm viện viết thư ngay."
Muốn đưa thư tới Nguyên gia trước
đại điển đăng cơ, thời gian tương đối gấp gáp, hắn nói dứt lời vội vàng cáo lui ra cửa.
Bên này đã rõ ràng người chọn làm Tân Hoàng phu, bên kia Sơn Đông lại vẫn là một mảnh sương mù. Nguyên Tín vừa chết, Nhan Bá Tân nhất thời "Chiếm cứ" phủ Tề Châu, làm việc thay cho Đô Đốc. Nguyên gia cho dù không muốn chấp nhận sự thực này, nhưng dù sao vừa tra ra đại án tham ô, chung quy là có chút đuối lý, ở bên ngoài không thể cứng đối cứng với Nhan gia.
Bên dưới màn sương này là một phen ám đấu, Nhan Bá Tân khua chuông gõ mỏ kiểm chứng tư binh Nguyên gia, mà Nguyên gia cũng từ một nơi bí mật gần đó ngáng chân Nhan Bá Tân, cũng chuyển tin tức về kinh, mưu toan có thể mượn lực lượng Tân Nữ hoàng xoay người một lần nữa.
Mà lúc này Hạ Lan Khâm đã đến Sơn Đông.
Hắn đến sớm hơn hai ngày so với dự tính, lúc đến Nhan Bá Tân đang thương nghị mật tập kế hoạch cùng thân binh. Nhan Bá Tân nghe được thông báo bỏ dở hội nghị, lệnh cho nhóm người liêu tá thân binh tự tản đi, tự mình đi ra ngoài nghênh đón Hạ Lan Khâm, lại không nghĩ tới hắn đã đi tới bên dưới hành lang.
Đã tới giờ ngọ, mặt trời gay gắt, thứ phó lau rửa sàn nhà, Nhan Bá Tân nhìn một cái rồi nói: "Không cần lau sạch, mang hai chén đào lạnh tới."
Hắn dặn dò xong, lúc này mới chính thức nhìn về phía Hạ Lan Khâm, vừa chắp tay nói: "Gián Nghị đại phu đến đây, Nhan mỗ không tiếp đón từ xa mong rằng thông cảm." Nói xong ý bảo Hạ Lan Khâm vào nhà, đợi cho hai bên đều đã ngồi vào chỗ của mình, mới sửa lại xưng hô: "Tiên sinh là ân sư của Ngô Vương, mỗ cũng là người đứng ở bên phía Ngô Vương, chỉ mong mọi việc có thể tiến hành thuận lợi."
Đều nói Hạ Lan Khâm túc trí đa mưu giống như Thần tiên toán tử, đã nhận ra Nhan Bá Tân có thăm dò. Hắn không hề ngăn cản nói ra ý tứ kết minh, là vì muốn có được sự tín nhiệm của Hạ Lan Khâm trước.
Lan Khâm lại hồi đáp: "Mỗ phụng mật chỉ
của Bệ hạ mà đến, thì sẽ to hiệp trợ Nhan thứ sử điều tra rõ chuyện tham ô ở Sơn Đông."
Nhan Bá Tân tiếp lời: "Chỉ tiếc bệ hạ đã hồi thiên, cũng không biết việc này sau khi tra rõ ràng phải trình cho ai xem. Nếu Tân hoàng trong lòng có thiên vị, kết quả vất vả kiểm chứng chwanrg qua chỉ là một chồng giấy bỏ đi." Hắn nói lời này, cơ hồ là nhận định Lý Thừa Phong sẽ thiên vị Nguyên gia, thậm chí hội đối với việc của Nguyên gia sẽ mở một mắt nhắm một mắt, như vậy, tất cả cố gắng trước đó sẽ uổng phí toàn bộ. Truyện đăng tại đ/d lêquydon;
Nói chuyện cùng người trong lòng không có đạo lý giảng đạo lý, nhất định là chuyện khó khăn nhất.
Hạ Lan Khâm nghe ra sự lo lắng của hắn, cũng nghe ra sự thăm dò của hắn về việc này, trước không vội mà đáp, vô cùng ung dung tiếp nhận đào lạnh mà thứ phó đưa vào, đem chiếc đũa khuấy đảo, lúc này mới nhìn về phía Nhan Bá Tân, nói: "Sau khi khuấy lên, nó vẫn là một chén đào lạnh như cũ, có thể thấy được chỉ khuấy đảo cũng không tác dụng gì. Thế cục Sơn Đông cũng như vậy, Ngô Vương lúc trước cố sức khuấy đảo lên, nhưng muốn chân chính nghiêng trời lệch đất - -" hắn đem đào bát bưng lên tới, cúi đầu ăn một miếng: "Vẫn là phải ăn hết mới được."
Hắn im lặng ăn xong một chén đào lạnh, lau miệng ngẩng đầu nhìn về phía Nhan Bá Tân: "Nhan thứ sử phải hiểu được đạo lý này. Nếu mỗ không đoán sai thì, chỉ sợ Nhan thứ sử đã có sắp xếp rồi, tính toán ngốn sạch bọn hắn."
Nhan Bá Tân vô cùng bội phục với sự suy đoán tinh chuẩn của hắn, chỉ đơn giản nói rõ: "Kế hoạch này là lúc Ngô Vương còn đang ở Sơn Đông trù tính, nàng từng nói "Chỉ làm Nguyên tín suy sụp hoàn toàn không đủ để dao động căn cơ Nguyên gia, trừ phi làm cho bọn họ không còn chỗ nào mà trông cậy vào", mà binh riêng thuộc về Nguyên gia hiện nay đang nằm trong tay Thứ tử Nguyên gia, kế hoạch tập kích bí mật lần này, là phải hủy đi hắn.”
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Cầu Nữ
- Chương 57