Chương 82

CHƯƠNG 82 PN2

Bất luận là nam nô, hay là nữ nô, đêm đầu tiên của nô ɭệ đều thuộc về chủ nhân, ta đã trở thành nô ɭệ, đương nhiên cũng không ngoại lệ, thân thể ta cũng sẽ không còn trong sạch.

Năm ngày trước, ta vì thủ vững trinh tiết, không thiết làm tính nô mà chạy trốn, kết quả lại bị bắt trở về, nhận hết khổ hình tra tấn, bị chủ nhân đánh gãy chân, cuối cùng ngất xỉu ngay trên giá gỗ.

Cung nhân đã bôi dược lên chân phải ta, chỉ chờ cho nó khỏi hẳn, nhưng rất đau, chỉ có thể nằm trên giường vô pháp đi lại.

Vết thương trên mông cũng đã khép, nhưng vẫn còn chút đau.

Trinh tiết đối với ta rất ý nghĩa, đó chính là tôn nghiêm và phòng tuyến cuối cùng, mà Lý tổng quản vừa mới cho ta biết, chủ nhân tối nay sẽ sủng hạnh ta.

Ta ủy khuất ghé vào gối, tận lực không động đến chân, nâng mông lên, lập tức tiểu huyệt ta bị một phân thân thô to xỏ xuyên qua, đây là việc chuẩn bị cuối cùng để chủ nhân lâm hạnh ta, Lý tổng quản kiểm tra xong và kết luận tiểu huyệt của ta có thể dùng được.

“Tiện nô, không nên chạy trốn một lần nào nữa, bản công công nói cho ngươi hay, nếu ngươi không biết tốt xấu, Thánh Thượng tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi, bởi vì việc ngươi chạy trốn mà Thánh Thượng đã tức giận, tâm tình không tốt. Ba ngày trước, Huệ tần mang long thai không ngừng dèm pha Hoàng quý phi với Thánh Thượng, những lời nói đó đã làm Thánh Thượng tức giận, nàng bị một cước đá ngã xuống đất, máu chảy không ngừng, Thánh Thượng còn chưa hả giận, trực tiếp đá chết tiểu hoàng tử trong bụng nàng”. Lý Trường An đem tin tức bí mật nói cho ta biết, định làm ta thêm kinh hãi.

Điên cuồng đá chết con của mình, đúng là chỉ có chủ nhân mới làm ra được.

Lý tổng quản nói cho ta biết việc này đến tột cùng là có ý gì? Ta không sinh được, nếu chủ nhân muốn đá chết ta, ta cũng cam nguyện.

“Tiện nô lớn mật, ngươi là khinh thường bản công công sao? Sao không nói một tiếng nào”. Lý Trường An thấy hắn không phản ứng thì dùng sức kéo tóc hắn.

“Tiện nô trả lời tổng quản đại nhân, tiện nô thật sự là không dám chạy trốn nữa”. Hắn đau đến khóc nấc lên.

“Ngươi còn dám trốn, bản công công sẽ góp ý Thánh Thượng, cho ngươi nếm thử chút tư vị ngàn nhân kỵ, vạn nhân áp là như thế nào?”. Lý Trường An cáo mượn oai hùm, buông tóc hắn ra.

“Tiện nô thật sự không dám, xin tổng quản đại nhân tha thứ cho tiện nô”. Nghe được phải làm nam kĩ, hắn lập tức hốt hoảng cầu xin tha thứ.

“Được rồi, bản công công tạm thời tin tưởng ngươi, ngươi đêm nay nếu dám phản kháng, cho dù Thánh Thượng không nhận tội hộ ngươi, bản công công cũng sẽ cho ngươi hảo thích”. Lý Trường An cười *** đãng.

Hoàng hôn buông xuống, cung nhân dùng khăn lau sạch cơ thể ta cả trong lẫn ngoài để chuẩn bị thị tẩm.

Buổi tối ta chỉ ăn một ít cơm lạnh canh tàn rồi chờ chủ nhân đến, bất tri bất giác thϊếp đi.

Cả người bị lay động, mở mắt thì thấy chủ nhân mặt lạnh như băng nhìn mình.

“Tiện nô tham kiến chủ nhân, xin hãy tha thứ cho tiện nô”. Cẩu nhân muốn quỳ xuống, nhưng không cách nào đứng lên được.

“Tiện nô, về sau còn dám can đảm chạy trốn nữa không? Dám chạy, trẫm sẽ đánh gãy tay chân ngươi, nghe rõ không?”. Tư Mã Ngung cho hắn một bạt tai, khiến cho khuôn mặt hắn trong phút chốc sưng đỏ lên.

“Tiện nô cảm tạ chủ nhân đã thưởng phạt, tiện nô không dám… chạy trốn nữa”.

“Tự mình cởi y phục xuống”. Tư Mã Ngung ngồi lên ghế, chuẩn bị thưởng thức trò hay.

“Tuân lệnh”. Hắn cả người chấn động, tuy rằng không dám kháng mệnh, nhưng là động tác rất chậm chạp.

Chủ nhân xem ra chịu không nỗi nữa, nhanh chóng cởi long y trên người mình, sau đó tiến lên thô bạo xé y phục của ta.

Hắn nâng bên chân không bị thương của ta đặt trên vai, đầu đỉnh thô to đặt sát huyệt khẩu chuẩn bị tiến lên, ta sợ hãi nhắm chặt hai mắt.

“Tiện nô, mở mắt, về sau khi trẫm lâm hạnh, không được nhắm mắt, nghe rõ?”. Tư Mã Ngung phẫn nộ nói, sau đó đẩy mạnh thắt lưng, phân thân thô to toàn bộ đi vào, khiến hắn kêu thảm một tiếng.

“Chủ nhân, tiện nô đã biết, xin chủ nhân dừng lại, tiện nô thật sự chịu không nổi”. Ta thở gấp nói, chẳng nhưng không cảm nhận được nửa điểm kɧoáı ©ảʍ, mà còn thấy rất đau đớn.

“Chịu không nổi cũng phải chịu”. Tư Mã Ngung không chút để ý, tốc độ tiến quân càng lúc càng nhanh, không có một chút nào gọi là nhu tình mật ý.

Ta muốn chết, nhưng không thể như nguyện, chủ nhân giữ lấy thân thể ta, ta về sau chỉ là một tính nô ti tiện không hơn không kém.