Chương 72

CHƯƠNG 72

Lễ vạn thọ đêm đó, Tư Mã Ngung tổ chức yến tiệc ở Vô Trường cung. Người có mặt gồm tôn thất (hoàng tộc), vương công đại thần, cựu thần đã về hưu cùng các bô lão đã ngoài tám mươi tuổi. Thứ tự chỗ ngồi được quyết định dựa vào quan hệ thân sơ cùng với công lao của họ.

Đế hậu ngồi ở bàn tiệc chính giữa, trừ người thân bên ngoài ra còn có đệ đệ An Lạc Hầu Từ Hạo, thế tử Từ Lộ, Đức Phi, Hiền Phi và Nhạc Phi.

Hai bên bàn tiệc có một cái bục trải thảm lụa, các nhạc nữ đã chịu qua việc huấn luyện nghiêm khắc đang tấu bảy chương khúc khánh long vũ ở lễ vạn thọ hai tuần hoàng đế. Ca từ vũ nhạc là do Hàn Lâm Viện phụ trách biên soạn, hàng năm lời văn đều khác nhau, nhưng ý nghĩa cũng không khác biệt là mấy. Thoạt đầu hơn một nửa bảy chương, tức là chia làm tám đoạn, mỗi đoạn đều là ca tụng thánh đức hoàng đế.

Hoàng đế vạn vạn thọ, phúc như Đông Hải, thọ cùng vô cương, hạo nguyên khí hề xuân cùng ôn, trạch dào dạt hề di Càn Khôn, bỉnh đức trinh hằng đốc hồng hỗ, trân phù mạn tiện ân bàng dương, đế thừa hạo huống tích triệu thứ, thánh thọ mạn tiện trường vô cương.

Chương một kính thiên pháp tổ, cần chính yêu dân, sống lâu trăm tuổi, núi cao ngàn đời, yên bình dài lâu, ngày sau hạnh phúc.

Chương hai văn giáo chấn hưng, nhân tài nhạc dục, vì nước vì dân.

Chương ba nên quân, nên sư, Khổng dung bảo, đản giáo tư, hậu mạc hậu, huấn tông chi, nhân mạc nhân, châm vạn dân.

Chương bốn trọng dân canh chức, vũ dương hàn úc, đồ tập thụ y, toản chí tổ khảo, đại hiếu bị hĩ, dưỡng dân vi bảo.

Chương năm đế cận chưng dân, chửng chi đức chính, viết vũ viết dương, thiên tâm hiệp ứng, rộn ràng xuân thai, phong niên lũ khánh.

Chương sáu dân sinh toại, nguyên hóa nhu, át tuyên tước, khoan quỳnh bô, yếm xan chúc, tập cư nhu, nhạc hạo hạo, an du du.

Chương bảy trung hoà vũ nhạc mại thiều, phổ thiên suất thổ hoan đồng thanh. Khánh vạn thọ hề phất lộc ưng, thụ thiên hữu hề mạc bất thừa.

“Ngung, bọn họ thật đúng là hiểu được ca tụng công đức, hảo cho niềm vui của ngươi”. Từ Húc sau khi nghe xong vũ nhạc a dua nịnh hót, nói thật lòng.

“Vậy ngươi định làm cách nào cho trẫm vui?”. Tư Mã Ngung đang ăn nhân hạt thông, nghe hắn nói vậy thì buông đũa, mỉm cười nói.

“Ngươi phải biết chừng một chút, ta vất vả hoài thai mười tháng, chẳng lẽ còn chiếm không được niềm vui của ngươi sao? Ngươi lại muốn ta người đang mang thai lên đài nhảy múa, hừ”. Hắn mất hứng ăn một ngụm cháo, sau đó răn dạy hoàng đế.

“Được rồi, không cần sinh khí, ngươi cho dù muốn lên đài nhảy múa, trẫm cũng sẽ không cho, rất đơn giản, chỉ cần ngươi hôn trẫm một cái. Ăn uống có đỡ hơn không?”. Tư Mã Ngung biết hắn hôm nay rất mệt mỏi nên mới phát giận.

“Đã đỡ, nhưng ăn cháo vẫn tốt hơn, thế không bằng ngươi hôn ta đi”. Hắn biết bản thân dường như hơi hung hăng, bởi vậy nở nụ cười xin lỗi.

Tư Mã Ngung đứng lên hôn lên má hắn, mọi người thấy đế hậu ân ái đều thật cao hứng.

“Kính chúc Thánh Thượng phúc thọ vạn năm, đây là bánh bao mừng thọ ta tự mình chưng, vẫn còn đang nóng, mời hai thánh bệ hạ hưởng dụng”. Từ Lộ rời khỏi chỗ ngồi, lấy hai cái bánh bao trong ***g hấp ra, đi đến bên cạnh đế hậu, quỳ xuống cung kính nói, bởi vì không tiện cho nên không thể xưng phụ hoàng mẫu hậu.

“Lộ Nhi rất lễ phép, mau đứng lên”. Tư Mã Ngung nhìn đứa con yêu hiếu thuận, trong lòng rất đỗi vui mừng. Y rất biến ơn Từ Húc vì đã không để y ban tử cho con mình.

Hoàng đế đưa tay đút hoàng hậu ăn thọ bao.

“Húc Nhi, ăn ngon không?”.

“Đương nhiên là ngon, nhưng quan trọng nhất vẫn là thành ý”. Hắn thấy đôi phụ tử cao hứng, cũng liền cao hứng theo.

“Phụ hoàng, mẫu hậu, sang năm ta cũng cùng các huynh đệ chưng thọ bao”. Tư Mã Khiêm góp mặt.

“Khiêm Nhi rất ngoan nha”. Từ Húc sờ nhẹ đầu đứa con.

Về phần Đức Phi thì không thèm nhìn Tư Mã Cần và Khổng Chiêu Minh bên cạnh, nàng mới nghe được chuyện hôm nay. Vừa rồi Tư Mã Cần muốn cùng mẫu phi nói chuyện, lại bị quở trách nghiêm khắc: Ngươi bất trung bất hiếu, không được nói chuyện với bản cung, ngươi một ngày không mang trung hiếu đái trên người, bản cung sẽ không thèm để ý đến ngươi, ngươi là do ta sinh ra, ngươi mất mặt thì ta cũng mất mặt.

Tư Mã Cần bởi vậy càng thêm tức giận với phu quân. Khổng Chiêu Minh muốn nói chuyện với hắn, hắn không thèm nhìn mặt, gắp thức ăn vào bát hắn, hắn cũng không thèm ăn.

“Ngươi cuối cùng muốn thế nào đây? Không nói một lời, đây là ý gì?”. Khổng Chiêu Minh nổi giận quát, bắt lấy tay Tư Mã Cần.

“Không có việc gì, ngươi xem, phụ hoàng đang nhìn chúng ta, buông tay”. Tư Mã Cần tủi thân khóc lớn.

“Các ngươi cuối cùng muốn như thế nào? Dám làm loạn ngay trong thọ yến, các ngươi có nghĩ đến việc tôn trọng trẫm hay không? Hay là không hiểu được quân thần phụ tử chi lễ? Trường An, sai người mang bọn họ về Đại Minh cung, cột vào cộc gỗ ngoài điện Quang Hoa, đợi đến sáng mai, Cần Nhi đánh thêm mười bản, Khổng Chiêu Minh đánh thêm hai mươi bản”. Tư Mã Ngung cho rằng Khổng Chiêu Minh là đầu sỏ gây nên, bởi vậy xử phạt gấp đôi.

“Phụ hoàng tha thứ cho con”. Tư Mã Cần nghe được phải kham thêm mười bản, khóc càng lợi hại hơn.

“Không cần nói nhiều, trẫm không muốn phải tức giận”. Tư Mã ngung vừa ăn thọ bao, vừa nói.

“Ngung, bỏ qua đi”. Từ Húc vẫn như cũ khuyên bảo hoàng đế.

“Nương nương, người không nên cầu tình cho họ”. Đức Phi cũng nổi nóng nói.

“Húc Nhi, ngươi cũng không cần phí công phí sức”. Tư Mã Ngung ôn nhu tiếp tục đút hắn ăn thọ bao.

Tư Mã Cần cho dù tủi thân, cũng đành phải cùng Khổng Chiêu Minh theo cung nhân rời đi.