Chương 53

CHƯƠNG 53

“Nơi này là tiên quốc sao? Mẫu phi, sao ngươi lại ở đây”. Hắn đã hoăng thệ trên giường, nên lúc tỉnh, ngược lại nghĩ Từ Húc ngồi bên giường cũng đã chết.

“Hiền Nhi, nơi này vừa không phải là tiên quốc, cũng không phải Đại Minh cung, mà là Trường Lạc cung Phu Hoa điện. Mẫu phi vẫn ở trong phòng ngủ, ngươi chẳng qua chỉ là chết giả, thân phận của ngươi thật sự đã tàn”. Từ Húc giải thích.

“Nhưng ta không phải đã uống độc dược sao? Sao ta lại không chết?”. Tư Mã Hiền tâm tình rối loạn.

“Bởi vì mẫu phi đã lệnh ngự y điều chế một chén thuốc khiến người khác rơi vào trạng thái chết giả, sau đó đưa Lý Trường An cho ngươi uống”. Từ Húc đúng là đã sử dụng kế kim thiền thoát xác.

“Vậy phụ hoàng có biết không? Ta tình nguyện chết cũng không thể lừa gạt hắn. Mẫu phi, ta muốn gặp phụ hoàng”. Tư Mã Hiền kích động nói, giãy dụa muốn đứng lên.

“Tất cả mọi chuyện trẫm đã biết”. Vừa rồi, lúc Tư Mã Ngung vì tiếc thương nhi tử mà khóc đến ruột gan như đứt từng khúc, thì Từ Húc cười tủm tỉm đi vào, ngồi bên cạnh hỏi hoàng đế, nếu ta có biện pháp làm cho Hiền Nhi sống lại, ngươi nguyện ý không? Còn có ban tử cho con nữa không? Hoàng đế gật đầu đáp ứng rồi lại lắc đầu, vì thế Từ Húc đem mưu kế nói thẳng ra, làm cho hoàng đế dở khóc dở cười.

“Phụ hoàng, vậy phải uống một lần nữa sao?”. Tư Mã Hiền thấy Tư Mã ngung tiến vào, sợ hãi hỏi.

“Hiền Nhi, không cần, nếu phụ hoàng cho ngươi uống thì mẫu phi sẽ lại đổi một lần nữa, hơn nữa người phạm tội đã chết, từ nay về sau, thân phận chính thức của ngươi là con của một người phi, con cả của An Lạc hầu Từ Húc. Chỉ qua mấy năm nữa, ngươi lớn lên một chút, sẽ không ai có thể nhận ra”. Hắn vừa rồi cùng Tư Mã Ngung nhất trí thỏa hiệp, cho nên đơn giản thay hoàng đế trả lời.

“Đúng vậy, cứ theo như lời mẫu phi ngươi nói, trẫm sẽ không xử phạt một người đã chết. Hiền Nhi, trẫm rất vui mừng khi nghe được ngươi nói tình nguyện chết cũng không thể lừa gạt trẫm, con hư biết nghĩ lại quý hơn vàng, ngươi phải biết quý trọng nhân sinh hiện tại của ngươi. Từ phủ hiện đang sửa chữa, người tạm thời ở lại đây, không được rời khỏi Trường Lạc cung nửa bước, trẫm đã phái Ngự lâm quân canh giữ để tránh rắc rối”. Tư Mã Ngung bây giờ thật sự không có dũng khí để đối mặt với sinh ly tử biệt, hơn nữa nhi tử nếu đã muốn sửa đổi, hơn nữa còn trở thành con nuôi của Từ Húc, thường ngày có thể gặp mặt, thật sự là một ý kiến hay, cho nên quyết định sẽ tha thứ cho Lý Trường An.

“Tạ ơn phụ hoàng cùng mẫu phi đã khai ân”. Tư Mã Hiền quỳ gối trên giường dập đầu.

“Mẫu hậu của ngươi còn chưa biết chuyện ngươi chưa chết. Hiền Nhi, ngươi có muốn nói cho nàng không?”. Từ Húc ôn nhu nói.

“Không cần, nếu mẫu hậu biết ta không chết, nhất định sẽ tiếp tục gây sóng gió, triều đình sẽ không còn bình ổn. Ta đã suy nghĩ cẩn thận, phụ hoàng chưa bao giờ yêu mẫu hậu, ta yêu mẫu phi, một khi đã như vậy, mẫu hậu sẽ không còn kiên nhẫn, đối với ai cũng không còn kiên nhẫn, khẩn cầu phụ hoàng tận lực không cần thương tổn mẫu hậu”. Tư Mã Hiền sau khi trải qua sinh tử đã thật sự thấu hiểu mọi chuyện.

“Trẫm đáp ứng ngươi, sau khi tang lễ ngươi kết thúc, trẫm sẽ chính thức sắc phong mẫu phi của ngươi, còn mẫu hậu ngươi hiện sẽ vẫn giữ ngôi vị hoàng hậu, tiếp tục ở lại Hưng Khánh cung”. Tư Mã Ngung thấy nhi tử còn nhỏ, quyết định dùng phương thức một quốc gia hai hoàng hậu để giải quyết vấn đề.

“Khấu tạ phụ hoàng long ân”. Tư Mã Hiền lại quỳ xuống dập đầu.

“Hiền Nhi, trẫm về sau sẽ đối tốt với ngươi, may mắn phụ hoàng còn có cơ hội bồi đắp ngươi, nếu không trẫm nhất định sẽ thương tiếc cả đời”. Tư Mã Ngung rốt cuộc khống chế không được cảm xúc, ôm chặt lấy nhi tử của mình.

“Tốt lắm, ta còn một ít chuyện tang lễ của thái tử, phụ tử hai người cứ ở lại với nhau”. Từ Húc nghĩ, nếu hoàng đế không đau lòng, sẽ không quý trọng người khác, cho nên khúc mắc của họ cuối cùng cũng được phá bỏ.

“Cám ơn ngươi, Tử Đồng”. Tư Mã Ngung cảm kích nói.

“Không cần cảm tạ, ai bảo ngươi là phu quân của ta nha, ta có thể ngồi xem các ngươi phụ tử như chó cắn nhau sao?”. Từ Húc cười tủm tỉm.