CHƯƠNG 46
Khổng Chiêu Minh bế Khiêm Nhi và Tư Mã Cần đến giường lớn, sau đó đắp chăn cho bọn họ.
“Họ Khổng kia, ngươi dám tính kế bổn vương, nếu thức thời, lập tức đưa giải dược cho bổn vương, nếu không ngày mai bổn vương sẽ bẩm báo cho phụ hoàng, nói hết tội lớn của ngươi ra, ngươi đừng tưởng rằng mình là thánh duệ thì có thể được miễn tội chết”. Tư Mã Cần sau khi ăn xong nhuyễn cân tán, tiếng nói liền trở nên yếu ớt, không thể cất cao giọng.
“Điện hạ, vậy nếu Thánh Thượng biết con của mình là một đứa nhỏ *** đãng mê luyến đại thần của mình, còn muốn lên lớp giảng bài sư phó, thậm chí dùng mê dược với tam đệ, ngươi đoán Thánh Thượng trừ bỏ tru sát ta, còn xử phạt ngươi như thế nào? Hiện tại chủ nhân của Đông Cung sắp thay đổi, ngươi làm ra loại chuyện này, Thánh Thượng nhất định sẽ tức giận và thất vọng, còn có thể phế bỏ ngôi vị Quận vương của ngươi, cả đời làm một vị hoàng tử tầm thường”. Khổng Chiêu Minh thâm trầm nói.
“Được rồi, là bổn vương tự làm bậy, không thể tưởng được ngươi lại là mặt người dạ thú”. Tư Mã Cần biết tình hình quả thật bất lợi, tuyệt không thể để y nói cho phụ hoàng và mẫu phi, cũng không cam lòng để hạ thần cường bạo.
“Sao lại im lặng thế, hôm nay lúc ta thỉnh an Thánh Thượng, chẳng phải tiểu oa đãng ngươi đã mê đắm nhìn ta sao? Vừa rồi khi giảng bài còn không ngừng dùng thanh âm mầu dụ ta, đánh hay không đánh đây? Thánh Thượng cho phép ta dùng thước đánh ngươi, ngươi *** tiện như thế, không để tâm vào việc học, còn dùng mê dược với tam đệ Trần Vương, ý đồ gian *** sư phó, ngươi muốn đánh bao nhiêu thước?”. Khổng Chiêu Minh vừa nói, vừa đi đến án thư cầm lấy mộc côn được ban thưởng, sau đó trở lại bên cạnh Tư Mã Cần.
“Năm”. Tư Mã Cần thấy Khổng Chiêu Minh làm thật, đành giận dỗi trả lời.
“Năm thì quá ít, không đủ để phạt lỗi của ngươi, nói lại”. Khổng Chiêu Minh nghiêm khắc nói.
“Vậy mười thì sao? Nếu nhiều quá, bổn vương sẽ chịu không nổi”. Tư Mã Cần tin tưởng Khổng Chiêu Minh không dám đánh hoàng tử trọng thương.
“Vẫn là quá ít, ba mươi là được nhất”.
“Họ Khổng kia, bổn vương dù sao cũng là phượng tử long tôn, ngươi không cần khinh người quá đáng.”
Khổng Chiêu Minh không để ý tới hắn, kính cẩn cởi đai quần Tư Mã Cần, sau đó đem đường đường Hán quận vương ấn vào ghế dựa, hai tay khoát lên lưng ghế, chuẩn bị đánh.
Ba một tiếng, mộc côn đã lưu lại trên mông hắn một vệt hồng.
Đánh rất mạnh, Tư Mã Cần cũng không phải chưa từng bị đánh, nhưng lúc phụ hoàng đánh hắn rất khác, phụ hoàng là cha của hắn, lại là thiên tử. Còn hắn thân là thần tử, là thiên kinh địa nghĩa, nhưng bây giờ lại bị hạ thần trách đánh, tự nhiên cảm thấy rất ủy khuất, lập tức khổ sở khóc lớn.
“Sao vậy, điện hạ thì ra thật nhu nhược, chỉ mấy thước đã chịu không nổi mà oa oa khóc lớn”. Khổng Chiêu Minh châm chọc nói, mộc côn trên tay vẫn không dừng lại, mông Tư Mã Cần thì đã đỏ một mảng.
“Bổn vương là nam tử hán đại trượng phu, mới đó sẽ không khóc, chỉ là có bụi bay vào mắt mà thôi”. Tư Mã Cần mạnh miệng.
“Ta thấy điện hạ đã chịu hai mươi thước, thế nhưng không có nửa câu phàn nàn, quả thật là nam tử hán đại trượng phu, vậy ta càng phải dùng sức”. Khổng Chiêu Minh lạnh lùng nói.
Quả nhiên mười thước cuối cùng, Tư Mã Cần không ngừng rêи ɾỉ kêu đau.
“Súc sinh, bổn vương sẽ khiến ngươi không được chết già”. Tư Mã Cần toàn thân gân cốt mềm yếu, không thể hoạt động, đành phải tiếp tục duy trì tư thế bị đánh, mông nóng rát, thật không còn giống một hoàng tử tôn nghiêm, bởi vậy hắn dùng tiếng nói yếu ớt mắng nhiếc Khổng Chiêu Minh.
“Ngươi chỉ bị bầm tím mà thôi, ta cũng không có đập nát mông ngươi, tốt lắm, hài tử hư hỏng đã được trừng phạt, kế tiếp phải hưởng thụ cái cảm giác được thao lộng đứa nhỏ nha, đúng không, điện hạ?”. Khổng Chiêu Minh bắt đầu cởi bỏ triều phục trên người.
“Súc sinh, ngươi dám gian *** bổn vương, bổn vương chỉ có thể cắn lưỡi tự sát, thà chết chứ không chịu khuất phục”.
“Được thôi, tùy ngươi, nếu ngươi không muốn thế nhân biết mình đường đường là một vị hoàng tử lại bị chính sư phụ của mình gian *** mà chết, không quan hệ”.
Tư Mã Cần lập tức trầm mặc, sau này sẽ không bao giờ ngẩng cao đầu được nữa.