Chương 31

CHƯƠNG 31

Từ Húc cùng với hai cung nhân đi về phía sau ngắm hoa. Sắc mặt Tư Mã Ngung trở nên âm trầm, không nói một lời, nhìn hai đứa con đang quỳ trên mặt đất.

Tư Mã Hiền bày ra bộ dáng chẳng hề để ý, nhưng Tư Mã Cần lại hoảng sợ như chó nhà có tang, còn Tư Mã Khiêm thì ở một bên vui sướиɠ khi thấy hai người bọn họ gặp họa, đều là huynh đệ cùng một người sinh ra mà lại xem nhau như cừu nhân, Tư Mã Ngung nhìn thấy mà như nuốt vào quả đắng.

“Phụ hoàng, nhi thần thật sự biết sai rồi, không cần nộ khí hại long thể, tội của nhi thần có muôn lần chết cũng không thể chuộc lại được”. Tư Mã Cần lệ rơi đầy mặt, khóc không thành tiếng, giống như một hiếu tử, bởi vì biết thái tử sau lưng có hoàng hậu cùng ngoại tổ bảo hộ, mà chính mình cùng phụ hoàng công nhiên đối kháng, cũng không có ưu đãi gì.

“Vậy Hiền Nhi có chuyện gì muốn nói với phụ hoàng không?”. Tư Mã Ngung dùng ngữ khí ôn hòa hỏi.

“Cần Nhi lại bên cạnh trẫm ngồi xuống, Hiền Nhi tiếp tục quỳ, trẫm cùng với huynh đệ các ngươi nói đạo lý, sau đó mới quyết định xử phạt sai lầm của các ngươi như thế nào”. Tư Mã Hiền không hề phản ứng, sắc mặt phụ hoàng cũng không hờn giận.

Tư Mã Cần ngồi xuống, vươn tay nhỏ nắm lấy mu bàn tay phụ hoàng, giống như đang trấn an phụ hoàng.

“Trẫm biết mình có thể là một đế vương hoàn mỹ, nhưng tuyệt đối không phải một phụ thân tốt. Các ngươi đều còn trẻ, Hiền Nhi tám tuổi, Cần Nhi bảy tuổi, Khiêm Nhi năm tuổi, phải cần trẫm quan tâm nhiều hơn, Cần Nhi, ngươi thường nói Tam đệ là tạp chủng, chẳng lẽ ngươi có chứng cớ chứng minh Khiêm Nhi không phải huyết mạch của trẫm sao? Trẫm rất muốn biết”. Tư Mã Ngung cư nhiên công khai thừa nhận chính mình dạy con vô phương.

“Cần Nhi là nghe mọi người trong cung mắng Tam đệ là tạp chủng”. Tư Mã Cần thành thật thừa nhận mình không có chứng cớ gì.

“Vậynếu trẫm lệnh người trong cung mắng Cần Nhi là tạp chủng, chẳng lẽ ngươi thật sự không phải do trẫm sinh ra sao? Nếu mẫu phi ngươi chết đi, trẫm đem ngươi giao cho mẫu phi khác nuôi nấng, nhưng nàng lại không tốt với ngươi, ngươi trong lòng sẽ nghĩ như thế nào? Cần Nhi phải đặt mình vào hoàn cảnh của Khiêm Nhi mà ngẫm lại. Các ngươi hiện tại không có nửa điểm tình cảm, trẫm không thể hoàn toàn trách cứ các ngươi, nhưng trẫm hy vọng các ngươi từ giờ khắc này quên đi ân oán trước kia, tuy rằng rất khó khăn, nhưng cũng không phải một hai canh giờ là làm được, trẫm hy vọng các ngươi sẽ thực lòng với nhau, không cần lừa gạt trẫm, các ngươi có nguyện ý không?”.

“Cần Nhi nguyện ý”. Tư Mã Cần nghĩ thầm, lời nói phụ hoàng có đạo lý.

“Khiêm Nhi cũng nguyện ý, nếu như Nhị ca không khi dễ Khiêm Nhi”. Tư Mã Khiêm thành thực nói.

“Cần Nhi, nếu về sau có người khi dễ Khiêm Nhi, ngươi phải bảo hộ hắn, không cùng người khác thương tổn hắn”. Tư Mã Ngung đem tay hai huynh đệ đặt cùng một chỗ.

“Phụ hoàng, Cần Nhi sẽ không”. Tư Mã Cần xem ra là thật tâm.

“Tốt lắm, một mũi tên rất dễ dàng bị bẻ gẫy, nhưng nếu các mũi tên cột vào cùng nhau sẽ khó có thể bẻ gẫy, liệt tổ liệt tông truyền xuống giang sơn, sớm hay muộn có một ngày, một trong các ngươi sẽ phải kế thừa, nhưng ai kế thừa đế vị của trẫm cũng đều cần đến sự phụ trợ của huynh đệ, xã tắc mới có thể yên ổn. Trẫm có chết cũng sẽ không tha thứ cho các ngươi nếu các ngươi dám đối đầu nhau, Hiền Nhi, ngươi nghe được lời trẫm nói không?”. Tư Mã Ngung bắt đầu hướng thái tử thuyết giáo.

“Phụ hoàng, nhi thần nghe rõ, nhưng nếu quả thật có người muốn cướp đoạt tước vị thái tử của nhi thần, nhi thần không tiếc cùng bọn hắn một mất một còn”. Tư Mã Hiền lãnh đạm nói.

“Trẫm nói cho ngươi biết, nếu ngươi làm tốt, người khác sẽ không đoạt được, trẫm cũng sẽ không tha thứ cho người đoạt đi, nhưng nếu ngươi không đạt yêu cầu của trẫm, vậy trẫm cũng chỉ còn cách phế truất thái tử. Nếu quả như thế, ngươi chẳng lẽ bức vua thoái vị, không tiếc phụ tử thương tàn?”. Tư Mã Ngung giận tím mặt quát.

Tư Mã Hiền cười không ngớt, khiến cho y nổi trận lôi đình.