CHƯƠNG 19
Tư Mã Ngung ngồi bên giường, nhìn cẩu nhân nhắm mắt làm bộ đang ngủ, tuy hắn chưa hề mở miệng oán trách, nhưng thân làm chủ nhân của hắn, hoàng đế biết rõ hắn không có gan nghĩ vậy.
“Tiểu cẩu của trẫm, còn đau không?”. Y cũng nằm xuống, ôm hắn vào lòng, trấn an hắn.
“Chủ nhân, một trận đòn đối nô mà nói chỉ là cơm thường, còn có thể giúp thư giãn gân cốt, chủ nhân không cần lo lắng”. Cẩu nhân nhẹ giọng đáp lại.
“Trẫm lúc nãy tưởng ngươi không trân quý vật trẫm tặng ngươi, mới sinh khí như vậy, trẫm cũng không đem ngươi ra ngoài phơi nắng hai ngày a, bởi vì trẫm sẽ đau lòng, về sau, nếu có phát sinh loại sự tình này, ngươi nhất định phải thành thật nói cho trẫm, trẫm sẽ làm chủ cho ngươi, biết không?”. Tư Mã Ngung buông ngôi vị hoàng đế và chủ nhân của mình xuống, tình ý miên man nói.
“Ý của nhủ nhân phải chăng là chỉ tiện nô có thể phản kháng người khác?”. Cẩu nhân mở to mắt nhìn Tư Mã Ngung, hy vọng chủ nhân nói rõ cho hắn.
“Từ bây giờ trở đi, ngươi trước mặt trẫm vẫn là nô ɭệ, nhưng chỉ là nô ɭệ của mỗi mình trẫm. Trước mặt người khác ngươi là quý nhân Trường Lạc cung, lúc trước trẫm đã nói cho ngươi, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn ở bên cạnh trẫm, trẫm sẽ không làm khó ngươi, hiểu chưa?”. Tư Mã Ngung tuy biết hắn không phục, nhưng lại không thể khống chế bản thân muốn ôn hoà đối đãi hắn, vì vậy quyết định cho hắn một tước vị ở hậu cung.
“Vậy nô cảm tạ chủ nhân”. Cẩu nhân cho rằng chủ nhân đang chơi trò mèo vờn chuột với mình. Hắn trước đây là An Lạc Hầu, tôn quý bao nhiêu, kết quả lại như mây khói, bị trở thành nô ɭệ ti tiện. Hiện giờ chủ nhân đột nhiên nói hắn là quý nhân Trường Lạc cung, có thể hai ngày nữa lại biến thành tiện nhân Trường Lạc cung không biết chừng.
“Trường An, việc quan sát Hoan Phong lâu đã xong chưa?”. Hoan Phong lâu là nơi ở của Mộ Dung, vừa rồi y đã lệnh Lý công công phái người đi tra xét, đem tất cả trang sức và y phục của Mộ Dung về.
“Bẩm Thánh Thượng, tất cả vật quý đều đã mang về cho hoàng thượng xem xét, dáng người tiện nô kia cùng với nương nương không khác nhau lắm, nương nương hẳn sẽ mặc vừa số y phục đó”. Lý Trường An phát triển thêm một bước, xưng cẩu nhân là nương nương.
“Trường An, nói cho nội vụ phủ dùng tơ tằm của Chiết Giang, may cho cẩu nhi một ít y phục”. Tư Mã Ngung vừa nói vừa đùa nghịch cái đuôi cẩu của hắn.
“Cẩu không phải không biết mặc đồ sao? Nô sao có thể mặc a?”. Hắn kỳ dị hỏi chủ nhân.
“Khi trẫm sủng hạnh ngươi mới không cần mặc quần áo, bình thường ngươi phải mặc, trẫm không thích nơi riêng tư của ngươi bị người khác tuỳ tiện trông thấy, tuy trẫm cũng rất thích đuôi cẩu của ngươi”. Y thích thú xoa nắn ngực hắn.
“Chỉ cần chủ nhân thích, nô liền theo phân phó”. Cẩu nhân cười nói, luôn luôn là như vậy, cho dù ta không thích cũng không can hệ gì.
“Vậy thì nhanh đến chọn y phục”. Tư Mã Ngung đứng lên, ôm hắn xuống giường, nhẹ nhàng đặt hắn ngồi lên ngai phượng, còn mình thì ngồi lên ngai vàng bên cạnh.
Lý Trường An và cung nhân kinh ngạc nhìn, có điểm không tin chuyện trước mắt, Thánh Thượng của bọn họ chưa từng đối đãi như vậy với hoàng hậu, hoàng đế và hoàng hậu trước giờ chỉ là bằng mặt chứ không bằng lòng, chỉ khi gặp trường hợp quan trọng mới thấy được.