CHƯƠNG 18
Mộ Dung công tử bị ngự lâm quân áp giải đến Quang Hoa điện, hai tay bị trói ngược ra sau, tự mình đi vào tẩm thất của hoàng đế, quỳ trước mặt Tư Mã Ngung.
Thấy bộ dạng lãnh khốc vô tình của y, trên bảo toạ còn có một sợi roi ngựa màu đen, Mộ Dung sợ đến tim gan muốn vỡ ra, bởi vì Thánh Thượng đã từng dùng nó trên Thái Hoà điện, trước mặt quần thần đánh chết một người vì tội thông địch bán nước.
“Thánh thượng, nếu như muốn thần thϊếp hầu hạ, truyền người đến gọi, cần gì phải huy động cả ngự lâm quân đến. Có thể cởi trói cho thϊếp không, trói chặt quá, thϊếp rất đau nha”. Mộ Dung vừa nói vừa bò đến trước mặt y, ý đồ muốn hôn lên long hài của Thánh Thượng.
“Tiện nhân, ngươi bây giờ vẫn còn muốn che dấu, không có một chút tỉnh ngộ sao?”. Y một cước đá Mộ Dung ngã lăn.
“Thϊếp thực sự không biết thánh thượng đang nói cái gì?”. Mộ Dung công tử nằm trên đất thề thốt phủ nhận.
“Vậy sao, ngươi không rõ mình đã làm gì sao? Chính là khi trẫm đi tảo triều, đến tẩm cung của trẫm ý đồ cướp chuỗi trân châu, còn đe dọa ái khuyển của trẫm”. Tư Mã Ngung cười lạnh nói.
“Thánh thượng, không có chuyện này, thϊếp chưa được truyền sao dám xông vào tẩm cung. Thϊếp thừa nhận là rất muốn có chuỗi trân châu đó, nhưng sao dám đi cướp, nhất định là con chó hoang đó giá hoạ cho thần thϊếp để thoát tội, xin thánh thượng minh giám”. Mộ Dung xảo biện ý đồ hòng thoát thân.
“Xem ra, ngươi là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, ngươi nhìn xem đây là cái gì?”. Tư Mã Ngung đem mộc bài vứt xuống trước mặt Mộ Dung, sắc mặt hắn sa sầm lại.
“Thánh thượng khai ân, thánh thượng tha mạng, thϊếp đã biết lỗi rồi, quyết không dám tái phạm, thỉnh thánh thượng niệm tình thần thϊếp đã phụng sự bấy lâu, tha cho thϊếp một lần”. Mộ Dung khóc rống lên, quỳ xuống dập đầu.
“Nếu như khi quân phạm thượng còn có thể tha thứ, vậy kỉ cương của hậu cung tồn tại là vì cái gì?” Tư Mã Ngung cầm roi quất vào mặt phấn của Mộ Dung.
“Tiện nhân, ngươi nghĩ mình là thứ gì? Trẫm không cho ngươi, ngươi liền đến cướp, nô ɭệ của trẫm cần ngươi đến vũ nhục sao?” Tư Mã Ngung lại hung hăng quất.
“Thánh thượng đánh chết thϊếp đi, thϊếp không muốn làm người nữa”. Trên mặt Mộ Dung bây giờ đã đầy vết máu, tất nhiên sẽ để lại sẹo.
“Không, trẫm sẽ không gϊếŧ ngươi, ngươi hiện giờ người không ra người, quỷ không ra quỷ, không có tư cách làm nam sủng của trẫm, ngươi liền làm nô ɭệ đi, không, là cẩu nô ti tiện”. Y tàn khốc nói. Mộ Dung kích động kêu to.
“Trường An, trân châu đã chuẩn bị xong chưa”. Tư Mã Ngung tay cầm roi ngựa, ngồi trên bảo toạ phân phó.
“Đã chuẩn bị xong”. Lý Trường An quỳ bên cạnh, cung kính trả lời.
“Tiện nhân, ngươi không phải thích trân châu sao? Bây giờ trẫm ban thưởng cho ngươi. Trường An, đem trân châu nhét vào trong tiểu huyệt của tiện nhân kia”.
“Thánh thượng, thϊếp không muốn nữa, tha cho thϊếp”. Mộ Dung khẩn cầu.
“Ngươi không có tư cách xưng thϊếp với trẫm, ngươi là nô ɭệ phải xưng nô, nô ɭệ không có tư cách mặc cả với chủ nhân, ngươi nguyện ý cũng được, không nguyện ý cũng không sao, nhưng phải cung kính tiếp nhận, nghe thấy không?”. Tư Mã Ngung hảo tâm giải thích bổn phận nô ɭệ.
Lý Trường An lệnh cho cung nhân cố định Mộ Dung, cởϊ qυầи hắn, sau đó đích thân đem trân châu nhét vào, vì không được dùng thuốc bôi trơn, lại thêm trân châu quá lớn, chưa vào được một nửa thì máu đã chảy ra.
“Chủ nhân, xin ban cho nô thuốc bôi”. Mộ Dung phi thường thống khổ.
“Không, nô ɭệ không có tư cách này, mau nhét vào đi”. Y lên tiếng thúc giục.
Lý Trường An mặc Mộ Dung công tử đang kêu đau, dùng sức đẩy nó vào tận sâu bên trong.
“Thánh thượng, hắn đau quá ngất rồi, tính sao đây”.
“Vậy sao, đem hắn ra ngoài điện, cột vào trụ đánh năm mươi roi, không được đánh chết nô ɭệ của trẫm, còn nữa, dạy hắn quy củ trong cung”. Tư Mã Ngung đưa roi cho Trường An.