CHƯƠNG 14
“Ngồi lên đùi trẫm”. Tư Mã Ngung nhẹ giọng ra lệnh cho hắn.
“Nô tuân mệnh”. Cẩu nhân thật sự không muốn, nhưng cũng không dám cãi lời, đành phải làm theo nhiệm vụ của chủ nhân, gọn gàng ngồi trên đó.
“Trân châu mang trên người ngươi đẹp lắm. Tối qua ngươi bướng bỉnh như vậy, làm cho trẫm thật tức giận phải hung hăng phạt ngươi, về sau không cần làm như vậy nữa, bụng có đói không?”. Tư Mã Ngung ôm hắn vào ngực.
“Chủ nhân, nô không dám bướng bỉnh, nô đã đói bụng”. Hắn nhớ tới ngày hôm qua, tự nhiên không dám nói không đói bụng, bởi vì hắn không muốn lại dùng miệng ăn thức ăn vứt trên mặt đất.
“Vậy là tốt, chỉ cần không bướng bỉnh, trẫm sẽ đối đãi tốt với ngươi. Trường An, truyền lệnh, cho cẩu nhi của trẫm một phần điểm tâm”. Tư Mã Ngung vυ"t nhẹ đầu nhũ hắn, khiến hắn rêи ɾỉ.
“Lão nô tuân chỉ”. Lý Trường An xác nhận ý nghĩ của mình.
“Xem ra trẫm thật sự dạy dỗ thân thể ngươi rất khá, nhớ kĩ chỉ có trẫm mới có thể làm như vậy với ngươi, ngươi khác không được, biết không?”. Tư Mã Ngung cuối người cắn lấy đầu nhũ hắn.
“Đã biết, nô chỉ có thể là của chủ nhân”. Hắn trong lòng nghĩ, ta đương nhiên chỉ có thể là của ngươi, nhưng nếu ngươi đem ta cho người khác, chẳng lẽ ta phải phản kháng sao?
“Trẫm muốn nuốt chửng ngươi, ngươi con cẩu *** tiện này, dám câu dẫn trẫm”. Tư Mã Ngung bắt lấy phân thân hắn.
“Tạ ơn chủ nhân đã ban ân, nô sẽ hết sức lấy lòng chủ nhân”. Hắn không rõ mình câu dẫn chủ nhân khi nào.
Nhóm cung nhân đem một cái bàn lớn cùng hai cái ghế dựa vào phòng ngủ.
“Thánh Thượng, đã chuẩn bị tốt, có thể dùng bữa”. Lý Trường An bẩm báo. Tư Mã Ngung kéo cẩu nhân đứng lên, sau đó ngồi xuống bàn ăn.
“Ngươi làm cái gì vậy, mau ngồi xuống bồi trẫm dùng bữa”. Tư Mã Ngung thấy hắn đứng bên cạnh mình, không ngồi xuống, bởi vậy lên tiếng thúc giục.
“Nhưng nô không có tư cách ngồi xuống”. Hắn sợ hãi nói, có điểm không biết làm sao.
“Trẫm cho ngươi ngồi, ngươi phải ngồi, nhanh lên”. Tư Mã Ngung không kiên nhẫn nói.
“Nô tuân chỉ”. Hắn biết nếu cãi lời, khẳng định sẽ ăn roi, bởi vậy ngoan ngoãn ngồi xuống.
“Vậy ngoan, ăn một chút a”. Tư Mã Ngung gắp đồ ăn bỏ vào bát hắn. Cẩu nhân ý đồ định dùng miệng ăn thứ hoàng thượng ban cho.
“Ngươi hiện tại không cần làm cẩu, lấy tay cầm đũa ăn”. Tư Mã Ngung thiện ý nhắc nhở.
Kết quả sau bữa cơm, Tư Mã Ngung thật sự cao hứng, cẩu nhân lo lắng đề phòng, hắn thường xuyên cảm thấy chủ nhân đột nhiên vô cớ đặt tay lên người hắn.
“Trường An, các ngươi đều lui ra đi, tối nay không cần kẻ nào hầu hạ, thủ ở ngoài cửa”. Tư Mã Ngung quyết định vận động một chút sau khi ăn.
“Lão nô hiểu được”. Lý Trường An suất lĩnh mọi người ra khỏi phòng, đóng cửa đại môn.
Tư Mã Ngung kéo cẩu nhân ngồi xuống long sàng.
“Ngươi phải đội thiết ***g này, không phải vì tra tấn, mà là chứng minh thân phận của ngươi, hiểu chưa?”. Tư Mã Ngung xuất ra chìa khóa, cởi bỏ thiết ***g.
“Nô hiểu được”. Hắn nghĩ thầm, thật sự kỳ quái, chủ nhân tại sao phải giải thích cho ta. Tư Mã Ngung đặt thiết ***g dưới giường.
“Có lẽ trẫm sẽ sai người chế một cái khác nhẹ hơn cho ngươi mang”. Tư Mã Ngung ôn nhu vuốt ve hắn.
“Tạ ơn chủ nhân”. Cẩu nhân cảm thấy cả người đều thoải mái, thiết ***g kia thật sự rất nặng.
“Ngoan ngoãn nằm úp sấp”. Tư Mã Ngung cầm lấy thuốc mỡ, bôi một ít vào tay rồi nhét vào tiểu huyệt của hắn.
“Chủ nhân, bên trong rất nóng, thật vất vả”. Bởi vì trong thuốc mỡ có thành phần kí©ɧ ɖụ©.
“Tự mình ngồi lên”. Tư Mã Ngung cởi long bào, nằm xuống.
Cẩu nhân nhắm ngay vị trí long căn, chậm rãi hạ xuống, thẳng đến khi toàn bộ vào hết mới thôi.
“Đau không?”. Tư Mã Ngung nâng tay xoa nắn phân thân hắn.
“Không đau”. Cẩu nhân nghi hoặc chủ nhân vì sao không lấy roi đánh hắn, còn hỏi hắn có đau không, phải biết số lần hắn nhận sủng hạnh của hoàng đế rất hiếm khi không đếm được, lâu ngày sẽ thành thói quen.
“Tự động, nhanh lên”. Ngữ khí của y tràn ngập ***.
“Nô đã biết”. Hắn liều mình lấy lòng chủ nhân.
Đêm đó, tại phòng ngủ ở Đại Minh cung Quang Hoa điện, tiếng rêи ɾỉ và tiếng thở dốc vang lên không ngừng.