CHƯƠNG 13
Hoàng hôn hôm sau, Tư Mã Ngung lệnh cho cung nhân phóng thích cẩu nhân.
Hắn bị nhốt tại mật thất nhỏ, cần phải gập thân thể, lại vừa miễn cưỡng dung thân, bởi vậy khi được phóng thích, tay chân đều đã cứng ngắc.
“Cẩu nô, dùng tiếng người nói cho trẫm biết ngươi đến tột cùng đã làm sai chuyện gì?”. Tư Mã Ngung nói, không mang theo một chút biểu cảm.
“Chủ nhân, nô không dám ngỗ nghịch chủ nhân nữa, chủ nhân về sau phân phó nô chuyện gì, nô cũng đều làm”. Hắn sợ hãi nói, hắn thật sự không biết mình đã làm sai chuyện gì, nhưng lại không thể nói hắn không có, cho nên chỉ có thể nói vậy.
“Phải không? Xem ra nhốt ngươi tại quỹ lý một ngày, vẫn không thể làm cho ngươi hiểu ra, trẫm thực sự thất vọng”. Tư Mã Ngung lắc đầu.
“Chủ nhân, nô thật sự có tỉnh ra”. Cẩu nhân thấy chủ nhân không hài lòng, gấp đến độ dập đầu, hắn sợ chủ nhân sẽ dùng nhiều thủ đoạn khác tra tấn hắn.
“Quên đi, có lẽ trẫm cũng không biết mình nhớ ngươi đến thế nào. Dẫn hắn đi, rửa sạch thân thể”. Tư Mã Ngung phân phó cung nhân.
“Nô cảm tạ thánh ân mênh mông cuồn cuộn”. Hắn ngoan ngoãn theo cung nhân rời khỏi phòng ngủ.
“Trường An, đi phân phó bọn họ, dùng nước ấm, không cần dùng nước lạnh, còn nữa hắn bị nhốt một ngày, tay chân đều xưng, giúp hắn thoải mái đi, trẫm cũng không phải thương tiếc hắn, chỉ là sủng hạnh hắn khi còn đang cương”. Tư Mã Ngung đột nhiên nhớ đến chuyện gì đó nên đã phân phó Lý Trường An.
“Lão nô hiểu được, cẩn tuân thánh dụ”. Lý Trường An hầu hạ thánh giá đã hai mươi năm, tự nhiên hiểu được tâm tư của hoàng đế, muốn tra tấn hắn, lại sủng ái hắn, nhưng nếu vị đương kim thiên tử này muốn thừa nhận y yêu một tên nô ɭệ, chỉ sợ không dễ dàng. Xem ra chính mình phải đối đãi hắn tốt một chút, nếu không có một ngày, hắn thực sự bay lên trời, có nghĩ cũng không dám nghĩ.
“Bẩm Thánh Thượng, nội vụ phủ đã chuẩn bị trang sức xong”. Sau khi Lý Trường An rời khỏi, cung nhân tiến lên bẩm báo.
“Ân, trình lên đây cho trẫm xem”. Tư Mã Ngung tính toán ban cho cẩu nhân một kiện.
Trang sức trình lên có vòng tay, nhẫn và ngọc bích hạng luyện. Tư Mã Ngung cầm lên một chuỗi trân châu, nhớ tới hắn mang lên sẽ rất đẹp.
“Cái này lưu lại, tất cả vật khác đưa đến các cung”. Tư Mã Ngung phân phó cung nhân.
“Nhưng Mộ Dung công tử muốn trân châu”. Cung nhân sợ hãi bẩm. Mộ Dung công tử là nam sủng của Thánh Thượng, mấy ngày gần đây rất được sủng ái, hắn muốn trân châu hạng luyện, nhưng vật này chỉ có một cái, bởi vậy liền xin chỉ thị của Thánh Thượng.
“Vậy đưa nhẫn hạng luyện cho hắn, trẫm thấy trân châu không thích hợp với hắn”. Tư Mã Ngung tùy tiện nói.
“Nhưng”. Cung nhân muốn nói lại thôi, cũng không dám nói tiếp.
“Làm càn, nếu hắn thực sự không thích, nói hắn tự mình đến cầu trẫm, không cần hơn nữa, cút mau”. Tư Mã Ngung tức giận mắng.
Lúc này, cẩu nhân tiến vào phòng ngủ, toàn thân đã sạch sẽ.
“Lại đây, đến bên trẫm”. Tư Mã Ngung ôn nhu nói.
Cẩu nhân ngoan ngoãn đến cạnh Tư Mã Ngung, sủa lên hai tiếng.
“Tay chân còn đau không? Trả lời trẫm”. Tư Mã Ngung cuối người xoa nắn cẩu nhân.
“Bẩm chủ nhân, không đau”. Hắn thấy chủ nhân ôn nhu hỏi hắn, có điểm lo lắng, tối hôm qua cũng là như vậy.
“Ngươi đứng lên đi”. Tư Mã Ngung cầm lấy trân châu hạng luyện, tự mình đeo cho hắn. Cẩu nhân tuy rằng sợ hãi, nhưng cũng phải tuân mệnh.
“Không có sự chấp thuận của trẫm, không được cỡi ra, nếu không trẫm sẽ không tha thứ cho ngươi, biết không?”. Tư Mã Ngung nghiêm túc nói.
“Nô đã biết”. Cẩu nhân nhẹ nhàng vυ"t ve chuỗi trân châu, đột nhiên nhớ ra trước đây mình cũng có một cái như vậy, nhưng nó có màu hồng phấn.