- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Cầu Người Tâm Đắc
- Chương 44
Cầu Người Tâm Đắc
Chương 44
Chỗ Tề Thịnh muốn đi là thành phố N, cách thành phố A khoảng chừng hai giờ đường xe, ngược lại cũng không tính quá xa.
Lái xe đi hai vòng chặng đường oan uổng hắn mới rốt cuộc tìm được địa chỉ, nhấn chuông cửa.
Đến mở cửa cho hắn chính là một người đàn ông người nước ngoài, con ngươi xanh thẳm mũi nhọn thẳng tắp, mặc dù đã bốn mươi, năm mươi tuổi vẫn như cũ không giảm phong độ: "Con đã đến rồi, dượng hiện tại đang rán sườn bò. Mẹ con đang chuẩn bị một ít đồ ăn, bà ấy chờ con rất lâu."
Tề Thịnh lễ phép gật gật đầu, qua loa mà nói tiếng cám ơn, liền thẳng thay đổi giày đi hướng phòng khách: "Mẹ."
Đưa lưng về phía hắn ngồi ở trên ghế sa lon người phụ nữ vui mừng quay đầu lại, trên mặt được bảo dưỡng rất là tinh xảo cũng mơ hồ có thể thấy được dấu vết tháng năm: "A Thịnh?"
Tề Thịnh cởϊ áσ khoác, ngồi xuống ở bên cạnh bà: "Buổi sáng thức dậy trễ, cho nên
đây đến đã muộn."
"Đến, cho mẹ nhìn xem." Mẹ Tề tỉ mỉ mà quan sát hắn một hồi, lại vuốt vuốt tóc của hắn, "Con gần đây như thế nào, gầy đi đúng không? Có phải là công tác rất bận? Tuyệt đối đừng để bản thân mệt mỏi."
Tề Thịnh sờ sờ mặt, cười phủ nhận: "Không thể nào."
"Con đứa nhỏ này, làm mẹ có thể không biết sao? Con luôn cố chấp cố gắng chống đỡ." Mẹ Tề lắc đầu một cái than thở, "Đã sớm nói cho con, đó là công ty của ba con, không đáng vì ông ấy bán mạng, hiểu không?"
Tề Thịnh chưa trả lời, một đạo âm thanh của một người đàn ông dĩ nhiên ở phía sau hai người vang lên: "Sách, mẹ thật nhỏ mọn."
Mẹ Tề cũng không quay đầu lại, cầm lấy quyển tạp chí trên khay trà đập về phía sau một cái, chuẩn xác nghe đến một tiếng kêu rên.
Tề Thịnh cười quay đầu lại, sau lưng là một người trẻ tuổi hỗn huyết khoảng chừng hai mươi mấy tuổi, vóc người thon dài, bề ngoài kết hợp đông phương thanh tú cùng người phương Tây thâm thúy, diện mạo khá làm người vui tai vui mắt.
"Anh, " Người trẻ tuổi tay đẩy một cái, dứt khoát nhảy qua ghế sô pha, ở bên cạnh Tề Thịnh ngồi xuống, nở nụ cười tít mắt, "Mẹ nhớ anh lắm đó, anh cũng không thường xuyên đến thăm bà ấy."
Tuy rằng cậu ta cười đến dương quang xán lạn, mà Tề Thịnh cũng sẽ không coi cậu ta là trẻ coi thiên chân vô tà mà đối xử, dễ dàng phản bác lại: "Có em hầu ở bên cạnh mẹ, anh yên tâm lắm."
"Lời tuy là nói như vậy, " Người trẻ tuổi thân mật ôm bờ vai hắn, "Em mỗi ngày đều ở bên cạnh mẹ, mẹ đã sớm xem chán rồi. Thế nhưng anh lại khác."
Nói xong cậu ta khoa tay làm cái thủ thế: "Giống như bảo vật vậy."
Tề Thịnh cười cười nghiêng đầu đi: "Mẹ, Tần Hựu ghen tị."
Hắn cùng cha họ Tề, mà em trai thì lại theo họ mẹ họ Tần.
"Ăn dấm chua làm gì?" Mẹ Tề rất có quyết đoán mà trừng mắt, "Theo mẹ thấy, hai đứa cũng không phải kẻ tầm thường."
Tần Hựu đã quá cực kỳ quen thuộc phương thức nói chuyện của mẹ, vọt đứng lên, vượt qua ghế sô pha liền trốn vào trong phòng, đem hết thảy lải nhải ném cho anh trai ứng phó.
Vì vậy Tề Thịnh chỉ có thể ngồi ở đó nghe mẹ mình, giống như hết thảy trưởng bối trong thiên hạ giáo dục con cái: "Các con lớn rồi quả nhiên là không nghe lời mẹ, xem xem hai người các con, một người cả ngày chỉ biết ở bên ngoài làm bừa không cho mẹ bớt lo, một người khác..."
Nói đến đây bà dùng sức trừng mắt Tề Thịnh: "Ba mươi tuổi rồi, cũng không biết lập gia đình sinh đứa con, suốt ngày để mẹ lo lắng."
Tề Thịnh không nói gì, biết đến thời điểm như thế này tốt nhất phản ứng là câm miệng.
Quả nhiên mẹ Tề oán trách vài câu không thấy hắn trả lời liền cảm thấy vô vị, lại nói: "Còn có Levar cũng vậy, cũng không biết cả ngày đang bận cái gì, cũng không chịu trở lại thăm một chút."
Tần Hựu nghe vậy dò cái đầu đi ra: "Người không đến cũng không gọi điện thoại cho mẹ sao?"
"Từ đâu tới điện thoại?" Tề mẫu càng nói càng tức, "Đã mấy tháng rồi? Ngay cả tin tức cũng không có, đứa bé kia thực sự là, cũng không biết suy nghĩ khiến nhiều người lo lắng như vậy."
Tần Hựu một chút không lên tiếng.
Mà vốn là chỉ là tùy ý nhìn sang Tề Thịnh, đột nhiên phát hiện Tần Hựu trên mặt hiện lên thần sắc tương đối phức tạp.
Vừa có ảo não, lại có lo lắng, mà càng nhiều hơn chính là không cam lòng cùng mơ hồ tức giận.
Tề Thịnh không dấu được ngoắc ngoắc khóe miệng, nhìn dáng vẻ ấy của em trai mình ngoại trừ bề ngoài vô hại nhưng bên trong lại là một bụng đen tối, tuy rằng không biết sao, mà vẫn cứ cảm thấy được có chút cười trên sự đau khổ của người khác. =)))
Lúc trước sau khi mẹ Tề ly hôn gả cho người chồng hiện nay, hai vợ chồng liền vẫn luôn ở nước ngoài. Khởi đầu hai người chậm chạp không có con, lo lắng không có cách nào lại có thêm dòng dõi, mới thu dưỡng Levar. Ai biết được, lại bất ngờ có Tần Hựu bây giờ.
Tuy nói là em trai do chính mẹ mình sinh ra, mà dù sao cũng là cùng mẹ khác cha cho nên cũng có ngăn cách. Tề Thịnh ở nước ngoài mặc dù thỉnh thoảng đến xem bọn họ, cũng không lưu lại nhiều, cũng không quan tâm những người không có liên quan, mãi đến tận khi mẹ cùng gia đình trở về trong nước định cư, hắn cũng giống như lúc trước.
Cho nên đối với Levar, Tề Thịnh xưa nay chỉ nghe tên, mà chưa bao giờ có cơ hội gặp mặt, chỉ biết là đối phương so với người anh trai cùng mẹ khác cha là hắn, e sợ càng giống như là anh trai Tần Hựu.
Thời gian mấy người tùy ý hàn huyên trải qua đặc biệt nhanh, đảo mắt liền tới bữa tiệc đêm giao thừa. Mẹ Tề ở trên bàn ăn từng món bày xong cơm nước, còn cố ý thêm một cái bát, lại liếc nhìn đồng hồ treo trên tường ——
Giờ Bắc kinh mười tám giờ đúng.
Bà thất vọng thở dài, hướng về chồng mình lắc lắc đầu: "Xem ra Levar đêm nay
sẽ không tới rồi, năm hết tết đến rồi, cũng không biết nó..."
Người đàn ông nước ngoài bất đắc dĩ, ôm vai vợ mình: "Không nên quá lo lắng, Levar là đứa nhỏ độc lập, một mình nó cũng sẽ sống rất tốt."
Mà Tề Thịnh nhạy bén chú ý tới, ngồi ở bên cạnh mình Tần Hựu, bàn tay để lên bàn hơi run lên một cái.
Tề Thịnh suýt chút nữa cười thầm không thôi.
Nhìn thấy em trai khắc tinh một mặt lo lắng không thôi, thật là làm cho người ta sung sướиɠ.
Bốn người theo tập tục bưng chén rượu lên đυ.ng một cái, đang chờ động đũa, cửa lớn lại phát ra tiếng vang chìa khoá mở cửa.
Mẹ Tề ngẩn ra, buông đũa xuống: "Chẳng lẽ là Levar đã trở lại?"
Mà Tần Hựu động tác càng nhanh, nhanh chóng đứng lên, lại vội vã chạy đi kéo cửa ra.
Tề Thịnh ôm một loại tâm thái xem náo nhiệt cũng cùng đi tới, thời điểm nhìn thấy người đứng ngoài cửa không khỏi giât mình.
Hết chương 44.
Lời edit: Các bạn đoán xem Levar là ai nào!
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Cầu Người Tâm Đắc
- Chương 44