Chương 7: Tà thần

Bác cả của trưởng khoa Trần tên là Trần Quang Viễn, sau khi phất lên đã chuyển đến huyện ở. Nhưng mà đợi khi đám người tới chỗ mới phát hiện, Trần Quang Viễn đã mời một vị đạo sĩ khác trước.

Một chuyện không phiền hai chủ!

Trong khoảng thời gian ngắn bầu không khí có chút lúng túng, chủ yếu là trưởng khoa Trần và Linh Chân đạo trưởng lúng túng.

Trưởng khoa Trần liếc nhìn Linh Chân đạo trưởng, trên mặt có chút khó chịu: “Bác cả, không phải con đã nói với bác là con đã giúp bác mời đạo trưởng ở Thanh Xuyên Quan tới sao?”

Trần Quang Viễn ưỡn bụng bia, cánh tay bị gãy bó thạch cao treo trên cổ. Ông ta không trả lời trưởng khoa Trần mà trực tiếp giới thiệu vị đạo sĩ đứng bên cạnh ông ta: “Vị này chính là Cao Dương đạo trưởng đến từ Tam Tiên Quan, Cao Dương đạo trưởng chính là cao đồ của quan chủ Tam Tiên Quan Thường Tùng Tử.”

(“Cao đồ” trong câu “danh sư xuất cao đồ”: thầy giỏi thì có trò hay)

Nghe thấy lời này Linh Chân đạo trưởng quả nhiên biến sắc. Lúc này ông khách khí chắp tay: “Thì ra là Tam Tiên Quan Cao Dương đạo trưởng, bần đạo Linh Chân, kiến quá đạo hữu.”

So với Linh Chân đạo trưởng lễ phép thì vị Cao Dương đạo trưởng này lại ngạo mạn hơn rất nhiều, chỉ hướng về phía Linh Chân đạo trưởng khẽ gật đầu, coi như là làm lễ.

Triệu Dã khẽ nhíu mày.

Linh Chân đạo trưởng vội vàng nhỏ giọng giải thích: “Tam Tiên Quan là đạo quan có quy mô lớn nhất hiện nay, đèn nhang cường thịnh, quan chủ Thường Tùng Tử càng là cao nhân tiền bối có tiếng trong tỉnh.”

So với Tam Tiên Quan thì Thanh Xuyên Quan không phải chỉ khó coi bình thường đâu, phỏng chừng Cao Dương đạo trưởng còn chưa từng nghe nói đến cái quan nhỏ xập xệ này, đương nhiên không để bọn họ ở trong mắt.

Trần Quang Viễn cười ha hả: “Làm phiền mấy ngươi chạy một chuyến, thật sự có lỗi. Chốc nữa tôi sẽ để thằng cháu lớn này đưa mấy ngươi trở lại, quyên cho đạo quan của mấy người ít tiền dầu vừng, mấy người thấy thế nào?” So với Thanh Xuyên Quan dưa vẹo táo nứt đương nhiên ông càng tin tưởng Cao Dương đạo trưởng xuất thân danh môn.

“Không vội.” Triệu Dã cười: “Nghe đại danh Tam Tiên Quan đã lâu, không giống Thanh Xuyên Quan chúng ta, tiểu quan nơi sơn dã chưa từng va chạm xã hội. Nể mặt đều là người trong Đạo môn, Cao Dương đạo trưởng, không biết thời điểm ngài thi pháp chúng ta có thể ở bên cạnh bàng quan được hay không, để chúng ta mở mang tầm mắt.”

(bàng thính: nghe nhưng không can thiệp, bàng quan: xem nhưng không can thiệp)

Vốn Linh Chân đạo trưởng bởi vì bị Cao Dương đạo trưởng và Trần Quang Viễn xem thường mà có chút lúng túng, nghe thấy lời này cũng không khỏi gật đầu. Không sai, cơ hội học tập quan sát tại hiện trường tốt như vậy sao có thể bỏ qua.

Lần này Triệu Dã nịnh hót như thế, dù là ai nghe vào tai đều sẽ cảm thấy cực kỳ thư thái. Cao Dương đạo trưởng cũng không ngoại lệ, hắn giương mắt nhìn Triệu Dã: “Chỉ cần các ngươi không kéo chân sau là được.”

Linh Chân đạo trưởng chớp lấy cơ hội: “Ngài yên tâm, chúng ta nhất định sẽ thành thật.”

Sự tình liền quyết định như thế.

Đầu tiên Cao Dương đạo trưởng ở trong phòng khách dạo một vòng rồi đi thẳng đến phòng sách. Cửa phòng bị đẩy ra, mọi người vừa liếc mắt liền nhìn thấy một bàn thờ tượng phật được đặt làm riêng.

Cao Dương đạo trưởng cười lạnh: “Quả nhiên là tà thần quấy phá!”

Linh Chân đạo trưởng trừng mắt nhìn. Ông có nhìn thế nào cũng thấy tượng phật này là Quan Thế Âm nương nương, sao qua miệng Cao Dương đạo trưởng lại thành tà thần cơ chứ?

Ôm nghi vấn này không chỉ có mỗi Linh Chân đạo trưởng, Trần Quang Viễn nói: “Tôi… Vợ tôi tin phật, pho tượng phật này chính là do bà ấy thỉnh về, đặt trong nhà tôi đã có tám, chín năm, mọi chuyện vẫn luôn tốt đẹp.”

Cao Dương đạo trưởng không mở miệng, chỉ tiến lên phía trước, trở tay giơ cán kiếm đập lên tượng phật một cái. Rắc rắc rắc, vết rạn như mạng nhện lan ra khắp tượng phật. Sau một khắc, tầng sứ ngoài cùng của tượng phật vỡ ra, loảng xoảng rơi xuống, lộ ra chân dung vật bên trong. Đó là một bức tượng đất đen kịt gầy trơ xương, nó có bốn cánh tay, mỗi lòng bàn tay có nâng một cái đầu, khóe miệng lộ ra hai cây răng nanh, cười rất dữ tợn.

“Đây… Đây là vật gì?”

Trần Quang Viễn biến sắc, theo bản năng lui về phía sau hai bước. Linh Chân đạo trưởng lộ ra vẻ mặt không thể tin tưởng.

Thật sự là tà thần! Còn là tà thần giấu bên trong tượng phật, nhìn từ bề ngoài căn bản không thể biết được.

“Đây chính là tà thần ta nói…” Cao Dương đạo trưởng rất hài lòng với phản ứng của Trần Quang Viễn và Linh Chân đạo trưởng: “Nói là thần, kỳ thực chỉ là hàng ngũ sơn tinh quỷ mị, tính cách tà ác thù dai. Trước đây nhà ngươi vẫn luôn cung phụng nó cho nên chưa từng sinh sự. Ngươi nghĩ thật kỹ lại xem, cung phụng bị gián đoạn từ lúc nào, thời điểm nào bắt đầu xảy ra chuyện?”

Trần Quang Viễn cẩn thận hồi tưởng: “Pho tượng phật này trước đây đều do vợ tôi xử lý, nửa tháng trước tôi và vợ tôi… ầm ĩ một trận, trong cơn tức giận bà ấy trở về nhà mẹ đẻ, tôi cũng không để tâm đến pho tượng phật này nữa… Đúng, chính là bắt đầu từ lúc ấy nhà tôi không có lấy một khắc yên ổn.”

“Không chỉ như vậy, nếu như ta không đoán sai thì tà thần đã ăn qua đèn nhang, sắp đến lúc có thể hoá hình. Tại thời điểm mấu chốt nhất ngươi cắt đứt đèn nhang cung phụng nó, tương đương với phá huỷ đạo hạnh của nó. Nó ghi hận ngươi, thế nên mới mỗi ngày dằn vặt ngươi cho hả giận.”

Cao Dương đạo trưởng chỉ chỉ cánh tay của Trần Quang Viễn: “Bây giờ ngươi chỉ gãy một cánh tay, chờ mấy ngày nữa nó dằn vặt ngươi đủ rồi thì thứ gãy tiếp theo chính là cổ của ngươi.”

Khuôn mặt Trần Quang Viễn nhất thời không còn chút máu, mắng: “Đều do con mụ thối tha kia, tự dưng bái thần bái phật cái gì.” Ông ta gấp giọng hỏi: “Cao Dương đạo trưởng, bây giờ nên làm gì?”

“Không cần sợ.” Cao Dương đạo trưởng ra vẻ xem thường: “Loại tà thần này ta tiêu diệt không có mười thì cũng được bảy, tám. Chờ đến tối nó chạy ra, ta tự có trăm nghìn loại phương pháp diệt trừ nó.”

“Tốt tốt tốt.” Nhìn thấy dáng vẻ tràn đầy tự tin của Cao Dương đạo trưởng, trái tim Trần Quang Viễn cũng hạ xuống không ít. Như nhớ ra cái gì đó, ông ta vội vã móc một bao lì xì từ túi tiền, nhét vào tay Cao Dương đạo trưởng: “Vậy thì phiền phức đạo trưởng.”

Cao Dương đạo trưởng thản nhiên nhận.

Đêm đó nhà họ Trần đèn đuốc sáng choang, Cao Dương đạo trưởng đã bố trí xong tất cả từ lâu. Trần Quang Viễn nằm trên giường như thường ngày, cửa sổ bên cạnh mở ra.

Mười hai giờ đêm vừa đến, ngoài cửa sổ bỗng nhiên nổi lên gió to. Trần Quang Viễn theo bản năng nín thở, cảm quan cũng nhạy đến cực hạn. Thời điểm Trần Quang Viễn cảm thấy chính mình sắp nghẹt thở thì âm thanh sột sột soạt soạt đột nhiên vang lên. Dần dần thanh âm kia càng ngày càng gần, cũng càng lúc càng lớn. Trần Quang Viễn không nhịn được mở mắt ra, nhìn về phương hướng âm thanh truyền tới, sau đó đập vào mắt chính là một trong bốn cái đầu được ôm trong lòng bàn tay.

“A!”

Trần Quang Viễn hét thảm một tiếng, té lăn xuống giường.

Lúc này tà thần mới phát hiện tình huống không đúng, nhưng đã muộn. Một giây sau Cao Dương đạo trưởng một cước đá văng vách tường trước mặt, lộ ra trận đàn bố trí trong căn phòng cách vách. Xoát xoát xoát, Cao Dương đạo trưởng vung tay lên, vài lá bùa theo tay bay ra, ngăn lại cửa sổ đang mở.

“Li!”

Tà thần thấy hành tung bại lộ, trong mắt lóe lên ánh sáng đỏ, vọt về phía Cao Dương đạo trưởng. Chỉ thấy Cao Dương đạo trưởng không chút hoang mang, nắm một vốc gạo trong bát tung về phía tà thần. Tà thần vừa mới tới trước mặt đã bị gạo tung trúng, bị định thân, cơ thể xèo xèo như muốn bốc cháy.

Cao Dương đạo trưởng chiếm đoạt tiên cơ, hiển nhiên chọc giận tà thần. Sau một khắc tà thần bỗng dưng biến hóa ra một cơn gió lớn, lật ngược trận đàn. Cao Dương đạo trưởng vẫn như trước mặt không biến sắc, bước chân giẫm theo bộ pháp đặc thù, cùng tà thần triền đấu.

Linh Chân đạo trưởng kích động không thôi: “Cái này ta biết, là bí thuật độc môn của Tam Tiên Quan, Thái Thượng Pháp Mễ!”

“Đây là Thiên Cương Thất Tinh Bộ!”



Nhìn Cao Dương đạo trưởng động tác gọn gàng nhanh chóng, chiêu nào chiêu nấy trí mạng, toàn bộ quá trình đều là đè tà thần ra đánh, Linh Chân đạo trưởng càng kính nể không thôi: “Không hổ là cao đồ của quan chủ Thường Tùng Tử!”

Ngay cả trưởng khoa Trần và Trần Quang Viễn cũng xem đến sững sờ.

Cuối cùng, nhìn thấy Cao Dương đạo trưởng thiếu chút nữa tước mất cái đầu được nâng trong tay tà thần, Linh Chân đạo trưởng thật hài lòng, đi thẳng đến kết luận: “Cao Dương đạo trưởng thắng.”

Triệu Dã gật đầu biểu thị tán thành, sau đó tiện tay nhấc băng ghế dài bên cạnh, đập Cao Dương đạo trưởng. Rầm một tiếng, Cao Dương đạo trưởng không kịp chuẩn bị, lưng bị đập ngay chính giữa, hộc máu bay ra ngoài.

Linh Chân đạo trưởng: “…”